“Ngươi đàng hoàng một chút cho ta”.
“Ngươi mà đập hắn, có tin là có người sẽ đập chết ngươi không?”, Cổ Phong Hoa vội vàng ngăn cản
Chùy Đế hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Cổ Phong Hoa nói, trong đầu hắn ta bây giờ chỉ toàn là cơ thể của Trần Trường An.
Thân thể kia quá mạnh!
Nếu đập một nhát thì chắc là rất đã ghiền nhỉ?
“Xong rồi!”
“Mắt hắn ta dính chặt vào cơ thể của Trần Trường An rồi!”
Cổ Phong Hoa nhìn ánh mắt của Chùy Đế là biết bây giờ hắn ta đã quên mất hạt châu rồi, trong mắt chỉ có cơ thể của Trần Trường An mà thôi.
Đau đầu!
Tên này đến đây làm gì?
Chẳng phải là tìm việc cho mình à?
Tình cảnh hiện giờ vô cùng thú vị, Chùy Đế nhìn chăm chăm vào Trần Trường An không chớp mắt, Cổ Phong Hoa nhìn chăm chăm vào Chùy Đế không chớp mắt.
Một người muốn đập người ta, một người sợ có người đi đập người khác.
Lúc này, những người khác của Cổ gia cũng đã chạy đến quanh sân của Trần Trường An, nhưng khi thấy ở đây còn có Cổ Phong Hoa và Chùy Đế thì bọn họ
không dám lại gần, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn Trần Trường An chằm chằm.
Hiện tại, Trần Trường An chính là một chiếc bình chứa linh khí khổng lồ, linh khí trong cơ thể hắn nhiều một cách kinh khủng.
Khủng khiếp đến độ người Cổ gia cảm thấy nếu lượng linh khi này chảy vào
trong cơ thể bọn họ thì không một ai có thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ nổ tan xác.
“Đại Hoàng tiền bối, tại sao lần này công tử đột phá lại không giống như khi ở thành Đan Đế?”
Cố Tiên Nhi còn nhớ rõ hồi còn ở thành Đan Đế, lúc Trần Trường An đột phá, linh khí cũng nhiều, nhưng linh khí không chảy thẳng vào trong cơ thể hắn.
Mà hình thành một vòng xoáy linh khí trên bầu trời, cuối cùng đạt đến trình độ linh khí hóa hình.
Nhưng lần này linh khí không hề dừng lại mà chảy vào trong cơ thể của Trần Trường An luôn.
“Ta cũng không biết, chẳng lần nào tiểu tử này đột phá là bình thường cả”. “Nhưng mà lần này có hơi kỳ lạ, sao vẫn chưa đột phá?” “Bao nhiêu linh khí hấp thu vào cơ thể rồi, phải đột phá rồi mới đúng chứ nhỉ?”
Đại Hoàng cảm thấy kỳ lạ, ở thành Đan Đế không đột phá ngay là bởi vì linh khí hóa hình, mãi đến cuối cùng mới chảy vào trong cơ thể.
Nhưng lần này linh khí đã vào trong cơ thể hết rồi, thế mà sao vẫn chưa đột phá?
Sau khi Đại Hoàng nói xong câu đó, tu vi của Trần Trường An... Cuối cùng cũng bắt đầu tăng lên!
“Đột phá?”
“Hắn... Tu vi là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thật tr?”
Trong mắt của người Cổ gia, Trần Trường An là người có thể khiến Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân chật vật chạy trốn.
Tuy rằng thoạt nhìn tu vi của Trần Trường An là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, nhưng chắc chắn không chỉ có vậy, nhất định là hắn che giấu tu vi.
Hắn là Đại Đế giấu giếm thực lực, hơn nữa còn là cường giả trong số các Đại Đế.
Nhưng mà hiện giờ... Hắn đột phá?
Đã thế còn đột phá tu vi Hóa Thần Cảnh?
Chết sững!
Tất cả mọi người đều chết sững tại chỗ!
Bao gồm cả Chùy Đế và Cổ Phong Hoa.
Tiểu tử này thật sự đột phá Hóa Thần Cảnh?
Từ bao giờ mà Hóa Thần Cảnh đột phá lại cần nhiều linh khí như vậy? Đây là đột phá cảnh giới Đại Đế đúng không?
Hơn nữa phương thức đột phá này có phải là quá bất hợp lý rồi không?
“Ngươi mà đập hắn, có tin là có người sẽ đập chết ngươi không?”, Cổ Phong Hoa vội vàng ngăn cản
Chùy Đế hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Cổ Phong Hoa nói, trong đầu hắn ta bây giờ chỉ toàn là cơ thể của Trần Trường An.
Thân thể kia quá mạnh!
Nếu đập một nhát thì chắc là rất đã ghiền nhỉ?
“Xong rồi!”
“Mắt hắn ta dính chặt vào cơ thể của Trần Trường An rồi!”
Cổ Phong Hoa nhìn ánh mắt của Chùy Đế là biết bây giờ hắn ta đã quên mất hạt châu rồi, trong mắt chỉ có cơ thể của Trần Trường An mà thôi.
Đau đầu!
Tên này đến đây làm gì?
Chẳng phải là tìm việc cho mình à?
Tình cảnh hiện giờ vô cùng thú vị, Chùy Đế nhìn chăm chăm vào Trần Trường An không chớp mắt, Cổ Phong Hoa nhìn chăm chăm vào Chùy Đế không chớp mắt.
Một người muốn đập người ta, một người sợ có người đi đập người khác.
Lúc này, những người khác của Cổ gia cũng đã chạy đến quanh sân của Trần Trường An, nhưng khi thấy ở đây còn có Cổ Phong Hoa và Chùy Đế thì bọn họ
không dám lại gần, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn Trần Trường An chằm chằm.
Hiện tại, Trần Trường An chính là một chiếc bình chứa linh khí khổng lồ, linh khí trong cơ thể hắn nhiều một cách kinh khủng.
Khủng khiếp đến độ người Cổ gia cảm thấy nếu lượng linh khi này chảy vào
trong cơ thể bọn họ thì không một ai có thể chịu đựng được, chắc chắn sẽ nổ tan xác.
“Đại Hoàng tiền bối, tại sao lần này công tử đột phá lại không giống như khi ở thành Đan Đế?”
Cố Tiên Nhi còn nhớ rõ hồi còn ở thành Đan Đế, lúc Trần Trường An đột phá, linh khí cũng nhiều, nhưng linh khí không chảy thẳng vào trong cơ thể hắn.
Mà hình thành một vòng xoáy linh khí trên bầu trời, cuối cùng đạt đến trình độ linh khí hóa hình.
Nhưng lần này linh khí không hề dừng lại mà chảy vào trong cơ thể của Trần Trường An luôn.
“Ta cũng không biết, chẳng lần nào tiểu tử này đột phá là bình thường cả”. “Nhưng mà lần này có hơi kỳ lạ, sao vẫn chưa đột phá?” “Bao nhiêu linh khí hấp thu vào cơ thể rồi, phải đột phá rồi mới đúng chứ nhỉ?”
Đại Hoàng cảm thấy kỳ lạ, ở thành Đan Đế không đột phá ngay là bởi vì linh khí hóa hình, mãi đến cuối cùng mới chảy vào trong cơ thể.
Nhưng lần này linh khí đã vào trong cơ thể hết rồi, thế mà sao vẫn chưa đột phá?
Sau khi Đại Hoàng nói xong câu đó, tu vi của Trần Trường An... Cuối cùng cũng bắt đầu tăng lên!
“Đột phá?”
“Hắn... Tu vi là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất thật tr?”
Trong mắt của người Cổ gia, Trần Trường An là người có thể khiến Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân chật vật chạy trốn.
Tuy rằng thoạt nhìn tu vi của Trần Trường An là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, nhưng chắc chắn không chỉ có vậy, nhất định là hắn che giấu tu vi.
Hắn là Đại Đế giấu giếm thực lực, hơn nữa còn là cường giả trong số các Đại Đế.
Nhưng mà hiện giờ... Hắn đột phá?
Đã thế còn đột phá tu vi Hóa Thần Cảnh?
Chết sững!
Tất cả mọi người đều chết sững tại chỗ!
Bao gồm cả Chùy Đế và Cổ Phong Hoa.
Tiểu tử này thật sự đột phá Hóa Thần Cảnh?
Từ bao giờ mà Hóa Thần Cảnh đột phá lại cần nhiều linh khí như vậy? Đây là đột phá cảnh giới Đại Đế đúng không?
Hơn nữa phương thức đột phá này có phải là quá bất hợp lý rồi không?