Mục lục
Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch -Trần Trường An (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng đừng đừng!”

“Các vị hà tất làm thế?”

“Đừng khen, mau dừng lại”.

“Thật là... Trần mỗ hổ thẹn không thôi, hổ thẹn không thôi”.

Tuy ngoài miệng Trần trường An nói vậy, nhưng hành động trên tay của hắn thể hiện rõ mọi người cứ tiếp tục.

Những người này cũng không nghĩ tới, nịnh hót còn khổ hơn phải chiến đấu, thậm chí có vài người đã định từ bỏ.

Không thì cứ dứt khoát chết luôn đi, quả thật không nói nổi nữa, không còn lời nào mà nói.

Bên này vô cùng náo nhiệt, bên kia, đối với người Ân gia chẳng khác nào một sự dày vò.

Cuối cùng là ra tay hay không?

Cảm giác chờ bị giết này quá khó tiếp thu rồi. Trần Trường An... ngươi không phải người! “Hay là hiện tại chúng ta lén lút trốn đi?”

“Ngươi không có não sao? Ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy đến đâu? Hiện tại Trần Trường An không ra tay, không có nghĩa là hắn không để ý tới chúng ta”.

“Ngươi dám đi, người chết đầu tiên chính là ngươi. Ngươi có tin không?”

vậy làm sao bây giờ? Tra tấn quá, ta không chịu nổi loại cảm giác chờ bị người giết này nữa”.

“Hy vọng... hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện đi.” Lúc này đám người Ân gia phải chịu dày vò không thôi. Trên thế giới này, buồn vui cũng không nổi liền, một bên như nắng hè chói chang vô cùng náo nhiệt, một

bên kia như giá rét ngày đông, buốt giá tận xương.

Tra tấn, đây mới là nguyên nhân chân chính Trấn Trường An không vội vã ra tay.

Huống hồ, còn có thể nghe người khác khen mình, quả là một công đôi việc! “Được rồi”. “Nói tới đây cũng tạm đủ, các ngươi có thể đi rồi”.

Trần Trường An nói một câu, tất cả mọi người như trút được gánh nặng. Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng có thể rời đi.

“Đa tạ tiền bối, chúng ta không quấy rầy tiền bối nữa”. “Tiền bối, chúng ta xin lui xuống trước”. “Tiền bối, cáo từ”.

Mọi người chạy như trốn chết, tự mình thi triển thủ đoạn, muốn dung phương thức nhanh nhất thoát khỏi hoàng thành.

“Chờ tới sốt ruột nhỉ?” “Không sao, hiện giờ tới phiên các ngươi”. Trần Trường An nhìn về phía đám người Ân gia, cười tươi rói như gió xuân.

Nhưng trong mắt người Ân gia, đây là nụ cười đáng sợ nhất trên đời khiến người khác ngạt thở.

“Tiểu tử này, xấu quá rồi!”

“Hiện tại ta mới nghĩ ra, vừa rồi là hắn cố ý tra tấn người Ân gia”.

Tam trưởng lão cũng cười khổ lắc đầu, lúc trước ông ta còn chưa hiểu, rốt cuộc Trần Trường An làm vậy là vì cái gì, chẳng nhẽ thật chỉ vì thích được người khác khen?

Hiện giờ xem ra, Trần trường An xấu quá rồi, cố ý gạt Ân gia sang một bên, loại cảm giác tra tấn và dày vò nội tâm này còn khó chịu hơn là thẳng tay giết chết bọn họ.

“Trần Trường An, chúng ta...”

Vút!

Đối phương còn chưa nói xong, ngón tay Trần Trường An khế búng, một đạo kiếm khí đâm thẳng vào trán đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK