“Lui xuống đi”.
“Vâng ạ”.
Sau khi Lương Việt rời khỏi, Mộ Dung Khinh Vũ đi ra ngoài, giao lá thư Lương Việt chuyển tới đây cho tỷ tỷ Mộ Dung Khinh Nhu.
“Được cho Thị Huyết Minh, hóa ra là thế”.
Mộ Dung Khinh Nhu đọc thư xong liền hiểu ngay ý định của bên kia.
Thị Huyết Minh có ý thống nhất cả khu Hỗn Loạn nên mới tổ chức đại hội phong vương gì đó, mục đích rất đơn giản, đó là triệu tập các thế lực khác ở khu Hỗn Loạn đến đó.
Ý bên ngoài là đề cử một người, nhưng nếu là do Thị Huyết Minh khởi xướng thì tất nhiên là bọn chúng muốn đạt được vị trí ấy.
Vua Hỗn Loạn?
“Thực lực của Thị Huyết Minh mạnh lắm à?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Vâng, rất mạnh, tu vi của minh chủ Thị Huyết Minh đã đạt tới Chí Tôn Cảnh đỉnh phong từ lâu”.
“Chẳng biết mấy năm qua liệu có đột phá nữa không?”
“Nhưng dựa vào tình hình này, sợ là minh chủ của Thị Huyết Minh đã đột phá thành công nên mới muốn tổ chức đại hộ phong vương”, Mộ Dung Khinh Nhu chau mày nói.
Mấy thế lực lớn ở khu Hỗn Loạn đều có cường giả Chí Tôn Cảnh trấn giữ, hơn nữa tu vi không hề yếu kém, chỉ có mỗi thành Bất Quy kém hơn chút thôi.
Nguyên nhân chính vẫn là do năm ấy phụ thân của hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu bị trọng thương qua đời.
Nếu phụ thân của các nàng vẫn còn sống thì có lẽ bây giờ thực lực và địa vị của thành Bất Quy cũng không chỉ có thế.
“Tỷ tỷ, nếu tham gia đại hội phong vương, sợ rằng không thể giấu được chuyện của phụ thân nữa”.
“Thậm chí có khi sẽ bại lộ thân phận của hai người chúng †a mất”.
“Chuyện này không tốt lành gì với thành Bất Quy hết”, Mộ Dung Khinh Vũ lo lắng nhìn chị gái mình Mộ Dung Khinh Nhu.
Mộ Dung Khinh Nhu cũng biết, tham dự đại hội phong vương lần này chẳng có lợi lộc gì với các nàng và thành Bất Quy.
Nhưng Thị Huyết Minh đã tới đây mời tận tay, không tham gia là không nể mặt bọn họ, đến lúc đó Thị Huyết Minh sẽ có cơ và lý do để làm khó dễ thành Bất Quy.
Đi không được mà không đi cũng không xong.
Hai người do dự, cuối cùng lại chuyển ánh mắt sang Trần Trường An.
“Tiền bối, chuyện này...”
“Việc này không liên quan gì tới ta hết, ta cũng không phải là người của thành Bất Quy”.
“Tiền bối, nhưng ngươi là người sở hữu huy chương tử kim, người không thể sống hưởng thụ mặc kệ sự đời được”.
“Dù thế nào... cũng phải làm gì đó chứ?” Hả?
Sao nghe mấy câu này sai sai chỗ nào ấy nhỉ? Cái gì mà sống hưởng thụ mặc kệ sự đời chứ? Còn làm gì đó nữa?
“Tiền bối, ngươi là người quen cũ của tổ tiên chúng ta, hơn nữa ai nấy cũng biết ngươi là người sở hữu huy chương tử kim và hơn hết là người duy nhất có nó”.
“Bây giờ thành Bất Quy gặp nạn, sao ngươi có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Chúng ta đã dâng ngọc vô điều kiện rồi, ngươi vốn là tiền bối, cũng nên tỏ ra chút gì đó chứ?”
“Vâng ạ”.
Sau khi Lương Việt rời khỏi, Mộ Dung Khinh Vũ đi ra ngoài, giao lá thư Lương Việt chuyển tới đây cho tỷ tỷ Mộ Dung Khinh Nhu.
“Được cho Thị Huyết Minh, hóa ra là thế”.
Mộ Dung Khinh Nhu đọc thư xong liền hiểu ngay ý định của bên kia.
Thị Huyết Minh có ý thống nhất cả khu Hỗn Loạn nên mới tổ chức đại hội phong vương gì đó, mục đích rất đơn giản, đó là triệu tập các thế lực khác ở khu Hỗn Loạn đến đó.
Ý bên ngoài là đề cử một người, nhưng nếu là do Thị Huyết Minh khởi xướng thì tất nhiên là bọn chúng muốn đạt được vị trí ấy.
Vua Hỗn Loạn?
“Thực lực của Thị Huyết Minh mạnh lắm à?”, Trần Trường An tò mò hỏi.
“Vâng, rất mạnh, tu vi của minh chủ Thị Huyết Minh đã đạt tới Chí Tôn Cảnh đỉnh phong từ lâu”.
“Chẳng biết mấy năm qua liệu có đột phá nữa không?”
“Nhưng dựa vào tình hình này, sợ là minh chủ của Thị Huyết Minh đã đột phá thành công nên mới muốn tổ chức đại hộ phong vương”, Mộ Dung Khinh Nhu chau mày nói.
Mấy thế lực lớn ở khu Hỗn Loạn đều có cường giả Chí Tôn Cảnh trấn giữ, hơn nữa tu vi không hề yếu kém, chỉ có mỗi thành Bất Quy kém hơn chút thôi.
Nguyên nhân chính vẫn là do năm ấy phụ thân của hai chị em Mộ Dung Khinh Nhu bị trọng thương qua đời.
Nếu phụ thân của các nàng vẫn còn sống thì có lẽ bây giờ thực lực và địa vị của thành Bất Quy cũng không chỉ có thế.
“Tỷ tỷ, nếu tham gia đại hội phong vương, sợ rằng không thể giấu được chuyện của phụ thân nữa”.
“Thậm chí có khi sẽ bại lộ thân phận của hai người chúng †a mất”.
“Chuyện này không tốt lành gì với thành Bất Quy hết”, Mộ Dung Khinh Vũ lo lắng nhìn chị gái mình Mộ Dung Khinh Nhu.
Mộ Dung Khinh Nhu cũng biết, tham dự đại hội phong vương lần này chẳng có lợi lộc gì với các nàng và thành Bất Quy.
Nhưng Thị Huyết Minh đã tới đây mời tận tay, không tham gia là không nể mặt bọn họ, đến lúc đó Thị Huyết Minh sẽ có cơ và lý do để làm khó dễ thành Bất Quy.
Đi không được mà không đi cũng không xong.
Hai người do dự, cuối cùng lại chuyển ánh mắt sang Trần Trường An.
“Tiền bối, chuyện này...”
“Việc này không liên quan gì tới ta hết, ta cũng không phải là người của thành Bất Quy”.
“Tiền bối, nhưng ngươi là người sở hữu huy chương tử kim, người không thể sống hưởng thụ mặc kệ sự đời được”.
“Dù thế nào... cũng phải làm gì đó chứ?” Hả?
Sao nghe mấy câu này sai sai chỗ nào ấy nhỉ? Cái gì mà sống hưởng thụ mặc kệ sự đời chứ? Còn làm gì đó nữa?
“Tiền bối, ngươi là người quen cũ của tổ tiên chúng ta, hơn nữa ai nấy cũng biết ngươi là người sở hữu huy chương tử kim và hơn hết là người duy nhất có nó”.
“Bây giờ thành Bất Quy gặp nạn, sao ngươi có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Chúng ta đã dâng ngọc vô điều kiện rồi, ngươi vốn là tiền bối, cũng nên tỏ ra chút gì đó chứ?”