Ba nghìn Quỷ Mã trọng kỵ nhấc lên bụi mù cuồn cuộn, giống như một con quái vật lớn phóng tới Khương thành. Thời gian dần dần trôi qua, liên tục mấy ngày đi đường làm cho tinh thần mọi người bắt đầu xuống dốc. Thế nhưng Lâm Tử Thần vẫn chưa chịu xuất hiện.
"Xem ra lời nói Kiếm Hoàng rất có trọng lượng đối với Lâm Tử Thần. Người đã lựa chọn ẩn nấp trong bóng tối nhưng đến Khương thành vẫn phải xuất hiện thôi. Chiến công là phải tự mình tích góp, ta cũng không sợ tìm không được ngươi."
Nội tâm Long Thần vẫn tương đối bình tĩnh. Hắn đã chờ đợi mấy tháng cũng không vội gì kéo dài thời gian thêm vài ba ngày.
Khương thành ở vùng biên giới cách xa Hoàng Thành, tiếp giáp với một góc lãnh tổ Thương Ương quốc. Tòa thành đẳng cấp bằng với Nguyên Linh thành, cao thủ mạnh nhất chi là Thiên Hà cảnh đệ nhị trọng, vốn không có năng lực chống đỡ yêu thú triều.
Mấy ngày qua Lâm Phách Thiên thu thập đầy đủ tin tức về yêu thú triều, phần lớn đều là yêu thú Huyền giai, chỉ có một số thực lực lên tới Địa giai nhưng mà lại có một con đầu lĩnh đột ngột chạy ra khỏi rừng tàn sát quân đội nhân loại. Nó chỉ mới xuất hiện một lần đã gây ra thương vong thảm trọng.
"Con quái vật này rất có thể không phải là yêu thú sống trong Tuyết Phong sơn mạch mà từ nơi khác chạy đến gây chuyện. Thực lực yêu thú trong sơn mạch rất yếu, chỉ là dựa vào đầu lĩnh mới ngông cuồng như thế."
Lâm Phách Thiên nói.
Ba nghìn Quỷ Mã trọng ky vẫn tiếp tục lên đường, ngày đi đêm nghỉ. Bọn họ là binh lính tinh nhuệ đã quen với việc hành quân nên không bị ảnh hưởng nhiều lắm, trên căn bản vẫn có thể chịu đựng được thêm mười ngày nửa tháng.
Về phần Quỷ Mã huyết khí dư thừa, đoạn thời gian này đi đường cơ hồ không hề suy giảm tốc độ. Rốt cuộc đua thêm mười ngày nữa trước mặt mọi người xuất hiện một tòa thành to lớn, khí thế hùng vĩ, tường cao tháp lớn.
Lúc này Long Thần thấy ở ngoài tường thành đã tụ tập không ít yêu thú, phần lớn đều là yêu thú Huyền giai tập trung lại thành một cỗ chiến lực cực mạnh. Vô số yêu thú cùng nhau gầm thét liên tục công thành, không biết song phương đánh nhau bao lâu mà binh sĩ tử vong thảm trọng, thi thể người và thú chất chồng la liệt.
Cũng may không có yêu thú phi hành, nếu không cả tòa thành đã bị diệt vong từ lâu rồi.
Long Thần đứng ở phía xa vẫn nghe thấy tiếng yêu thú gào thét rung trời và thanh âm binh lính phẫn nộ. Hai mắt hắn thấy rõ cảnh tượng máu chảy thành sông, khắp nơi toàn là chân gãy, tay cụt, tử trạng cực kỳ thê thảm.
"Trời đất ơi, đám yêu thú này phát điên rồi hả?"
Nếu như không có thù hận rất lớn chúng nó sẽ không liều mạng tấn công như vậy. Theo tình huống này sợ rằng Khương thành chống đỡ không được bao lâu nữa.
Trên cổng thành, thành chủ Khương thành đang điều khiển quân đội đối kháng yêu thú tập kích. Ánh mắt âm trầm nhìn xuống tường thành, đáy lòng đau nhói khi thấy thuộc hạ của mình tử vong.
"Hiện tại vẫn có thể chịu đựng được nhưng qua vài ngày nữa phương thành thất thủ khẳng định sinh linh đồ thán."
Thành chủ thở dài một hơi, nội tâm cảm thấy hoàn toàn bất lực.
"Thành chủ, hình như phía bên kia có một đầu yêu thú Địa giai?"
Một lão giả ở bên cạnh nói nhỏ.
"Bắt giặc phải bắt vua trước, không thể để cho yêu thú đầu lĩnh tự do hoạt động. Để ta đối phó nó, các ngươi lưu lại chủ trì đại cục."
"Thành chủ, để ta đi. Ngươi là cường giá mạnh nhất tòa thành phải giữ lại chiến lực phòng ngừa vạn nhất. Để ta đi đối phó yêu thú Địa giai kia là được rồi."
Một lão giả khác nói rất kiên quyết.
Khi hắn nói ra câu này bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến thanh âm vang dội, tất cả mọi người chấn động vội vàng quay đầu nhìn về phía nam. Lúc này đường chân trời dâng lên một luồng bụi mù, loáng thoáng thấy được một chi kỵ binh như ẩn như hiện.
Đám người phương thành lộ về kích động, quân đoàn kỵ binh kia đang cưỡi Quỷ Mã chạy tới như bay, khí thế bài sơn đảo hải lập tức hù dọa không ít yêu thú tránh lui.
"Là Quỷ Mã trọng kỵ, quân đội Kiếm Hoàng tới cứu chúng ta rồi."
Không biết là ai gào lên câu này trước tiên, sau đó là một tràng hoan hô vang dội khắp thành trì. Tất cả mọi người lại thấy được một tia hi vọng sinh tồn.
Trong ánh mắt mừng rỡ của mọi người Long Thần giương cờ đi đầu, thúc ngựa vọt tới một đầu hổ lớn. Con yêu thú này đang tận sức chém giết một chi đội ngũ nhân loại.
"Nghiệt súc!"
“Xẹt!”
Long Thần cưỡi Quỷ Mã lướt tới, thanh kiếm trong tay chém xuống một đường thật nhanh. Hắn chỉ dựa vào thanh kiếm bình thường chém chết con hổ dữ vô cùng nhẹ nhàng.
Cái đầu hổ bay lên cao, lúc này đây Quỷ Mã trọng ky biến thành lưỡi đao nhọn đâm thẳng vào trong đàn yêu thú. Tình cảnh giống như là sói lọt vào bầy cừu, trong lúc nhất thời gây ra náo loạn một góc chiến trường. Trên đường đi những yêu thú chắn đường đều bị chém chết, không có con nào may mắn chạy thoát.
Trong thời gian ngắn Quỷ Mã trọng kỵ đã mở ra một con đường máu chạy thẳng tới cửa thành.
Một lần càn quét trôi qua, Long Thần làm đầu lĩnh phóng tới trước cửa thành. Sau đó hắn đột nhiên quay đầu ngựa lại, trong tay đổi thành một thanh chiến kích hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lúc nãy hắn làm tiên phong đi đầu mở đường nên thành viên Quỷ Mã trọng ky tự giác đi theo hắn xông vào chiến trường lần nữa.
"Dẫn điện hạ vào trong thành, những người khác theo ta xông lên."
Đây chỉ là trận chiến nhỏ mà thôi, Lâm Phách Thiên là thống lĩnh chỉ cần ở ngoài chỉ huy là được rồi, lỡ may phát sinh bất trắc sẽ gây ra náo động lớn không tốt. Vì thế Long Thần ra vẻ làm tròn bổn phận của mình, đồng thời còn muốn trừ hại cho cư dân Khương thành, trả thù cho những người dân vô tội chết dưới móng vuốt yêu thú hung tàn.
Lâm Phách Thiên cực kỳ hài lòng đối với Long Thần biểu hiện, hắn và mấy gã tướng lĩnh hộ tống đi tới trước cửa thành, các đại nhân vật Khương thành đã đi ra ngoài chờ đợi từ sớm. Còn Long Thần tiếp tục dẫn theo ba nghìn Quỷ Mã trọng ky càn quét yêu thú.
"Tiểu Hi, từ nhỏ ta đã muốn làm tướng quân dẫn binh chiến đấu, lần này tới phương thành xem như thực hiện nguyện vọng nho nhỏ này. Ha ha ha!"
Long Thần cười phá lên, chiến tích trong tay vũ động thu hoạch tính mạng yêu thú không chút lưu tình, càng lúc càng nhiều võ giả được hắn giải cứu gia nhập vào đội quân. Quân đội nhân loại khí thế bừng bừng, quay ngược lại đánh đuổi yêu thú trở về rừng rậm.
"Thần ca ca, tại sao Lâm Tử Thần vẫn chưa xuất hiện?”
Ánh mắt Linh Hi đảo quanh quan sát bốn phía, nghi ngờ hỏi.
"Yêu thú đầu lĩnh còn chưa xuất hiện, ta đoán hắn đang ẩn núp ở gần đây thôi."
Long Thần hiểu rõ tính cách Lâm Tử Thần, hết thảy đều đã tính toán kỹ lưỡng nên không hề ngạc nhiên.
Trong lúc Long Thần giết địch thống khoái, các đại nhân vật phương thành đã nghênh đón đại hoàng tử vào trong thành, đi lên tháp canh quan sát. Vị thành chủ nhìn Long Thần thở dài cảm thán:
"Điện hạ, tướng lĩnh trẻ tuổi kia thật là lợi hại, yêu thú Địa giai nhị phẩm cũng bị hắn một thương đâm chết, yếu tới mức đỡ không nổi một đòn."
"Hắn là Võ giả Thiên Hà cảnh để bát trọng, ngươi cứ nói đi?"
Lâm Phách Thiên cười nói đắc ý, Long Thần thật sự làm cho hắn hãnh diện. Cứ theo đà này Lâm Tử Thần làm sao tranh đoạt chiến công với hắn?
"Thiên Hà cảnh để bát trọng?"
Đám người Khương thành giật mình kinh hãi. Đối với bọn họ một người không tới ba mươi tuổi đã đạt tới Thiên Hà cảnh đệ bát trong quả thực là nằm ngoài tưởng tượng. Phải biết rằng thiên tài nổi danh nhất Khương thành cũng chỉ là Thiên Hà cảnh đệ nhất trọng mà thôi.
Trong đội ngũ Quỷ Mã trọng ky cũng có rất nhiều nhân tài kiệt xuất, trên căn bản đều là võ giả Thiên Hà cảnh. Lực lượng Hoàng Thành và Khương thành chênh lệch đã có thể thấy rõ lắm rồi.
Đám người Khương thành khiếp sợ không dứt, tướng lĩnh đã là Thiên Hà cảnh để bát trọng vậy thì đại hoàng tử khẳng định thâm sâu khôn lường. Lấy thực lực như vậy đối phó yêu thú đầu lĩnh đương nhiên không thành vấn đề.
Long Thần điên cuồng chém giết, yêu thú không chết thì trốn, nguyên bản tòa thành sắp bị công phá bỗng nhiên trống rỗng, chỉ còn lại mùi máu tươi phảng phất trong không khí. Binh lính hoan hô mừng rỡ, công lao đều rơi vào người Long Thần. Tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái và cảm kích nhìn theo Long Thần và Quỷ Mã trọng ky trở về Khương thành. Sau đó hắn được Lâm Phách Thiền triệu tập với nhóm tướng lĩnh.
"Làm không tệ!"
Lâm Phách Thiên mỉm cười tán thưởng.
"Yêu thú Địa giai chỉ có một còn, thật sự là giết không đã ghiền."
Long Thần nhún vai cười nói.
Các đại nhân vật phương thành nghe thấy câu này vội vàng ho khan một tiếng.
"Hiện tại yêu thú chỉ tấn công từng đợt nhỏ mà thôi, chúng ta nghe nói lúc trước Hoàng Thành phái võ giả Thiên Hà cảnh đệ thất trọng đối phó yêu thú đầu lĩnh nhưng lại bị nó giết mất. Lúc này yêu thú đầu lĩnh đã tụ tập thêm mấy con yêu thú khác bảo vệ nên rất khó tiếp cận."
Thành chủ chậm rãi giải thích tình huống Khương thành cho mọi người biết.
"Ngay cả võ giả Thiên Hà cảnh đệ thất trọng cũng bị giết? Xem ra thực lực yêu thú đầu lĩnh rất mạnh."
Long Thần âm thầm suy nghĩ.
"Không cần phải sợ yêu thú đầu lĩnh, bên phía chúng ta đã có cường giả trợ trận, lo gì không giết được nó chứ!”
Lâm Phách Thiên vỗ vỗ bả vai thành chủ, cười nói giả lả.
Vị thành chủ chỉ có thể cười khan phụ họa, thần sắc hắn vẫn còn chút lo lắng nhìn xuống chiến trường phía dưới:
"Hôm nay các ngươi đánh lui yêu thú, khiến chúng nó thương vong thảm trọng. Ta đoán chừng không bao lâu nữa yêu thú đầu lĩnh sẽ dẫn dắt toàn bộ lực lượng tiến hành công thành. Đến lúc đó chúng ta lành ít dữ nhiều rồi."
"Sắp tới rồi sao?"
Long Thần và Lâm Phách Thiên nhìn nhau đầy ẩn ý.
Sau đó vị thành chủ nhiệt tình chiêu đãi, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Đến ngày hôm sau trời mới vừa sáng thì phía ngoài truyền đến tiếng gầm thét dẫn đến cả thành khủng hoảng, Long Thần biết nhất định là yêu thú đầu lĩnh đã tới. Hôm qua thủ hạ của nó bị giết nhiều như vậy, hiện tại hắn là muốn tới báo thù.
Lâm Phách Thiên sắc mặt trầm trọng đi ra khỏi phòng, Long Thần vội vàng chạy lên tường thành. Đập vào mắt hắn là một đàn yêu thú động chi chít, ở trong đó có một đầu yêu thú cao lớn đặc biệt bắt mắt.
"Ám Nguyệt hổ, thực lực rất mạnh."
Long Thần đánh giá cẩn thận đầu yêu thú này, thân thể Ám Nguyệt hổ to hơn Tiểu Lang rất nhiều, móng vuốt lập lòe hàn quang, ánh mắt giận dữ đang nhìn chằm chằm cửa thành. Long Thần suy đoán thực lực nó tương đương với Cửu Thiên Chân Hòa thú tại Nghịch Ương tiên cảnh.
Ám Nguyệt hổ đã xuất hiện, vậy thì Lâm Tử Thần cũng sắp ra sân rồi. Đến lúc này hắn cũng không cần giả bộ làm gì.
Lâm Phách Thiên, tám đại tướng lĩnh và đám người thành chủ đang đứng trên tháp canh nhìn xuống Ám Nguyệt hổ. Thành chủ cũng phải sợ hãi, ánh mắt khẩn trương nhìn sang Long Thần:
"Điện hạ, thủ hạ của ngài có thể đối phó nó không?"
Thật ra Lâm Phách Thiên cũng không nắm chắc chuyện này, quay đầu sang hỏi Long Thần:
"Ngươi dẫn theo hai gã Thiên Hà cảnh để bát trọng có thể giải quyết nó không? Dương Thanh, thừa dịp Lâm Tử Thần còn chưa xuất hiện nếu người giết được Ám Nguyệt hổ thì ngôi vị Thái tử xem như thuộc về ta rồi."
"Yên tâm đi, ta đây không để Ám Nguyệt hổ vào mắt nhưng người mà Lâm Tử Thần đã tới rồi."
Long Thần sử dụng Phệ Linh yêu đồng phát hiện Lâm Tử Thần đang nhanh chóng tiếp cận, đoán chừng hắn đã đợi Ám Nguyệt hổ hiện thân từ lâu rồi.
"Cái gì? Lâm Tử Thần đã đến?"
Lâm Phách Thiên kêu lên kinh hãi, vội vàng nhìn theo hướng đó quả nhiên thấy được thân ảnh một gã nam tử đang lao tới Ám Nguyệt hổ. Tốc độ nhanh đến mức mọi người không thể thấy rõ bộ dạng của hắn ra sao.
"Dương huynh, ngươi mau ngăn cản hắn hoặc là giết chết Ám Nguyệt hổ càng sớm càng tốt. Tiền Giang, Tiễn Hà, hai người các ngươi phối hợp Long Thần thi hành nhiệm vụ. Những người khác dẫn theo Quỷ Mã trọng ky tận lực giết chết yêu thú, lập tức hành động!"
"Vâng!"
Tám đại tướng lĩnh khom người nhận lệnh, sau đó sáu tướng lĩnh vội vàng điều động quân đội chạy ra ngoài thành. Còn hai tướng lĩnh Thiên Hà cảnh để bát trọng lại nhìn sang Long Thần có vẻ khiêu khích, sau đó mới nhảy xuống tường thành phóng tới Ám Nguyệt hỗ.
Long Thần lười nhác ngó sang Lâm Phách Thiên, hoàn toàn không có ý định hành động.
"Dương huynh, ngươi làm sao vậy?"
Ở thời khắc khẩn cấp thế này không ngờ Long Thần lại lên cơn rồi, điều này làm cho Lâm Phách Thiên tức giận quát lớn.
"Ngươi cũng dám quát ta?"
Lâm Phách Thiên không thể hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì, lúc này Long Thần chẳng những không nghe theo mệnh lệnh của hắn mà còn mỉm cười khinh miệt nhìn từ trên xuống dưới.
“Ầm!”
Lâm Phách Thiên trúng một quyền ngã lăn dưới đất, không ngừng há miệng kêu thảm.
Lần này đầu óc Lâm Phách Thiên trống rỗng triệt để, những người khác cũng không kịp phản ứng. Bọn họ nhìn qua Long Thần rồi tới Lâm Phách Thiên, không biết chuyện gì xảy ra. Người là của đại hoàng tử mang tới tại sao ngược lại đánh hắn?
Long Thần đi tới dẫm chân lên trên mặt Lâm Phách Thiên, hơi dùng sức nhấn xuống khiến hắn đau đớn hét thảm.
"Dương Thanh, ngươi rốt cuộc phát điên rồi hả? Ngươi lại dám đánh ta, định tạo phản sao?"
Ánh mắt Lâm Phách Thiên lóe lên hung quang, tức giận gầm rống.
"Đánh người tính là gì chứ, ta đây còn muốn giết người mà."
Long Thần dùng thêm chút sức ép cho khuôn mặt Lâm Phách Thiên dính sát mặt đất. Hắn chà xát mấy cái cơ hồ muốn lột da mặt đối phương.
"Mấy ngày qua ngươi ra lệnh cho ta không ít, hiện tại còn muốn ra vẻ chủ nhân của ta sao? Lâm Phách Thiên, kế tiếp ta sẽ cho người xem trò hay."
"Trò hay, trò hay gì?"
Lâm Phách Thiên đã bị Long Thần hù dọa sợ mất mật, dù thế nào cũng đoán không ra nguyên nhân Long Thần động thủ với hắn.
Hai người Tiền Giang và Tiễn Hà vì muốn tranh đoạt công lao đã chạy trước khá xa, một hồi lâu mới chợt nhớ ra Long Thần vẫn chưa xuất phát. Tiễn Hà quay sang hỏi:
"Đại ca, tiểu tử kia đang chơi trò gì thế, tại sao còn chưa chịu xuất thủ? Không có hắn trợ giúp chúng ta làm sao đánh lại Lâm Tử Thần và Ám Nguyệt?"
"Ta cũng biết tiểu tử kia không có gan làm chuyện lớn, nhất định là đang trốn ở đâu đó rồi. Hai huynh đệ chúng ta không phải là đối thủ của Lâm Tử Thần và Ám Nguyệt hổ nhưng chúng ta có thể để cho Lâm Tử Thần và Ám Nguyệt hổ đánh nhau lưỡng bại câu thương sau đó chúng ta làm ngư ông hưởng lợi chẳng phải là tốt hơn sao?"
Người kia gật đầu đồng ý, không quản Long Thần đang ở đâu tiếp tục tăng tốc chạy về phía Ám Nguyệt hổ. Về phần đội quân Quỷ Mã trọng ky đã lao thẳng vào trong đàn yêu thú, mười mấy đầu yêu thú Địa giai chính là uy hiếp đối với bọn họ. Quỷ Mã trọng ký tạm thời chiếm thế thượng phong nhưng mà Am Nguyệt hồ mới là nguy hiểm lớn nhất. Trong lòng mọi người hi vọng Lâm Phách Thiên có thể giết nó, nếu để nó hoạt động tự do thì đội quân sẽ thương vong rất nhiều.