Mặc dù Thanh Vân Tông không so được với các thế lực như Long Đế Cung nhưng ở phân khúc thế lực hạng nhì của Trung Thiên Vực thì nó cũng lọt được vào top năm thế lực mạnh nhất.
Một thế lực lớn như vậy mà lại phát thiếp mời rộng rãi thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
“Trần huynh, Thanh Vân Tông xảy ra chuyện lớn như vậy. mà ngươi không nghe nói gì cả sao?”
Không hiểu sao, kể từ khi biết quan hệ giữa Trần Trường An và Lục Thanh Vân, mỗi lần gọi Trần Trường An là Trần huynh là Phương Vân Khê lại thấy cực kỳ sảng khoái.
“Ừm, ta không nghe nói gì cả”.
“Chuyện to tát lắm sao? Không lẽ Lục Thanh Vân chết rồi à?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
Nghe vậy, Phương Vân Khê hoảng sợ suýt ngất xỉu, ôi ông †ổ của ta, e là cũng chỉ có ngươi mới dám nói ra lời này thôi.
Huống chỉ, ngươi cũng thật là giỏi đoán quá, thực lực của Lục Thanh Vân mạnh như vậy, sao có thể dễ chết như thế chứ?
“Xin Trần huynh nói năng thận trọng, thật thận trọng”.
“Ngươi không sợ nhưng ta sợ đó”, Phương Vân Khê tỏ ra vẫn còn chưa hết sợ hãi.
“Vậy ngươi đang nói tới chuyện gì thế?”, Trần Trường An bất đắc dĩ hỏi.
“Tổng cộng có hai chuyện”. “Chuyện thứ nhất là vì Nhân Bảng”.
“Thanh Vân Tông mời các nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất tới Thanh Vân Tông tham gia ngày hội tỷ võ”.
“Nghe nói lần này Thanh Vân Tông mời không ít người, bất kể là đệ tử thiên tài của thế lực lớn hay là người không hề có hậu thuẫn gì cũng đều có thể tới tham dự”.
“Với căn cơ và thực lực của Thanh Vân Tông, chắc chắn chuyến này sẽ thu hút rất nhiều người tới tham gia nhưng ta thực sự không hiểu mục đích bọn họ làm vậy là để làm gì”.
“Có điều, chuyện đó không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là nhi tử của tông chủ Thanh Vân Tông sắp thành thân với đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia”.
“Không biết Phượng Minh Tào gia này ăn may thế nào mà lại nịnh đầm được Thanh Vân Tông”.
“Ôi, tại sao nữ nhân của Phương gia ta lại không may mắn như vậy chứ”.
“Chỉ có điều ta nghe nói, trước đây, đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia hình như từng có hôn ước với người khác”.
Nghe vậy, Trần Trường An nhướng mày, sao câu chuyện này nghe quen vậy nhỉ?
Hình như câu chuyện của Liễu gia ở Đại Chu cũng tương tự như vậy, có điều không biết lần này liệu có xuất hiện một gia tộc như Trần gia nữa không.
Nếu như có thì liệu đối phương có dám vẫn hồi lại thể diện trước Thanh Vân Tông hay không?
“Hình như tiểu tử từng có hôn ước với đại tiểu thư Tào gia vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này”.
“Thậm chí nói một cách nghiêm túc thì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”.
“Chậc chậc chậc, đúng là tuổi nhỏ thiếu hiểu biết, có cho. hắn ta thêm ba mươi năm nữa thì đã sao nào? Đây là Thanh
Vân Tông cơ mà”.
Phương Vân Khê cười, lắc đầu, cảm thấy thiếu niên này. có phần không biết tự lượng sức mình.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây?
“Ồ, câu này nghe quen tai ghê, Đại Hoàng, có phải ngươi cũng từng nghe câu này rồi không?”, Trần Trường An hỏi.
Một thế lực lớn như vậy mà lại phát thiếp mời rộng rãi thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
“Trần huynh, Thanh Vân Tông xảy ra chuyện lớn như vậy. mà ngươi không nghe nói gì cả sao?”
Không hiểu sao, kể từ khi biết quan hệ giữa Trần Trường An và Lục Thanh Vân, mỗi lần gọi Trần Trường An là Trần huynh là Phương Vân Khê lại thấy cực kỳ sảng khoái.
“Ừm, ta không nghe nói gì cả”.
“Chuyện to tát lắm sao? Không lẽ Lục Thanh Vân chết rồi à?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
Nghe vậy, Phương Vân Khê hoảng sợ suýt ngất xỉu, ôi ông †ổ của ta, e là cũng chỉ có ngươi mới dám nói ra lời này thôi.
Huống chỉ, ngươi cũng thật là giỏi đoán quá, thực lực của Lục Thanh Vân mạnh như vậy, sao có thể dễ chết như thế chứ?
“Xin Trần huynh nói năng thận trọng, thật thận trọng”.
“Ngươi không sợ nhưng ta sợ đó”, Phương Vân Khê tỏ ra vẫn còn chưa hết sợ hãi.
“Vậy ngươi đang nói tới chuyện gì thế?”, Trần Trường An bất đắc dĩ hỏi.
“Tổng cộng có hai chuyện”. “Chuyện thứ nhất là vì Nhân Bảng”.
“Thanh Vân Tông mời các nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất tới Thanh Vân Tông tham gia ngày hội tỷ võ”.
“Nghe nói lần này Thanh Vân Tông mời không ít người, bất kể là đệ tử thiên tài của thế lực lớn hay là người không hề có hậu thuẫn gì cũng đều có thể tới tham dự”.
“Với căn cơ và thực lực của Thanh Vân Tông, chắc chắn chuyến này sẽ thu hút rất nhiều người tới tham gia nhưng ta thực sự không hiểu mục đích bọn họ làm vậy là để làm gì”.
“Có điều, chuyện đó không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất là nhi tử của tông chủ Thanh Vân Tông sắp thành thân với đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia”.
“Không biết Phượng Minh Tào gia này ăn may thế nào mà lại nịnh đầm được Thanh Vân Tông”.
“Ôi, tại sao nữ nhân của Phương gia ta lại không may mắn như vậy chứ”.
“Chỉ có điều ta nghe nói, trước đây, đại tiểu thư của Phượng Minh Tào gia hình như từng có hôn ước với người khác”.
Nghe vậy, Trần Trường An nhướng mày, sao câu chuyện này nghe quen vậy nhỉ?
Hình như câu chuyện của Liễu gia ở Đại Chu cũng tương tự như vậy, có điều không biết lần này liệu có xuất hiện một gia tộc như Trần gia nữa không.
Nếu như có thì liệu đối phương có dám vẫn hồi lại thể diện trước Thanh Vân Tông hay không?
“Hình như tiểu tử từng có hôn ước với đại tiểu thư Tào gia vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này”.
“Thậm chí nói một cách nghiêm túc thì ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”.
“Chậc chậc chậc, đúng là tuổi nhỏ thiếu hiểu biết, có cho. hắn ta thêm ba mươi năm nữa thì đã sao nào? Đây là Thanh
Vân Tông cơ mà”.
Phương Vân Khê cười, lắc đầu, cảm thấy thiếu niên này. có phần không biết tự lượng sức mình.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây?
“Ồ, câu này nghe quen tai ghê, Đại Hoàng, có phải ngươi cũng từng nghe câu này rồi không?”, Trần Trường An hỏi.