Mục lục
Long Huyết Chiến Thần - Phong Thanh Dương​ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sức mạnh của Đằng Long hơi yếu, lúc này thần võ hồn cũng dần dần không chống đỡ được nữa. Ở phía trước, “Diệp” mà con rối nói đến, hẳn là một loại thây ma gì đó của Diệp Vô Thương, lại không nhìn thấy đâu. Đằng Long đã không thể tiếp tục kiên trì được nữa, nhớ tới tình trạng trước đây của hai người Tô Đông và Diệp Hùng, thực ra hắn cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục tiến lên, e rằng sẽ giống như bọn họ, đến tính mạng cũng chẳng còn.

Sau khi hiểu rõ được cực hạn của bản thân, Đằng Long thức thời dừng lại tại chỗ.

“Các ngươi đi đi, đợi đến khi các ngươi từng người từng người một đến cực hạn, phát điên, nhập ma, rơi vào trong vực sâu vô tận, nói không biết chừng ta chính là hạng nhất rồi…”

Đến lúc này, Đằng Long chỉ có nghĩ được như vậy.

Mỗi người đều có cực hạn của bản thân, hắn chỉ là biết khó mà lùi thôi.

Đứng tại chỗ không tiến lên, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều. Thế nhưng, ngoại trừ đứng đó, hắn không thể có thêm bất cứ động tác nào khác, bằng không sẽ đều là tự tạo áp lực cho bản thân. Còn như lùi về sau, cái này thì càng không có khả năng rồi. Thế nhưng, hắn lại là một người muốn dựa vào vận may để đạt được hạng nhất, sao có thể lùi về sau được cơ chứ?

Bóng dáng của Tô Dương, Tô Mặc và Diệp Tích Chi từ từ biến mất ngay trước mắt hắn.

Đằng Long vì chính sự từ bỏ của bản thân mà thấy tự hào, hắn cảm thấy bản thân mới là người sáng suốt nhất.

Đám người Tô Mặc, lại một lần nữa tiến về phía trước một chút, lúc này ba người bọn họ mỗi người đều đổ mồ hôi như mưa.

“Có lẽ khoảng cách mới chỉ được một trăm mét, còn khoảng hai mươi mét nữa, nhưng hai mươi mét này sao mà lại khó khăn như vậy…” Ba người, mỗi người cũng đã đều gần đến cực hạn. Từng người từng người sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như mưa, cả người đều run rẩy. Nếu như không phải cắn răng chịu đựng, họ đã ngã gục từ lâu.

Trước mắt xuất hiện từng cái từng cái ảo ảnh dẫn dắt tinh thần, một khi bị ảo tưởng đó bắt được phỏng chừng kết cục chính là bỏ mạng. Độ nguy hiểm của trò chơi lần này, không hề kém hơn so với lần trước.

Diệp Vô Thương cũng thật là một tên biến thái.

Trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí cả, muốn có tuyệt thế chiến kỹ mà không phải trả bất cứ nào, chắc chắn là không được.

Đột nhiên, Tô Mặc dừng bước.

Tô Dương cùng Diệp Tích Chi thở phào nhẹ nhõm, bớt đi một đối thủ, lúc đó hạng ba có lẽ sẽ là một trong hai người Diệp Tích Chi và Tô Dương. Coi như là hạng ba, lấy được cũng sẽ là “Thí Thần Kiếm trận” vô cùng quý giá, hai đại gia chủ Diệp Tích Chi và Tô Dương vẫn luôn tranh đấu, hiện tại cũng sẽ không từ bỏ.

“Tô Mặc chung quy tuổi còn trẻ, không bằng chúng ta, dĩ nhiên sẽ sớm rút lui.” Diệp Tích Chi thầm nghĩ.

Tô Dương cũng rất kỳ lạ, tại sao Tô Mặc lại trực tiếp dừng lại?

Có điều, bây giờ cũng không phải lúc để thắc mắc, đợi sau khi Tô Dương cùng Diệp Tích Chi đi được mấy bước, Tô Mặc bỗng nhiên mở mắt ra. Tuy rằng sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng vẫn toát ra vẻ mỉm cười.

“Diệp Huyên, có lẽ đã đến lúc ta cho ngươi một niềm vui bất ngờ rồi.”

Trong lòng nghĩ như vậy, mà lúc này, Tô Mặc cũng làm ra một hành động khiến người ta phải kinh ngạc, đó chính là quay người, đi trở lại!

Tốc độ tiến lên tuy rằng chậm, thế nhưng thời điểm hắn quay lại vậy mà lại cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, phỏng chừng là đã thích ứng được với áp lực siêu cường, nên khi áp lực của thần võ hồn giảm bớt, mới xuất hiện cảm giác nhẹ nhõm như vậy, điều này làm cho Tô Mặc đang cảm thấy sắp đến cực hạn, đầu óc minh mẫn hơn nhiều.

Đi được mấy bước, tuy rằng áp lực còn rất lớn, thế nhưng Tô Mặc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nét cười của hắn, từ từ thay thế sự khó khăn.

“Hai tiểu tử kia, phỏng chừng còn đang ở vị trí cửa vào, đến được vị trí kia, ta có thể thoải mái ung dung, đánh bay bọn chúng xuống vực sâu. Diệp Huyên là tỷ tỷ của tên tiểu quỷ kia, tên tiểu quỷ đó vừa chết, ta sẽ lớn tiếng truyền cái tin tức này đi khắp nơi, Diệp Huyên nhất định sẽ không giữ nổi tâm trạng, thất thủ, kết cục chỉ có bỏ mạng!”

“Diệp Huyên, người không thèm đếm xỉa đến tình cảm lúc trước, khiến cho ta nhục nhã, ta tặng cho ngươi một cái kết cục như vậy, ngươi cũng không thể trách ta. Kiếp sau chúng ta có duyên phận, ta sẽ lại lấy ngươi làm vợ…”

Trong lòng điên cuồng cười lớn, Tô Mặc chống cự lại ý chí càng ngày càng nhỏ của Sát Thần, bắt đầu quay trở lại. Mặc dù ý chí giết chóc đang giảm dần, thế nhưng thực sự còn rất lớn, hắn cũng phải dùng toàn bộ tinh lực để đối phó lại. Có điều theo suy đoán của hắn, đi đến chỗ cửa giết người sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, Đằng Long đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhìn thấy Tô Mặc vậy mà lại quay trở về, thì cực kỳ kinh hãi, vội vàng bảo vệ tâm thần, dùng một ánh mắt không giải thích được nhìn Tô Mặc.

Vẫn còn may, Tô Mặc không phải nhằm vào hắn, mà chỉ khinh thường nhìn hắn một chút, tiếp tục quay trở về.

“Tô Mặc quay về làm gì vậy?” Đằng Long suy nghĩ một chút, rất nhanh hắn đã hiểu rõ: “Hóa ra là muốn ra tay với hai tiểu tử kia, chuyện này cũng không ổn…Quên đi, mình không đối phó được với Tô Mặc, vẫn là không nên đi liều mạng vào cái bẫy này, hai thằng nhóc kia cũng chẳng có giá trị gì cả…”

Nghĩ tới điểm này, Đằng Long khẽ cắn răng, tiếp tục kiên trì.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng động.

Đằng Long cảm nhận được, phía sau hắn lại có hai người xuất hiện, một người hiển nhiên là Tô Mặc còn chưa đi xa, một người còn lại, từ phía sau đi tới, từng bước từng bước một kiên trì, sẽ là ai đây? Diệp Hùng và Tô Đông đã chết, chẳng lẽ là?

Đằng Long quay đầu lại, vậy mà lại thấy được…Long Thần!

“Hắn chỉ mới là Thần Vũ cảnh tầng một, làm sao có thể đi tới nơi này được? Đã vượt quá 60m rồi…” Đằng Long trong chốc lát không thể bình tĩnh nổi, có điều lúc này hắn quay đầu lại, nhìn Long Thần và Tô Mặc, tình cờ gặp gỡ ở nơi này.

Sự xuất hiện của Long Thần cũng khiến cho Tô Mặc sợ đến ngây người.

“Hắn vậy mà lại có thể đi tới nơi này?”

Ở chỗ này, Tô Mặc động thủ cũng không dễ dàng, rất có thể ngay cả bản thân mình cũng không chịu nổi.

Chủ ý của hắn vốn là rat ay ở chỗ cửa vào, như vậy bản thân hắn cũng chắc chắn hơn một chút. Tiểu tử này khó chơi cực kỳ, nếu như động thủ ở chỗ này, dưới áp lực khổng lồ của Sát Thần ở đây, hắn không thể chắc chắn thành công.

“Chỉ có thể liều mạng.” Tô Mặc cắn răng một cái.

Long Thần có Phệ Linh Yêu Đồng, ở thời điểm Tô Mặc quay trở lại, Long Thần đã biết ý đồ của hắn, không đối phó với Diệp Huyên ngược lại đối phó với bản thân, Long Thần có thể an tâm hơn rất nhiều.

Thần thức, là dựa vào thần võ hồn phát ra, tương đương với con mắt của thần võ hồn, lúc này dưới áp lực khổng lồ của ý chí giết choc nơi này, dục vọng dao động, thần thức của mấy người Tô Mặc lúc này không hề có tác dụng.

Mà Phệ Linh Yêu Đồng của Long Thần, lại không có hạn chế này.

Khuyết điểm duy nhất chính là Phệ Linh Yêu Đồng chỉ có thể nhìn thấy hồn phách, cũng chính là thần võ hồn, tất cả những cái khác đều không nhìn thấy.

“Tô Mặc…” Đi đến được chỗ này, trên người Long Thần cũng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, toàn thân hắn là vảy giáp nên không nhìn thấy sắc mặt, thế nhưng so với Tô Mặc thì chắc chắn không tốt hơn ở chỗ nào.

Nếu như là ở chỗ khác, Tô Mặc đối phó với mình, Long Thần thừa nhận hắn không phải là đối thủ của Tô Mặc. Thế nhưng, nơi này là bên dưới ý chí của Sát Thần, ai so với ai cũng không thể tốt hơn chỗ nào, đặc biệt là thần võ hồn hình rồng này của Long Thần, thực ra so với thần võ hồn đã đạt hoàn toàn cảnh giới cực điểm của Tô Mặc thì không hề kém hơn chút nào.

Chỉ là, nếu như thật sự động thủ, đối với hai người bọn họ đều vô cùng bất lợi. Ba phần thưởng lớn kia, Long Thần cũng muốn phấn đấu một chút, nhưng nếu như Tô Mặc ngăn cản, cứ coi như hắn có thể tránh thoát được khỏi bàn tay của Tô Mặc thì ý chí của Sát Thần cũng sẽ tạo thành chấn động to lớn đối với hắn.

“Ngươi chết đi.” Tô Mặc nhếch môi, không ngoài dự liệu của Long Thần, hắn từng bước từng bước một đi về phía Long Thần.

“Ai chết còn chưa chắc chắn đâu.” Ánh mắt của Long Thần đỏ như máu, đây vốn dĩ là ánh mắt của Thái Cổ Huyết Linh long, mà không phải là bị ảnh hưởng.

Tô Mặc, là người đã khiến cho Diệp Huyên thất vọng và đau lòng. Ở trong Tô gia, nếu thật sự phải chọn ra một người Long Thần ghét nhất, một kẻ đáng bị giết nhất, thì chắc chắn chính là Tô Mặc.

Bên trong thân thể của hắn, máu nóng cháy hừng hực, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ này của Tô Mặc khiến cho huyết tính cùng lòng thù hận trong lòng hắn bộc phát ra. Ở trên người Long Thần, có một loại phong thái bất khuất, tựa như sự đối nghịch với Thái Cổ Huyết Linh long. Loại ý chí này thậm chí đủ khiến cho Long Thần đột phá ý chí của Sát Thần.

“Ta sẽ tặng cho ngươi một niềm vui bất ngờ.” Hai người đều ở gần nhau, Long Thần cười gằn trong lòng.

Tô Mặc quả thật có chút bất ngờ, từ sau khi hắn xuất hiện, Long Thần thật giống như đã biến thành một người khác, từ một con cừu đã biến thành một con sói thích giết chóc. Móng vuốt sắc bén trong tay, lập tức nhào về phía Tô Mặc, hắn cũng không bỏ chạy, mà trực tiếp đánh giết cùng Tô Mặc!

Ở dưới áp lực của ý chí Sát Thần, hai người bọn họ đánh giết, thực ra rất khôi hài, thế nhưng đầy rẫy nguy hiểm. Hai người rất nhanh đã chạm chán, Tô Mặc khẽ cắn răng, hô một tiếng, động tác đột nhiên tăng nhanh, một quyền đánh thẳng vào mặt Long Thần. Chiến giáp U Minh phát ra tiếng vang “đang đang”, quyền thế vô cùng nhanh nhẹn, hổ hổ sinh phong!

“Quá chậm.” Long Thần nghiêng đầu đi cũng đã tránh thoát được, đây là một động tác rất lớn, ngay tức khắc một loại cảm giác choáng váng kéo tới khiến hắn suýt chút nữa không thể đứng thẳng được. Cũng không phải do Tô Mặc đánh trúng hắn, mà là thời điểm hắn tránh né, ý chí giết chóc của Sát Thần thật giống như đã tìm ra được một lỗ hổng vậy, vọt vào nhận thức của hắn, suýt chút nữa khiến cho ý chí của Long Thần thất thủ.

Cũng giống như hắn, Tô Mặc cũng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa lập tức ngã lăn trên mặt đất, hắn ổn định lại cơ thể của bản thân, thế nhưng lại nằm sấp trên người Long Thần. Hắn vừa khôi phục lại ý thức, bỗng nhiên một cảm giác đau đớn như đục khoét trái tim truyền đến.

Phốc hách!

Gai nhọn ở khuỷu tay của Long Thần, trực tiếp đâm xuyên qua bụng hắn, kéo ra một lượng máu tươi lớn.

Một quyền lúc trước, hắn dựa vào Long Thần quá gần, vì lẽ đó mà không kịp tránh né. Ý chí của Long Thần thất thủ, nhưng vẫn cắn răng, đánh ra một đòn này, thành công đả thương Tô Mặc trước!

Tô Mặc lùi lại hai bước, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi, hắn không còn sức mà cầm máu, chỉ có thể để mặc cho máu chảy giàn giụa. Hắn không nghĩ tới chính mình chẳng những không đả thương được Long Thần, trái lại lại bị Long Thần đánh bị thương trước.


“Không thể nào, hắn mới chỉ là Thần Vũ cảnh tầng một, ở dưới ý chí giết chóc của Sát Thần, hắn đến đứng thẳng được còn là một vấn đề, làm sao có thể ra tay đánh trả lại!”


Ở trong lòng Tô Mặc, dâng lên một sự sợ hãi vô cùng lớn.


“Tên tiểu tử này có gì đó rất quái lạ, hắn có thể đạt được Đế giáp U Minh, khẳng định là có chỗ hơn người, ta không thể xem thường được!”


Cắn răng, Tô Mặc không quan tâm tới đau đớn ở dưới bụng, coong một tiếng, từ bên trong nạp giới, rút ra một thanh trường kiếm màu bạc. Hắn không hề am hiểu sử dụng kiếm, thế nhưng vào lúc này người dùng binh khí chiếm được cơ hội rất lớn. Bởi vì hai người ở dưới áp lực của ý chí Sát Thần, thần võ hồn không thể hoạt động, đã bất lực làm chuyện khác rồi.


Long Thần còn đang trong cơn choáng váng, vừa nãy tuy rằng đả thương được Tô Mặc, nhưng dưới áp lực ý chí của Sát Thần càng tăng thêm đánh phá vào tinh thần của hắn. Hắn liều chết cắn môi mình, cắn ra máu tươi, mới khiến cho bản thân tỉnh táo lại.


Vù!


Vang lên tiếng gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK