Huống hồ giết Diệp Tri Thu, ấn tượng của Lục Mạnh Nhiên về Tào Cẩm Tú sẽ xuống tới điểm đóng băng, loại người như thế, làm sao Lục Mạnh Nhiên có thể để ả ta gả cho Lục Vân được.
Làm như thế sẽ chỉ hoàn toàn có kết quả ngược lại.
"Đồ Bá, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta cũng biết, nếu Diệp Tri Thu chết, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ ta”.
"Cho nên, chuyện này có thể thành công hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi”.
"Đồ Bá, vì ta, chỉ sợ ngươi phải chịu uất ức rồi".
Nghe thấy lời này, Đồ Bá cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ.
Tào Cẩm Tú không chỉ muốn để mình giết Diệp Tri Thu, còn muốn để cho mình gánh vác tất cả tội danh, cứ như vậy, Tào Cẩm Tú có thể coi không biết cái gì cả, cuối cùng diễn một vở kịch, rửa sạch hiềm nghị, thuận tiện làm ra vẻ luật pháp không có tình thân, để người khác không thể trách tội ả ta.
Không thể không nói, kế hoạch của Tào Cẩm Tú rất tốt, đây là một lựa chọn tốt nhất, chỉ là phải hy sinh Đồ Bá đã bảo vệ ả ta từ nhỏ.
"Đồ Bá, ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất, ngươi sẽ giúp ta đúng không?”
Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng buồn bã, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đồ Bá. "Haiz!"
"Thôi vậy!"
"Cái mạng này của lão phu vốn là gia gia ngươi cứu về, lần này coi như là trả lại cho Tào gia các ngươi”.
"Đại tiểu thư yên tâm, sau khi giết Diệp Tri Thu, ta sẽ gánh chịu tất cả tội danh, tuyệt đối sẽ không để người ta biết là ý của ngài đâu”.
"Chỉ hy vọng sau này đại tiểu thư có thể sống bình an, có một cuộc sống mỹ mãn'.
"Như thế cho dù lão nô có mất mạng cũng đáng!"
Mưu kế đã đạt được, cuối cùng Tào Cẩm Tú cũng thở dài một hơi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, lúc này Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng bi thương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
"Đồ Bá, ta có lỗi với ngươi”.
"Nếu có những biện pháp khác, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi làm những chuyện này".
"Nhưng ngươi cũng biết, ở trong Thanh Vân Tông này, ta chỉ có thể tín nhiệm một mình ngươi thôi”.
"Ta..."
Nói rồi, Tào Cẩm Tú trực tiếp quỳ xuống với Đồ Bá, điều này cũng khiến Đồ Bá giật nảy mình.
Cho dù nói thế nào, Tào Cẩm Tú cũng là đại tiểu thư Tào gia, ông ta chỉ là một người hầu của Tào gia mà thôi.
Làm sao có thể nhận cái quỳ này của đại tiểu thư chứ? "Đại tiểu thư không thể, tuyệt đối không thể". "Ngài mau mau đứng dậy".
Đồ Bá liền vội vàng đỡ Tào Cẩm Tú lên, nhìn Tào Cẩm Tú lệ rơi đầy mặt, Đồ Bá cũng là vô cùng cảm khái.
Trong đầu ông ta chợt nhớ lại từng cảnh tượng của Tào Cẩm Tú từ nhỏ đến lớn, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi.
Ông ta nhìn Tào Cẩm Tú lớn lên, làm sao lại không biết Tào Cẩm Tú là ai, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như thế, không chỉ là để báo ân, đồng thời cũng luôn đối xử với Tào Cẩm Tú như con cháu của mình.
Cho dù đối phương muốn mình mất mạng, ông ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Đại tiểu thư, lát nữa ngươi rời đi chú ý một chút, đừng để bị những người khác phát hiện".
"Chuyện còn lại cứ giao cho lão nô đi”.
"Ngài... bảo trọng”.
Sau khi nói xong, Đồ Bá rời khỏi phòng, đi thẳng đến Tiểu Vân Phong.
Nhìn thấy Đồ Bá rời đi, Tào Cẩm Tú lau nước mắt, trên mặt hiện ra một ý cười. "Diệp Tri Thu, ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"
"Ngươi cũng xứng ư?"
"Đáng tiếc, Đồ Bá còn tính là trung thành tuyệt đối với ta, haiz, xem ra sau này lại phải để gia tộc phái một người khác đến đây rồi".
Tào Cẩm Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nhân bóng đêm, vụng trộm về tới trong phòng của mình, cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Đồ Bá ẩn giấu hành tung khí tức của mình, lặng yên không tiếng động đi tới Tiểu Vân Phong.
Trước đó, Tào Cẩm Tú đã nghe ngóng biết được Diệp Tri Thu ở chỗ nào, đồng
thời thông báo cho Đồ Bá, cho nên Đồ Bá đã đi thẳng đến căn nhà gỗ mà Diệp Tri Thu ở.
Đi đến trước nhà gỗ, Đồ Bá đẩy cửa phòng ra, vọt thẳng vào, không nói hai lời trực tiếp chính tung một chưởng về phía Diệp Tri Thu trên giường gỗ!
Ầm!
Một chưởng đánh mạnh vào trên ngực đối phương, Đồ Bá vô cùng vui mừng, sau đó đột nhiên sững sờ.
Không thích hợp!
Mặc dù một chưởng này của mình đã đánh trúng đối phương, nhưng vì cái gì...
Làm như thế sẽ chỉ hoàn toàn có kết quả ngược lại.
"Đồ Bá, ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta cũng biết, nếu Diệp Tri Thu chết, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ ta”.
"Cho nên, chuyện này có thể thành công hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi”.
"Đồ Bá, vì ta, chỉ sợ ngươi phải chịu uất ức rồi".
Nghe thấy lời này, Đồ Bá cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ.
Tào Cẩm Tú không chỉ muốn để mình giết Diệp Tri Thu, còn muốn để cho mình gánh vác tất cả tội danh, cứ như vậy, Tào Cẩm Tú có thể coi không biết cái gì cả, cuối cùng diễn một vở kịch, rửa sạch hiềm nghị, thuận tiện làm ra vẻ luật pháp không có tình thân, để người khác không thể trách tội ả ta.
Không thể không nói, kế hoạch của Tào Cẩm Tú rất tốt, đây là một lựa chọn tốt nhất, chỉ là phải hy sinh Đồ Bá đã bảo vệ ả ta từ nhỏ.
"Đồ Bá, ta biết ngươi hiểu rõ ta nhất, ngươi sẽ giúp ta đúng không?”
Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng buồn bã, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đồ Bá. "Haiz!"
"Thôi vậy!"
"Cái mạng này của lão phu vốn là gia gia ngươi cứu về, lần này coi như là trả lại cho Tào gia các ngươi”.
"Đại tiểu thư yên tâm, sau khi giết Diệp Tri Thu, ta sẽ gánh chịu tất cả tội danh, tuyệt đối sẽ không để người ta biết là ý của ngài đâu”.
"Chỉ hy vọng sau này đại tiểu thư có thể sống bình an, có một cuộc sống mỹ mãn'.
"Như thế cho dù lão nô có mất mạng cũng đáng!"
Mưu kế đã đạt được, cuối cùng Tào Cẩm Tú cũng thở dài một hơi, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, lúc này Tào Cẩm Tú tỏ ra vô cùng bi thương, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
"Đồ Bá, ta có lỗi với ngươi”.
"Nếu có những biện pháp khác, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi làm những chuyện này".
"Nhưng ngươi cũng biết, ở trong Thanh Vân Tông này, ta chỉ có thể tín nhiệm một mình ngươi thôi”.
"Ta..."
Nói rồi, Tào Cẩm Tú trực tiếp quỳ xuống với Đồ Bá, điều này cũng khiến Đồ Bá giật nảy mình.
Cho dù nói thế nào, Tào Cẩm Tú cũng là đại tiểu thư Tào gia, ông ta chỉ là một người hầu của Tào gia mà thôi.
Làm sao có thể nhận cái quỳ này của đại tiểu thư chứ? "Đại tiểu thư không thể, tuyệt đối không thể". "Ngài mau mau đứng dậy".
Đồ Bá liền vội vàng đỡ Tào Cẩm Tú lên, nhìn Tào Cẩm Tú lệ rơi đầy mặt, Đồ Bá cũng là vô cùng cảm khái.
Trong đầu ông ta chợt nhớ lại từng cảnh tượng của Tào Cẩm Tú từ nhỏ đến lớn, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi.
Ông ta nhìn Tào Cẩm Tú lớn lên, làm sao lại không biết Tào Cẩm Tú là ai, nhưng ông ta vẫn lựa chọn làm như thế, không chỉ là để báo ân, đồng thời cũng luôn đối xử với Tào Cẩm Tú như con cháu của mình.
Cho dù đối phương muốn mình mất mạng, ông ta cũng cam tâm tình nguyện.
"Đại tiểu thư, lát nữa ngươi rời đi chú ý một chút, đừng để bị những người khác phát hiện".
"Chuyện còn lại cứ giao cho lão nô đi”.
"Ngài... bảo trọng”.
Sau khi nói xong, Đồ Bá rời khỏi phòng, đi thẳng đến Tiểu Vân Phong.
Nhìn thấy Đồ Bá rời đi, Tào Cẩm Tú lau nước mắt, trên mặt hiện ra một ý cười. "Diệp Tri Thu, ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?"
"Ngươi cũng xứng ư?"
"Đáng tiếc, Đồ Bá còn tính là trung thành tuyệt đối với ta, haiz, xem ra sau này lại phải để gia tộc phái một người khác đến đây rồi".
Tào Cẩm Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó nhân bóng đêm, vụng trộm về tới trong phòng của mình, cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Đồ Bá ẩn giấu hành tung khí tức của mình, lặng yên không tiếng động đi tới Tiểu Vân Phong.
Trước đó, Tào Cẩm Tú đã nghe ngóng biết được Diệp Tri Thu ở chỗ nào, đồng
thời thông báo cho Đồ Bá, cho nên Đồ Bá đã đi thẳng đến căn nhà gỗ mà Diệp Tri Thu ở.
Đi đến trước nhà gỗ, Đồ Bá đẩy cửa phòng ra, vọt thẳng vào, không nói hai lời trực tiếp chính tung một chưởng về phía Diệp Tri Thu trên giường gỗ!
Ầm!
Một chưởng đánh mạnh vào trên ngực đối phương, Đồ Bá vô cùng vui mừng, sau đó đột nhiên sững sờ.
Không thích hợp!
Mặc dù một chưởng này của mình đã đánh trúng đối phương, nhưng vì cái gì...