Thanh Vân Phong, Thanh Vân Tông.
Dạo gần đây, Thanh Vân Tông cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều khách khứa tới đây, ở phân tán ở các ngọn núi khác nhau.
“Tông chủ, người tới thế này có đông quá không ạ? Nếu không phải các phong của Thanh Vân Tông chúng ta rộng rãi thì e là không có đủ chỗ để ở".
“Hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì người tới đây vẫn còn ùn ùn không dứt, e là mấy ngày nữa sẽ... Quá tải ạ”.
Tiếng tăm của Thanh Vân Tông thật sự quá lớn nên sau khi bọn họ tuyên bố hai sự kiện này, mọi người lập tức nô nức kéo tới đây.
Không chỉ riêng người Thanh Vân Tông mời mà còn có cả những người nghe ngóng được tin tức nên chạy tới.
Dù sao cũng còn sự kiện tỷ thí nên Thanh Vân Tông không tiện từ chối không cho mọi người vào.
“Đã tuyên bố rồi thì không thể nuốt lời được, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thể diện của Thanh Vân Tông ta”.
“Vốn cũng không còn mấy ngày nữa, chắc là những người nên tới thì đều đã tới gần đủ rồi”.
“Phải nhớ, không được bạc đãi bất kỳ ai, Thanh Vân Tông phải đối xử với mọi người như nhau”.
“Biết chưa?”, tông chủ Thanh Vân Tông Lục Mạnh Nhiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thưa tông chủ, bọn ta biết rồi”.
“Lui ra đi, chuẩn bị cho cẩn thận, đừng làm mất mặt Thanh Vân Tông ta”.
“Vâng”. Chân núi Thanh Vân Tông.
Đi liên tục suốt mấy ngày trời, cuối cùng nhóm Trần Trường An cũng tới được Thanh Vân Tông.
Trên đường đi, đám đệ tử của Phương gia rất tò mò về Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng lão tổ Phương Vân Khê đích thân dẫn đoàn lại xưng huynh gọi đệ với Trần Trường An nên bọn họ không dám lỗ mãng.
Dù ai cũng muốn biết thân phận của Trần Trường An nhưng không ai dám hỏi nhiều.
“Đây là thiếp mời”.
Phương Vân Khê đưa tấm thiếp mời trên tay cho đệ tử đứng gác, đệ tử đứng gác cung kính nhận lấy.
Sau khi biết đối phương là người của Phương gia, hơn nữa còn là Thái Thượng trưởng lão tự tay viết thiếp mời, đệ tử đứng gác thay đổi hẳn sắc mặt.
“Hóa ra là Phương tiền bối, sao ngài tới muộn vậy”.
“Ồ? Sao vậy? Chắc là ta không tới muộn chứ?”, Phương Vân Khê thắc mắc hỏi.
“Không phải vậy, chỉ có điều hôm nay có rất đông người tới đây mà Thanh Vân Tông lại đối xử với mọi người như nhau nên đương nhiên không thể biệt đãi bất kỳ ai, cho nên hiện tại không còn thừa nhiều chỗ ở còn trống lắm”.
“Nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, xin Phương tiền bối lượng thứ”, đệ tử đứng gác áy náy nói.
“Hóa ra là vậy”.
“Mọi người đều là người tu hành, không có gì phải cầu kỳ cả, có ai mà chưa từng sống những ngày ăn gió năm sương cơ chứ, bọn ta không phải người có đòi hỏi cao gì đâu”, Phương Vân Khê vừa cười vừa nói.
'Thấy Phương Vân Khê không để bụng, đệ tử đứng gác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao hai hôm nay cũng đã có một số người tỏ thái độ không hài lòng rồi, chẳng qua nể uy thế lớn của Thanh Vân Tông nên không dám nổi giận mà thôi.
“Phương tiền bối, hiện tại chỉ còn Tiểu Vân Phong là còn chỗ trống, để ta sai đệ tử dẫn các vị tới Tiểu Vân Phong”.
“Được, làm phiền”. “Không dám, không dám”.
Vốn dĩ đệ tử của các phong chỉ phải chịu trách nhiệm luân phiên trông coi sơn môn nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, mặc dù chưa tới lượt đệ tử Tiểu Vân Phong phải đi trông sơn môn nhưng bọn họ cũng phải cắt cử người ra đây để đón khách.
Đệ tử của Tiểu Vân Phong cung kính dẫn nhóm Trần Trường An tới Tiểu Vân Phong. Hiện tại, trên Tiểu Vân Phong, ngoài đệ tử Thanh Vân Tông ra còn có không ít khách khứa.
Khi đệ tử Tiểu Vân Phong đưa được nhóm Trần Trường An tới chỗ ở, các đệ tử trẻ tuổi của Phương gia không khỏi nhướng mày.
Mặc dù nơi này không quá xập xệ nhưng đúng là cũng khá sơ sài, trông như thể một nơi lâm thời dọn tạm ra để ở.
“Phương tiền bối, thật ngại quá, chỗ ở có hạn, lần này có. quá nhiều người tới”.
“Mọi người đành phải chịu thiệt thòi vậy”, đệ tử Tiểu Vân Phong áy náy nói.
Phương Vân Khê không thấy có vấn đề gì, đối với hắn ta thì nơi nào cũng như nhau, chẳng qua chỉ là một chỗ ở tạm thời mà thôi.
“Không sao, người tu hành không câu nệ nhiều như vậy”, Phương Vân Khê cười nhạt nói.
Dạo gần đây, Thanh Vân Tông cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều khách khứa tới đây, ở phân tán ở các ngọn núi khác nhau.
“Tông chủ, người tới thế này có đông quá không ạ? Nếu không phải các phong của Thanh Vân Tông chúng ta rộng rãi thì e là không có đủ chỗ để ở".
“Hơn nữa, xem tình hình trước mắt thì người tới đây vẫn còn ùn ùn không dứt, e là mấy ngày nữa sẽ... Quá tải ạ”.
Tiếng tăm của Thanh Vân Tông thật sự quá lớn nên sau khi bọn họ tuyên bố hai sự kiện này, mọi người lập tức nô nức kéo tới đây.
Không chỉ riêng người Thanh Vân Tông mời mà còn có cả những người nghe ngóng được tin tức nên chạy tới.
Dù sao cũng còn sự kiện tỷ thí nên Thanh Vân Tông không tiện từ chối không cho mọi người vào.
“Đã tuyên bố rồi thì không thể nuốt lời được, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu tới thể diện của Thanh Vân Tông ta”.
“Vốn cũng không còn mấy ngày nữa, chắc là những người nên tới thì đều đã tới gần đủ rồi”.
“Phải nhớ, không được bạc đãi bất kỳ ai, Thanh Vân Tông phải đối xử với mọi người như nhau”.
“Biết chưa?”, tông chủ Thanh Vân Tông Lục Mạnh Nhiên nghiêm túc nói.
“Vâng, thưa tông chủ, bọn ta biết rồi”.
“Lui ra đi, chuẩn bị cho cẩn thận, đừng làm mất mặt Thanh Vân Tông ta”.
“Vâng”. Chân núi Thanh Vân Tông.
Đi liên tục suốt mấy ngày trời, cuối cùng nhóm Trần Trường An cũng tới được Thanh Vân Tông.
Trên đường đi, đám đệ tử của Phương gia rất tò mò về Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nhưng lão tổ Phương Vân Khê đích thân dẫn đoàn lại xưng huynh gọi đệ với Trần Trường An nên bọn họ không dám lỗ mãng.
Dù ai cũng muốn biết thân phận của Trần Trường An nhưng không ai dám hỏi nhiều.
“Đây là thiếp mời”.
Phương Vân Khê đưa tấm thiếp mời trên tay cho đệ tử đứng gác, đệ tử đứng gác cung kính nhận lấy.
Sau khi biết đối phương là người của Phương gia, hơn nữa còn là Thái Thượng trưởng lão tự tay viết thiếp mời, đệ tử đứng gác thay đổi hẳn sắc mặt.
“Hóa ra là Phương tiền bối, sao ngài tới muộn vậy”.
“Ồ? Sao vậy? Chắc là ta không tới muộn chứ?”, Phương Vân Khê thắc mắc hỏi.
“Không phải vậy, chỉ có điều hôm nay có rất đông người tới đây mà Thanh Vân Tông lại đối xử với mọi người như nhau nên đương nhiên không thể biệt đãi bất kỳ ai, cho nên hiện tại không còn thừa nhiều chỗ ở còn trống lắm”.
“Nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, xin Phương tiền bối lượng thứ”, đệ tử đứng gác áy náy nói.
“Hóa ra là vậy”.
“Mọi người đều là người tu hành, không có gì phải cầu kỳ cả, có ai mà chưa từng sống những ngày ăn gió năm sương cơ chứ, bọn ta không phải người có đòi hỏi cao gì đâu”, Phương Vân Khê vừa cười vừa nói.
'Thấy Phương Vân Khê không để bụng, đệ tử đứng gác cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao hai hôm nay cũng đã có một số người tỏ thái độ không hài lòng rồi, chẳng qua nể uy thế lớn của Thanh Vân Tông nên không dám nổi giận mà thôi.
“Phương tiền bối, hiện tại chỉ còn Tiểu Vân Phong là còn chỗ trống, để ta sai đệ tử dẫn các vị tới Tiểu Vân Phong”.
“Được, làm phiền”. “Không dám, không dám”.
Vốn dĩ đệ tử của các phong chỉ phải chịu trách nhiệm luân phiên trông coi sơn môn nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, mặc dù chưa tới lượt đệ tử Tiểu Vân Phong phải đi trông sơn môn nhưng bọn họ cũng phải cắt cử người ra đây để đón khách.
Đệ tử của Tiểu Vân Phong cung kính dẫn nhóm Trần Trường An tới Tiểu Vân Phong. Hiện tại, trên Tiểu Vân Phong, ngoài đệ tử Thanh Vân Tông ra còn có không ít khách khứa.
Khi đệ tử Tiểu Vân Phong đưa được nhóm Trần Trường An tới chỗ ở, các đệ tử trẻ tuổi của Phương gia không khỏi nhướng mày.
Mặc dù nơi này không quá xập xệ nhưng đúng là cũng khá sơ sài, trông như thể một nơi lâm thời dọn tạm ra để ở.
“Phương tiền bối, thật ngại quá, chỗ ở có hạn, lần này có. quá nhiều người tới”.
“Mọi người đành phải chịu thiệt thòi vậy”, đệ tử Tiểu Vân Phong áy náy nói.
Phương Vân Khê không thấy có vấn đề gì, đối với hắn ta thì nơi nào cũng như nhau, chẳng qua chỉ là một chỗ ở tạm thời mà thôi.
“Không sao, người tu hành không câu nệ nhiều như vậy”, Phương Vân Khê cười nhạt nói.