Mục lục
Long Huyết Chiến Thần - Phong Thanh Dương​ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tránh được một kiếp, cả người Long Thần tỉnh táo lại rất nhiều, không bị biến thành ma quỷ giết chóc. Lúc này hắn phát hiện mình đã đứng đằng sau Tô Dương và Diệp Tích Chi, mà Tô Dương và Diệp Tích Chi cũng đã tới cực hạn, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Long Thần tiếp tục tiến lên vài bước, vượt qua bọn họ, phát hiện trên mặt hai bọn họ hiện đầy những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu.

Thân thể hai người run rẩy theo từng đợt, cả người tái mét, nếu như lúc này Long Thần thử chạm vào bọn họ, rất có thể sẽ khiến cho tinh thần của bọn họ tan vỡ. Có điều Long Thần không làm vậy, vì hắn không dám khẳng định chính bản thân hắn có xảy ra chuyện hay không, nên cứ đàng hoàng đi tới.

Ở địa điểm cách đích đến cuối cùng, vị trí Diệp Huyên, khoảng cách cũng chỉ còn 10m.

Long Thần chỉ là một Thần Vũ cảnh tầng một, nhưng có thể đi tới tận nơi này, tương đương với một Thần Vũ cảnh tầng bốn viên mãn, thậm chí còn gần bằng Thần Vũ cảnh tầng năm, chuyện này chỉ rõ ra hai điểm, thứ nhất thần võ hồn hình rồng này của hắn so với khác mạnh và dẻo dai hơn thần võ hồn những người cùng đẳng cấp rất nhiều, thứ hai, bản thân hắn có ý chí kiên cường.

Vận may chỉ là một phần của thành công, dựa vào nghị lực vững vàng cùng lòng dũng cảm để nắm chắc vận may, đây mới thật sự là thành công.

“Còn… mười mét…”

Long Thần liều mạng cắn chặt hàm răng, tiếp tục tiến lên, vậy mà lại vượt qua cả Tô Dương và Diệp Tích Chi. Thời điểm Long Thần vượt qua bọn họ, hai người thình lình nhìn thấy cái bóng lưng vậy mà lại là Long Thần. Sự thật này đối với bọn họ giống như là một ảo giác thoáng qua vậy.

“Cái này cũng là do ta đè nén ý chí giết chóc nên sinh ra ảo giác sao…”

“Tiểu đồ đệ của Diệp Huyên vậy mà có thể đi tới nơi này, ảo giác này của ta, cũng thật là buồn cười đấy…”

Hai người mặc dù ở hai phe phái khác nhau, thế mà ý nghĩ lúc này lại nhất trí khiến cho người ta phải kinh ngạc. Bọn họ không có quá nhiều để ý dư thừa, mà chuyên tâm đối phó với ý chí giết chóc. Đến cái mức độ như bọn họ hiện giờ, một khi không chuyên tâm kết quả chắc chắn sẽ là cái chết.

Còn chuyện của Long Thần, mặc kệ là thật hay giả, bọn họ cũng không tin tưởng. Thời điểm Long Thần còn đang ở Thiên Vũ cảnh, bọn họ đã từng gặp qua Long Thần, vì vậy có thể khẳng định bây giờ Long Thần đang ở Thần Vũ cảnh tầng một. Mặc kệ Long Thần đã dùng thủ đoạn gì để lấy được Đế Giáp U Minh, sự thật vẫn là, trong trò chơi thứ hai này, hắn cũng chỉ có thể đứng một lúc ở cửa Sát Thần điện, hoàn toàn không có khả năng đi tới đây.

Lúc Long Thần biến mất trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ tưởng rằng ảo giác cuối cùng cũng kết thúc.

Thế nhưng, sau khi Long Thần đã trải qua trùng trùng điệp điệp khó khăn, rốt cuộc cũng đi đến đích cuối cùng. Ở phía trước hắn mười mét, chính là toàn bộ nguồn gốc của ý chí giết chóc, cũng chính là “Diệp” mà con rối nói tới. Lúc này ở trước mắt Long Thần khoảng ba, bốn mét, là lão ma Tô Chân cũng đã đến cực hạn giống mình và thành chủ mỹ nhân Diệp Huyên.

Long Thần thật sự không có cách nào có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được áp lực mà hắn phải chịu, giống như toàn bộ sức nặng của trời đất đều đặt lên trên thần võ hồn của bản thân, hắn có thể ngẩng đầu lên, nhưng về phương diện tinh thần, đã uể oải đến cùng cực rồi, giống như ánh nến lung lay trước gió bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt. Nếu như không phải một chút niềm tin ngoan cường vẫn còn tồn tại, Long Thần tuyệt đối không thể đi đến tận đây.

“Long ngọc huyền bí…”

Đến được nơi này rồi, Long Thần cuối cùng cũng chứng minh ý nghĩ của mình là đúng, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn một chút, trong mơ mơ hồ hồ, hắn cảm thấy long ngọc huyền bí trong đầu mình đang rung động. Lúc vừa bắt đầu Long Thần đã phát hiện bên trong Sát Thần điện chắc chắn có một thứ gì đó đã hấp dẫn long ngọc huyền bí, chỉ là lập tức đã bị ý chí giết chóc áp chế. Nhưng sau khi đến tận cùng của nơi này, loại cảm giác đó rốt cục đã rõ ràng…

Tiến lên, tiến lên.

Ngẩng đầu lên, con rối đang nói cái gì đó, từ trong sương mù dày đặc Long Thần đi ra, xuất hiện trước mắt Long Thần, là một pho tượng nham thạch màu xám cao tới năm mét, điêu khắc một chiến tướng mặc chiến giáp U Minh. Chiến giáp U Minh này so với cái mà Long Thần đã nhìn thấy còn phức tạp hơn nhiều, chia làm hơn hai trăm bộ phận nhỏ mà tạo thành, mỗi một bộ phận đều có một hoa văn phù văn màu xanh sẫm ở trên. Long Thần có linh cảm, chiến tướng điêu khắc bằng nham thạch màu xám này, có lẽ chính là Sát Thần Diệp Vô Thương, chiến giáp hắn mặc trên người, có lẽ chính là Đế Giáp U Minh.

Pho tượng này đưa lưng về phía đám người Long Thần, ý chí giết chóc này, chính là từ trong pho tượng bộc phát ra. Long Thần không dám tưởng tượng, nếu như trước mặt bọn họ là chính diện của pho tượng, vậy sẽ khủng bố như thế nào đây.

Mặt khác, Long Thần còn chú ý tới, trong tay của nham thạch điêu khắc này, là một cái chiến kích bằng nham thạch, hình dáng thật sự rất giống với Thanh Long chiến kích mà rất lâu trước đây Long Thần đã từng dùng, có điều càng thêm ngang ngược to lớn hơn. Mặc dù chỉ là điêu khắc bằng nham thạch, Long Thần lại có thể linh cảm được, đương thời thanh binh khí đó, khẳng định cũng là một sự tồn tại vô cùng trâu bò.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác giống như chính là binh khí điêu khắc này, hấp dẫn long ngọc thần bí trong đầu hắn, chỉ là Long Thần nhìn không ra điểm nào đặc biệt.

Long Thần đã không có cách đi quan tâm đến chuyện của chiến kích, bởi vì sau khi đi tới đích, ý chí giết chóc đã đạt tới đỉnh cao, thật sự là quá kinh khủng. Đến chỗ này, cả người Long Thần đều đã run rẩy, môi hắn từ lâu đã bị chính mình cắn nát, mới có thể có được ý chí để đến được nơi cuối cùng này.

Tô Chân và Diệp Huyên vậy mà lại không cảm thấy được có người đến.

Bọn họ không phải là Tô Dương và Diệp Tích Chi, người bắt kịp ở phía sau, dù là thật hay giả, trong lòng bọn họ đã cảm nhận được rõ ràng. Thời điểm Long Thần đến gần, bọn họ lập tức biết Long Thần đến rồi, đối với Diệp Huyên mà nói, đây là một niềm vui to lớn bất ngờ. Tuy rằng là khó có thể tin được, thế nhưng những việc mà bình thường Long Thần làm, không phải là loại khiến cho mọi người khó có thể tin được này hay sao.

Còn Tô Chân, chuyện này cũng thật quá sức tưởng tượng rồi, một Thần Vũ cảnh tầng một mà có thể đi được đến đây, ấn tượng của lão đối với thiếu niên này đã hoàn toàn thay đổi. Lão trở nên vô cùng thận trọng, người bình thường thật sự không thể làm được đến trình độ này. Lão rất đố kị với Diệp Huyên, bề ngoài còn tưởng nàng thu một tên đồ đệ tầm thường, không ngờ rằng tên đồ đệ này thế mà lại là kẻ có thiên tư giống như yêu nghiệt.

Chí ít hiện nay mà nói, Tô Chân cho rằng Long Thần là người có biểu hiện xuất sắc nhất, hắn rõ ràng là cùng một đẳng cấp với Diệp Hiên, nhưng Diệp Hiên làm gì cũng đứng cuối, còn Long Thần hắn làm gì cũng đứng đầu.

Từ biểu hiện trước mắt, hắn thậm chí còn vượt qua cả Tô Chân.

Nhân vật như vậy, sinh ra một áp lực rất lớn đối với Tô Chân, rất nhanh Tô Chân đã ý thức được, tâm trạng của mình đã chấn động quá lớn rồi, sẽ khiến sự kiên trì của mình sớm kết thúc. Bọn hắn bây giờ cũng đã tới đích, khá là hao tổn thời gian, nếu như sớm kết thúc, kẻ thua đã chính là hắn rồi.

Mặc dù nói, “Thí Thần Kiếm Trận” cũng là thần kỹ mạnh nhất, hơn nữa thích hợp nhất cho giai đoạn này của Tô Chân, thế nhưng làm gì có ai là không muốn đạt được chiến kỹ càng mạnh hơn.

“Cửu Trọng Sát Ngục”, đây quả thật là biểu tượng của Sát Thần Diệp Vô Thương, là chiến kỹ khiến vô số người vừa mới nghe thôi đã sợ mất mật rồi.

Càng không phải nói, cái này giá trị vượt qua cả Cửu Trọng Sát Ngục Vô Danh.

Vì vậy, Tô Chân vội vàng không nghĩ đến chuyện của Long Thần nữa, lão ổn định lại tâm thần của bản thân, chuyên tâm đối kháng ý chí Sát Thần mãnh liệt nhất.

Ý chí của nơi này, hoàn toàn có thể trực tiếp phá hủy võ giả Thần Vũ cảnh tầng bốn.

Long Thần rất nhanh đã đi tới giữa Tô Chân và Diệp Huyên, đừng cùng bọn họ trên một đường thẳng đồng nhất, sau khi hắn bước vào lằn ranh phân cách của từng khu vực, hắn phát hiện ý chí Sát Thần đã tăng lên gấp đôi, đây chính là tiêu chí của đích đến, khó trách Tô Chân cùng Diệp Huyên đều không đi tới.

Ý chí giết chóc gia tăng lên gấp đôi, đối với Long Thần mà nói áp lực này giống như biến thái vậy, hắn suýt chút nữa bị hất tung ra ngoài. Ở trong toàn bộ đầu óc, dời sông lấp biển, thứ đó giống như từng làn từng làn sóng, thiếu chút nữa trực tiếp nhấn chìm thần võ hồn của hắn.

“Thần ca ca…”

Giọng nói quen thuộc này, vang lên bên tai Long Thần, hắn cảm giác được một đôi bàn tay mềm mại, bao trùm lên lỗ tai mình, lên gương mặt, giúp bản thân chống cự lại những đòn tấn công đến từ ý chí giết chóc.

“Tiểu Hi.” Long Thần vẫn biết đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Thế nhưng, hắn cảm thấy ảo giác này, có thể khiến cho hắn cảm giác được linh hồn của Linh Hi cùng nhiệt độ của nàng một cách chân thực. Hơi thở của nàng cứ như thế, mãi mãi khiến cho người ta phải say mê, thân thể của nàng mãi mãi mềm mại như vậy, giống như một dòng nước suối trong suốt, không nhìn thấy một chút tỳ vết nào cả.

“Đúng rồi, là ta đây, ngươi đến đây rồi, ta chẳng mấy chốc sẽ qua đó…giết chết ngươi.”

Vừa bắt đầu, giọng nói của Linh Hi run rẩy mà nhẹ nhàng, nhưng thời điểm nói đến vế sau, đột nhiên lập tức trở nên độc ác, thật giống như có một ác ma kí sinh trên cơ thể nàng, mà lúc này thân thể của nàng ở trong tay, thình lình thức tỉnh.

Nói xong câu đó, Linh Hi đã biến mất.

“Vì vậy, đó chỉ là ảo giác mà thôi.”


Long Thần liều mạng cắn chặt răng, hiện tại hắn cùng Tô Chân và Diệp Huyên nhận lấy áp lực không cùng một đẳng cấp, ba người cùng chịu một ảo giác giống nhau, nếu như bị dẫn đi, rất có thể sẽ không kiên trì được nữa, sa vào trong ý chí giết chóc, trở thành một ma quỷ không có ý thức. Đây chính là thời khắc sống còn của trò chơi thứ hai, chính là thời điểm quyết định thắng bại chân chính.


Ba người ở đích, vừa hay chia làm ba vị trí.


Đây là nỗ lực cuối cùng, nhìn ra ai có thể kiên trì đến cuối cùng, sức kháng cự của thần võ hồn của Long Thần, có tính dẻo dai mạnh mẽ. Đây là điểm then chốt cuối cùng để thắng lợi của hắn, bất kể Tô Chân hay là Diệp Huyên, đẳng cấp của bọn họ không tăng lên, thần võ hồn sẽ không biến hóa được. Thế nhưng, Long Thần không giống như vậy, vừa bắt đầu có thể sức chịu đựng của hắn và Tô Mặc không khác nhau mấy, nhưng đến thời điểm này, sức chịu đựng của hắn đã gần như tương đương với Diệp Huyên rồi. Nếu như không có chấn động với mức độ lớn, sức chịu đựng của Long Thần, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ là càng lúc càng mạnh. Mà Tô Chân và Diệp Huyên chỉ có thể yếu đi.


Oanh.


Bỗng một tiếng vang thật lớn, ở trong toàn bộ Sát Thần điện, ngoại trừ đích cuối, ở ngoài chu vi mười mét xung quanh điêu khắc Sát Thần sương mù màu máu vẫn còn, những nơi khác đều đã biến mất rồi. Thời điểm ý chí Sát Thần biến mất, tất cả mọi người, Tô Chân, Tô Mặc, Diệp Tích Chi vân vân đều phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.


Một lúc lâu sau, bọn họ mới tỉnh táo trở lại, ngã trên mặt đất mà thở dốc.


“Trò chơi kết thúc rồi à, những ai đã giành được ba vị trí đầu rồi.” Trong đầu mỗi người lúc này đều có cùng một suy nghĩ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK