Thế nhưng Trần Trường An lại có cảm giác chuyện này có gì đó khác thường.
“Chẳng lẽ Lâm gia làm to chuyện lên như vậy chỉ vì sợ ngươi quật khởi trở lại trả thù thôi hay sao?”
“Có thể đó cũng là một phần lý do nhưng ta có cảm giác mục tiêu chính của bọn họ là ta”.
Suy đoán này của Trần Trường An không phải là suy đoán vô căn cứ, bởi vì trên đường đi, hắn đã phát hiện ra những người đang đi tìm bọn họ hầu hết đều tập trung nhìn vào nam tử.
Nếu như mục tiêu của những người này là Cố Tiên Nhi thì đáng lẽ ra bọn họ phải để ý tới nữ tử nhiều hơn mới phải.
Trần Trường An và Cố Tiên Nhi cũng từng bị bọn họ để mắt tới nhưng vì thiếu mất một yếu tố mấu chốt nên không bị nghỉ ngờ.
“Công tử, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
“Bao giờ tiền bối Đại Hoàng trở về, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác”.
Một nam, một nữ, một con chó, tổ hợp này thật sự quá đặc biệt.
Bởi nhẽ suy cho cùng, đâu có ai lại tự dưng dắt theo một con chó đi ra ngoài đâu cơ chứ? Cho dù có người muốn dắt thú cưng ra ngoài thì họ cũng sẽ dắt theo con yêu thú nào oai phong một chút.
“Thu hút sự chú ý thì cứ thu hút sự chú ý thôi”. “Lâm gia ở Thanh Thủy đúng không?”, Trần Trường An hỏi.
“Vâng, Lâm gia nhà Lâm Nhược Hành nằm ở Thanh Thủy, cách nơi này không xa lắm, chỉ mấy ngàn cây số mà thôi”.
Nghe Cố Tiên Nhi nói vậy, Trần Trường An gật đầu, thâm nghĩ trong lòng: “Tốt nhất là chuyện này đừng đúng như những gì ta nghĩ".
“Công tử, ý công tử là chúng ta tới Thanh Thủy ạ?” Nhắc tới Thanh Thủy, trong lòng Cố Tiên Nhi có phần xúc động, dù sao ngày xưa Cố gia cũng từng sinh sống ở Thanh Thủy.
Nhưng hôm nay, toàn bộ Cố gia chỉ còn lại một mình nàng †a còn sống.
Đó là cố hương nhưng cũng là nơi ở của kẻ thù.
Cố Tiên Nhi không ngờ mình lại quay về nơi này nhanh như
vậy. “Hiện tại xem ra Thanh Thủy...” “Cố Tiên Nhi?” “Ngươi là Cố Tiên Nhi!” Trần Trường An còn chưa nói xong thì đột nhiên có một người đứng cách hai người họ không xa, chỉ tay vào Cố Tiên
Nhi, biểu cảm cực kỳ hưng phấn.
Không có nhiều người quen biết Trần Trường An nhưng vẫn có người từng gặp Cố Tiên Nhi.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, bọn họ đã gặp được một người như thế rồi.
Cố Tiên Nhi không ngờ lại có người nhận ra mình, nàng ta †ập trung quan sát đối phương, sau đó không khỏi ngờ vực.
Người này... Hình như nàng ta chẳng có chút ấn tượng gì về đối phương cả? Tại sao hắn ta lại biết nàng ta?
“Hahahaha, thật không ngờ ta lại kiếm được khoản tiền kếch xù này”.
“Quả nhiên là ông trời chiếu cố”.
“Ngươi là Cố Tiên Nhi, vậy thì người đứng bên cạnh ngươi chắc chắn là Trần Trường An rồi phải không?”
“Mặc dù không có con chó kia ở đây nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Nếu hai người các ngươi không muốn bị đau thì ngoan ngoãn đi với ta”.
Đối phương hoàn toàn không coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi ra gì, điều hắn ta nhìn thấy chỉ là một khoản tiền đếm không xuể và cơ hội để móc nối quan hệ với Lâm gia.
Hành động của nam tử này đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
“Chẳng lẽ Lâm gia làm to chuyện lên như vậy chỉ vì sợ ngươi quật khởi trở lại trả thù thôi hay sao?”
“Có thể đó cũng là một phần lý do nhưng ta có cảm giác mục tiêu chính của bọn họ là ta”.
Suy đoán này của Trần Trường An không phải là suy đoán vô căn cứ, bởi vì trên đường đi, hắn đã phát hiện ra những người đang đi tìm bọn họ hầu hết đều tập trung nhìn vào nam tử.
Nếu như mục tiêu của những người này là Cố Tiên Nhi thì đáng lẽ ra bọn họ phải để ý tới nữ tử nhiều hơn mới phải.
Trần Trường An và Cố Tiên Nhi cũng từng bị bọn họ để mắt tới nhưng vì thiếu mất một yếu tố mấu chốt nên không bị nghỉ ngờ.
“Công tử, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
“Bao giờ tiền bối Đại Hoàng trở về, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác”.
Một nam, một nữ, một con chó, tổ hợp này thật sự quá đặc biệt.
Bởi nhẽ suy cho cùng, đâu có ai lại tự dưng dắt theo một con chó đi ra ngoài đâu cơ chứ? Cho dù có người muốn dắt thú cưng ra ngoài thì họ cũng sẽ dắt theo con yêu thú nào oai phong một chút.
“Thu hút sự chú ý thì cứ thu hút sự chú ý thôi”. “Lâm gia ở Thanh Thủy đúng không?”, Trần Trường An hỏi.
“Vâng, Lâm gia nhà Lâm Nhược Hành nằm ở Thanh Thủy, cách nơi này không xa lắm, chỉ mấy ngàn cây số mà thôi”.
Nghe Cố Tiên Nhi nói vậy, Trần Trường An gật đầu, thâm nghĩ trong lòng: “Tốt nhất là chuyện này đừng đúng như những gì ta nghĩ".
“Công tử, ý công tử là chúng ta tới Thanh Thủy ạ?” Nhắc tới Thanh Thủy, trong lòng Cố Tiên Nhi có phần xúc động, dù sao ngày xưa Cố gia cũng từng sinh sống ở Thanh Thủy.
Nhưng hôm nay, toàn bộ Cố gia chỉ còn lại một mình nàng †a còn sống.
Đó là cố hương nhưng cũng là nơi ở của kẻ thù.
Cố Tiên Nhi không ngờ mình lại quay về nơi này nhanh như
vậy. “Hiện tại xem ra Thanh Thủy...” “Cố Tiên Nhi?” “Ngươi là Cố Tiên Nhi!” Trần Trường An còn chưa nói xong thì đột nhiên có một người đứng cách hai người họ không xa, chỉ tay vào Cố Tiên
Nhi, biểu cảm cực kỳ hưng phấn.
Không có nhiều người quen biết Trần Trường An nhưng vẫn có người từng gặp Cố Tiên Nhi.
Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, bọn họ đã gặp được một người như thế rồi.
Cố Tiên Nhi không ngờ lại có người nhận ra mình, nàng ta †ập trung quan sát đối phương, sau đó không khỏi ngờ vực.
Người này... Hình như nàng ta chẳng có chút ấn tượng gì về đối phương cả? Tại sao hắn ta lại biết nàng ta?
“Hahahaha, thật không ngờ ta lại kiếm được khoản tiền kếch xù này”.
“Quả nhiên là ông trời chiếu cố”.
“Ngươi là Cố Tiên Nhi, vậy thì người đứng bên cạnh ngươi chắc chắn là Trần Trường An rồi phải không?”
“Mặc dù không có con chó kia ở đây nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
“Nếu hai người các ngươi không muốn bị đau thì ngoan ngoãn đi với ta”.
Đối phương hoàn toàn không coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi ra gì, điều hắn ta nhìn thấy chỉ là một khoản tiền đếm không xuể và cơ hội để móc nối quan hệ với Lâm gia.
Hành động của nam tử này đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.