Lang Gia, Vân Xuyên.
"Đại Hoàng, ngươi cố ý phải không?"
"Ta không có nha, ngươi đừng đổ oan cho ta." "Còn nói ngươi không có à?”
Trần Trường An nhìn Đại Hoàng với ánh mắt đầy oán hận, tên khốn này tuyệt đối là đang cố ý trả thù mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
3. 1000 Năm Tương Phùng
4. Ở Trọ Cùng Nhà
=====================================
Bảy ngày, ròng rã bảy ngày, tên khốn kiếp Đại Hoàng vặn hết tốc độ mà không cho mình chút phòng hộ chắn phía trước.
Thân thể của Trần Trường An thì chịu được, nhưng làm sao bộ quần áo này chịu nổi tốc độ của Đại Hoàng chứt
"Sao ngươi không tự chăm sóc bản thân mình tử tế chút nào vậy?"
"Ôi trời, ta quên mất, ngươi mới tu luyện, yếu lắm." "Lỗi ta, là lỗi của ta."
Đại Hoàng vờ như đã hiểu ra, nở nụ cười đểu nhìn Trần Trường An.
"Được, ngươi chờ đấy."
Trần Trường An cũng không để ý đến Đại Hoàng nữa, khi định thay bộ quần áo khác thì bỗng nghe một tiếng hét to!
"Trần Trường An!"
"Đồ khốn, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!" Hả?
Cái quỷ gì vậy?
Mới đến Lang Gia đã gặp bạn cũ à?
Chẳng lẽ là Lâm Tương Liễu? Không đúng, Lâm Tương Liễu không có nhiều oán khí với mình như vậy.
Trần Trường An và Đại Hoàng đều tò mò, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy cách đó không xa, một tên ăn mày nhìn Trần Trường An với vẻ căm hận.
"Ăn mày?"
"Mẹ nó, ta quen ăn mày à?"
Lúc này, Trần Trường An muốn lật tung ký ức xem có quen biết ai không, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
"Đại Hoàng, ngươi nhận ra không?" Trần Trường An hỏi. "Cũng hơi quen quen, không nhớ rõ." Đại Hoàng lắc đầu.
Tên ăn mày là một người trung niên, mặt đen như than, quần áo thì rách rưới khó tả.
Nhưng Trần Trường An phát hiện, bộ dạng hiện tại của mình có vẻ giống như bộ dạng của tên ăn mày kial
Tên ăn mày nhìn Trân Trường An với vẻ căm hận, thấy bộ dạng hiện tại của hắn, ánh mắt hắn ta như rất sung sướng, hả hê.
Trần Trường An và Đại Hoàng nhìn chằm chằm đối phương, bởi vì người biết tên hắn thật ra cũng không nhiều.
"Hình như từng gặp ở đâu đó."
"Ừ, ta cũng cảm thấy quen quen."
"Đây không phải là..."
"Má nói"
"Huyền Vô Đạo?"
"Ngươi chính là Huyền Vô Đạo sao?"
Bỗng nhiên, Trần Trường An và Đại Hoàng mở to mắt, hoàn toàn không ngờ tên ăn mày trước mặt lại là Huyền Vô Đạo.
Huyền Vô Đạo không phải người của Lang Gia, hơn nữa đã quen biết Trần Trường An cách đây ba nghìn năm.
Huyền Vô Đạo năm xưa chính là đệ nhất thiếu niên thời kỳ đó, tiền đồ vô lượng.
"Đại Hoàng, ngươi cố ý phải không?"
"Ta không có nha, ngươi đừng đổ oan cho ta." "Còn nói ngươi không có à?”
Trần Trường An nhìn Đại Hoàng với ánh mắt đầy oán hận, tên khốn này tuyệt đối là đang cố ý trả thù mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
3. 1000 Năm Tương Phùng
4. Ở Trọ Cùng Nhà
=====================================
Bảy ngày, ròng rã bảy ngày, tên khốn kiếp Đại Hoàng vặn hết tốc độ mà không cho mình chút phòng hộ chắn phía trước.
Thân thể của Trần Trường An thì chịu được, nhưng làm sao bộ quần áo này chịu nổi tốc độ của Đại Hoàng chứt
"Sao ngươi không tự chăm sóc bản thân mình tử tế chút nào vậy?"
"Ôi trời, ta quên mất, ngươi mới tu luyện, yếu lắm." "Lỗi ta, là lỗi của ta."
Đại Hoàng vờ như đã hiểu ra, nở nụ cười đểu nhìn Trần Trường An.
"Được, ngươi chờ đấy."
Trần Trường An cũng không để ý đến Đại Hoàng nữa, khi định thay bộ quần áo khác thì bỗng nghe một tiếng hét to!
"Trần Trường An!"
"Đồ khốn, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!" Hả?
Cái quỷ gì vậy?
Mới đến Lang Gia đã gặp bạn cũ à?
Chẳng lẽ là Lâm Tương Liễu? Không đúng, Lâm Tương Liễu không có nhiều oán khí với mình như vậy.
Trần Trường An và Đại Hoàng đều tò mò, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy cách đó không xa, một tên ăn mày nhìn Trần Trường An với vẻ căm hận.
"Ăn mày?"
"Mẹ nó, ta quen ăn mày à?"
Lúc này, Trần Trường An muốn lật tung ký ức xem có quen biết ai không, nhưng vẫn không tìm ra manh mối.
"Đại Hoàng, ngươi nhận ra không?" Trần Trường An hỏi. "Cũng hơi quen quen, không nhớ rõ." Đại Hoàng lắc đầu.
Tên ăn mày là một người trung niên, mặt đen như than, quần áo thì rách rưới khó tả.
Nhưng Trần Trường An phát hiện, bộ dạng hiện tại của mình có vẻ giống như bộ dạng của tên ăn mày kial
Tên ăn mày nhìn Trân Trường An với vẻ căm hận, thấy bộ dạng hiện tại của hắn, ánh mắt hắn ta như rất sung sướng, hả hê.
Trần Trường An và Đại Hoàng nhìn chằm chằm đối phương, bởi vì người biết tên hắn thật ra cũng không nhiều.
"Hình như từng gặp ở đâu đó."
"Ừ, ta cũng cảm thấy quen quen."
"Đây không phải là..."
"Má nói"
"Huyền Vô Đạo?"
"Ngươi chính là Huyền Vô Đạo sao?"
Bỗng nhiên, Trần Trường An và Đại Hoàng mở to mắt, hoàn toàn không ngờ tên ăn mày trước mặt lại là Huyền Vô Đạo.
Huyền Vô Đạo không phải người của Lang Gia, hơn nữa đã quen biết Trần Trường An cách đây ba nghìn năm.
Huyền Vô Đạo năm xưa chính là đệ nhất thiếu niên thời kỳ đó, tiền đồ vô lượng.