“Đan Đế nói hắn là Đại Đế đỉnh phong, vậy thì không sai được, nhưng vì sao bây giờ cảnh giới cũng mới chỉ là Hóa Thần Cảnh tâng thứ nhất?”
“Nhưng đừng coi khinh người ta mới đến Hóa Thần cảnh tầng thứ nhất, ta cảm thấy thực lực của hắn cực kỳ đáng sợ”.
Đối với chuyện này, Trần Trường An không có cách nào giải thích, và cũng không giải thích rõ ràng được.
Cũng giống như năm xưa Trần Trường An cũng từng phủ nhận mình là Đại Đế đỉnh phong, nhưng Dược Nghịch Mệnh không tin.
“Không sao, nhàn chám không có việc gì làm nên tu luyện lại thôi”. Nhàm chán không có việc gì làm, tu luyện lại lần nữa?
Đang nói tiếng người đấy à?
Tu vi Đại Đế đỉnh phong, bảo không cần là không cần thật luôn à? Ngươi làm người đi!
Mấy câu nói của Trần Trường An chẳng khác nào một cú đả kích nặng nề với những người này, người khác chỉ ước mơ có thể đột phá cảnh giới Đại Đế.
Còn Đại Đế đỉnh phong, đó là cảnh giới mà bọn họ không dám mơ tới.
Bây giờ thì lại có người nói mình buồn chán, không muốn cảnh giới này nữa, cho nên tu luyện lại từ đầu, chẳng có mục đích gì cả, chỉ để chơi mà thôi.
Ngươi nói xem có tức không cơ chứt! “Hahahahal”
“Trần huynh xưa nay làm việc theo ý mình, thật là khiến người khác thán phục”.
“Đúng rồi, hạt châu này vốn là của ngươi đúng không? Vi thế ngươi mới có thể luyện hóa nó?”, Dược Nghịch Mệnh cười to, hỏi.
“Đúng vậy, nó vốn dĩ là của ta, chẳng qua bởi vì vài nguyên nhân nên mới lưu lạc bên ngoài”.
Quả nhiên là vậy!
“Nói thế thì đúng là duyên phận, không ngờ thứ ta tình cờ lấy được lại là đồ vật của bạn thân mình”.
“Bây giờ chuyện hạt châu đã được giải quyết xong xuôi, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyên của ta”.
Câu nói của Dược Nghịch Mệnh khiến Trần Trường An cau mày, hắn cảm thấy người này có vẻ gì đó là lạ.
Dược Nghịch Mệnh không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của những người khác, ông ta nhìn sang Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, ngươi thiên tư thông minh, có thiên phú rất cao trong việc luyện đan".
“Ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, để ngươi kế thừa y bát của ta, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Quả nhiên là muốn nhận đồ đệ sao?
Tuy mọi người cảm thấy khá bất ngờ với quyết định của Dược Nghịch Mệnh, nhưng điều này cũng hợp lý, dù sao Dược Nghịch Mệnh đời này chỉ có một đệ tử, vả lại thiên phú của Dược Duyên đích xác có hạn, ông ta muốn tìm người thừa kế y bát cũng là điều bình thường.
“Tiểu tử này đúng là may mắn, ấy thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đan Đế”.
“Đúng vậy, nếu chúng ta may mắn được đi theo Đan Đế học tập thì có lẽ năng lực luyện đan sẽ nâng cao hơn một bước”.
“Đáng tiếc chúng ta lại không có cái số ấy”.
Mọi người nhìn Vân Tiêu với vẻ hâm mộ, còn Vân Tiêu lại lộ vẻ do dự.
Một lát sau, Vân Tiêu nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, ta không có ý định bái sư”.
Từ chối?
Tiểu tử Vân Tiêu từ chối Đan Đế?
Mọi người không hiểu được cách làm của hắn ta, cho dù tiểu tử nhà ngươi tự nhận mình là giỏi, ngạo mạn tự đại, nếu có một người thầy nổi danh chỉ bảo, lẽ nào không phải là chuyện tốt sao? Tại sao lại phải từ chối?
“Ngươi... Thật sự không suy xét chút nào à?”
“Cảm ơn ý tốt của Đan Đế, nhưng ta vẫn không muốn bái sư”.
“Cũng được, ta không bắt buộc”.
Dược Nghịch Mệnh mỉm cười, rồi hắn quay sang Trần Trường An và nói: “Có thể nhìn thấy bạn thân ở chặng cuối của nhân sinh, cũng coi như không còn gì nuối tiếc, những chuyện khác đành tùy duyên vậy.”
“Chỉ có điều ta khá là tò mò, đáng lý ta và ngươi quen biết nhau từ tám nghìn năm trước, mà sao tu vi của ngươi lại thế này?”
“Nhưng đừng coi khinh người ta mới đến Hóa Thần cảnh tầng thứ nhất, ta cảm thấy thực lực của hắn cực kỳ đáng sợ”.
Đối với chuyện này, Trần Trường An không có cách nào giải thích, và cũng không giải thích rõ ràng được.
Cũng giống như năm xưa Trần Trường An cũng từng phủ nhận mình là Đại Đế đỉnh phong, nhưng Dược Nghịch Mệnh không tin.
“Không sao, nhàn chám không có việc gì làm nên tu luyện lại thôi”. Nhàm chán không có việc gì làm, tu luyện lại lần nữa?
Đang nói tiếng người đấy à?
Tu vi Đại Đế đỉnh phong, bảo không cần là không cần thật luôn à? Ngươi làm người đi!
Mấy câu nói của Trần Trường An chẳng khác nào một cú đả kích nặng nề với những người này, người khác chỉ ước mơ có thể đột phá cảnh giới Đại Đế.
Còn Đại Đế đỉnh phong, đó là cảnh giới mà bọn họ không dám mơ tới.
Bây giờ thì lại có người nói mình buồn chán, không muốn cảnh giới này nữa, cho nên tu luyện lại từ đầu, chẳng có mục đích gì cả, chỉ để chơi mà thôi.
Ngươi nói xem có tức không cơ chứt! “Hahahahal”
“Trần huynh xưa nay làm việc theo ý mình, thật là khiến người khác thán phục”.
“Đúng rồi, hạt châu này vốn là của ngươi đúng không? Vi thế ngươi mới có thể luyện hóa nó?”, Dược Nghịch Mệnh cười to, hỏi.
“Đúng vậy, nó vốn dĩ là của ta, chẳng qua bởi vì vài nguyên nhân nên mới lưu lạc bên ngoài”.
Quả nhiên là vậy!
“Nói thế thì đúng là duyên phận, không ngờ thứ ta tình cờ lấy được lại là đồ vật của bạn thân mình”.
“Bây giờ chuyện hạt châu đã được giải quyết xong xuôi, cũng coi như hoàn thành một tâm nguyên của ta”.
Câu nói của Dược Nghịch Mệnh khiến Trần Trường An cau mày, hắn cảm thấy người này có vẻ gì đó là lạ.
Dược Nghịch Mệnh không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của những người khác, ông ta nhìn sang Vân Tiêu.
“Vân Tiêu, ngươi thiên tư thông minh, có thiên phú rất cao trong việc luyện đan".
“Ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, để ngươi kế thừa y bát của ta, không biết ngươi có bằng lòng không?”
Quả nhiên là muốn nhận đồ đệ sao?
Tuy mọi người cảm thấy khá bất ngờ với quyết định của Dược Nghịch Mệnh, nhưng điều này cũng hợp lý, dù sao Dược Nghịch Mệnh đời này chỉ có một đệ tử, vả lại thiên phú của Dược Duyên đích xác có hạn, ông ta muốn tìm người thừa kế y bát cũng là điều bình thường.
“Tiểu tử này đúng là may mắn, ấy thế mà lại lọt vào mắt xanh của Đan Đế”.
“Đúng vậy, nếu chúng ta may mắn được đi theo Đan Đế học tập thì có lẽ năng lực luyện đan sẽ nâng cao hơn một bước”.
“Đáng tiếc chúng ta lại không có cái số ấy”.
Mọi người nhìn Vân Tiêu với vẻ hâm mộ, còn Vân Tiêu lại lộ vẻ do dự.
Một lát sau, Vân Tiêu nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, ta không có ý định bái sư”.
Từ chối?
Tiểu tử Vân Tiêu từ chối Đan Đế?
Mọi người không hiểu được cách làm của hắn ta, cho dù tiểu tử nhà ngươi tự nhận mình là giỏi, ngạo mạn tự đại, nếu có một người thầy nổi danh chỉ bảo, lẽ nào không phải là chuyện tốt sao? Tại sao lại phải từ chối?
“Ngươi... Thật sự không suy xét chút nào à?”
“Cảm ơn ý tốt của Đan Đế, nhưng ta vẫn không muốn bái sư”.
“Cũng được, ta không bắt buộc”.
Dược Nghịch Mệnh mỉm cười, rồi hắn quay sang Trần Trường An và nói: “Có thể nhìn thấy bạn thân ở chặng cuối của nhân sinh, cũng coi như không còn gì nuối tiếc, những chuyện khác đành tùy duyên vậy.”
“Chỉ có điều ta khá là tò mò, đáng lý ta và ngươi quen biết nhau từ tám nghìn năm trước, mà sao tu vi của ngươi lại thế này?”