Chỉ là cô gái này thỉnh thoảng động chân động tay, khiến nàng không thích lắm.
Phập!
Trong lúc một người một chó hưởng thụ, cửa phòng bị đạp mở, tam trưởng lão đi vào với sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng nho nhã này, tam trưởn lão nổi gân xanh, hận không thể nuốt sống Đại Hoàng.
Sa đọat
Sa đọa quá rồi!
“Các ngươi... thật quá đáng!” Trong quán trọ.
Cố Tiên Nhi nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ cau mày.
“Công tử, tam trưởng lão đó đã đi mấy canh giờ, xem ra, sợ là trời sắp sáng rồi”.
Dù thế nào Gố Tiên Nhi cũng không ngờ, tam trưởng lão không những không đưa người về, mà còn đi vào ở lại đó.
Trần Trường An nhìn sắc trời bên ngoài, sợ ra còn nửa canh giờ nữa thì trời sáng thật.
“Để họ chơi đi”.
“Nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao Đại Hoàng lại thuyết phục được kiểu người cố chấp như tam trưởng lão”.
Trần Trường An rất hiếu kỳ, dù sao hắn và tam trưởng lão cũng coi là đã từng quen biết qua lại một thời gian.
Con người tam trưởng lão, từ nhỏ đã được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, chưa từng vượt qua lôi trì nửa bước, có thể nói vô cùng cứng nhắc.
Một nơi như thanh lâu, với ông ta mà nói, đó là nơi dơ bẩn ô uế, ông ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi như vậy.
Nhưng bây giờ, Tam trưởng lão đã qua đó lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, lại còn ở lại trong thanh lâu?
Việc này không thể không khiến Trần Trường An hơi hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì khiến ông ta thay đổi nhiều như vậy?
“Tam trưởng lão, hay là chúng ta quay về đi?” “Trời sắp sáng rồi”.
Lúc này Cổ Phượng Dao vô cùng hối hận, hối hận mình không nên đến nơi này.
Tam trưởng lão trước nay luôn cứng nhắc chính trực, lại bị mình hại thành thế này.
“Vẫn còn sớm vẫn còn sớm”.
“Phượng Dao, nếu ngươi mệt thì về trước đi, chúng ta không vội”.
“Đại Hoàng huynh, ngươi vội không?”
“Ừm, ta thấy ngươi chắc cũng không vội”.
“Nào nào, ngươi đừng dừng lại, rót rượu, rót rượu”.
Lúc này tuy Tam trưởng lão không phải trái ôm một cô, phải ôm một cô, nhưng cũng đang vui vẻ, mặc cho các cô gái phục vụ mình.
Lúc này Cổ Phượng Dao đứng ở một bên, đi cũng không phải, mà ở lại cũng không phải, chìm vào đắn đo suy nghĩ.
Nghĩ đến dáng vẻ lúc mới đến của Tam trưởng lão, rồi nhìn bây giờ... nàng ta cảm thấy, hình như Tam trưởng lão bị Đại Hoàng cướp đoạt rồi.
“Thật không ngờ, thì ra thanh lâu là nơi tuyệt diệu như vậy, trước đây là ta nông cạn rồi”.
Phập!
Trong lúc một người một chó hưởng thụ, cửa phòng bị đạp mở, tam trưởng lão đi vào với sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng nho nhã này, tam trưởn lão nổi gân xanh, hận không thể nuốt sống Đại Hoàng.
Sa đọat
Sa đọa quá rồi!
“Các ngươi... thật quá đáng!” Trong quán trọ.
Cố Tiên Nhi nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ cau mày.
“Công tử, tam trưởng lão đó đã đi mấy canh giờ, xem ra, sợ là trời sắp sáng rồi”.
Dù thế nào Gố Tiên Nhi cũng không ngờ, tam trưởng lão không những không đưa người về, mà còn đi vào ở lại đó.
Trần Trường An nhìn sắc trời bên ngoài, sợ ra còn nửa canh giờ nữa thì trời sáng thật.
“Để họ chơi đi”.
“Nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, làm sao Đại Hoàng lại thuyết phục được kiểu người cố chấp như tam trưởng lão”.
Trần Trường An rất hiếu kỳ, dù sao hắn và tam trưởng lão cũng coi là đã từng quen biết qua lại một thời gian.
Con người tam trưởng lão, từ nhỏ đã được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, chưa từng vượt qua lôi trì nửa bước, có thể nói vô cùng cứng nhắc.
Một nơi như thanh lâu, với ông ta mà nói, đó là nơi dơ bẩn ô uế, ông ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi như vậy.
Nhưng bây giờ, Tam trưởng lão đã qua đó lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, lại còn ở lại trong thanh lâu?
Việc này không thể không khiến Trần Trường An hơi hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì khiến ông ta thay đổi nhiều như vậy?
“Tam trưởng lão, hay là chúng ta quay về đi?” “Trời sắp sáng rồi”.
Lúc này Cổ Phượng Dao vô cùng hối hận, hối hận mình không nên đến nơi này.
Tam trưởng lão trước nay luôn cứng nhắc chính trực, lại bị mình hại thành thế này.
“Vẫn còn sớm vẫn còn sớm”.
“Phượng Dao, nếu ngươi mệt thì về trước đi, chúng ta không vội”.
“Đại Hoàng huynh, ngươi vội không?”
“Ừm, ta thấy ngươi chắc cũng không vội”.
“Nào nào, ngươi đừng dừng lại, rót rượu, rót rượu”.
Lúc này tuy Tam trưởng lão không phải trái ôm một cô, phải ôm một cô, nhưng cũng đang vui vẻ, mặc cho các cô gái phục vụ mình.
Lúc này Cổ Phượng Dao đứng ở một bên, đi cũng không phải, mà ở lại cũng không phải, chìm vào đắn đo suy nghĩ.
Nghĩ đến dáng vẻ lúc mới đến của Tam trưởng lão, rồi nhìn bây giờ... nàng ta cảm thấy, hình như Tam trưởng lão bị Đại Hoàng cướp đoạt rồi.
“Thật không ngờ, thì ra thanh lâu là nơi tuyệt diệu như vậy, trước đây là ta nông cạn rồi”.