"Đây là trọng địa của hoàng thành, người không liên quan không được tới gần". "Nếu vẫn dám tới gần thì đừng trách ta..."
Thủ vệ hoàng thành còn chưa kịp nói xong, Trần Trường An đã lập tức ra tay, một luồng kiếm quang hiện lên, trong nháy mắt đã hạ gục người đang nói.
"Mẹ kiếp!"
"Tình hình thế nào rồi?"
"Mẹ nó chứ, điên rồi! Tiểu tử này chắc chắn là điên rồi! Hắn lại dám đánh chết thủ vệ ở trọng địa của hoàng thành sao?”
"Có phải ta bị kích động quá rồi không? Tại sao lại cảm thấy như đang nằm mơ thế này?”
Động thái đột ngột của Trần Trường An khiến một số người một số người ở phía xa hoàng thành trợn mắt há mồm, ngay cả những thủ vệ ở cổng hoàng thành cũng chưa kịp phản ứng.
"Hỗn xược!"
"Ngươi thật to gan!"
"Người đâu, bắt lấy người này cho ta!"
Bắt ư?
Trần Trường An khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ra tay.
Bùm!
Sau một tiếng động lớn, một kiếm của Trần Trường An đã đánh nát hoàn toàn cổng hoàng thành, thậm chí ngay cả tường thành cũng sụp đổ.
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là những người bên trong hoàng thành.
"Trần Trường An ta... tới rồi đây!" "Các ngươi còn chưa chịu ra sao?"
Lời nói của Trần Trường An như sét đánh ngang tai khiến toàn bộ Đế Đô lập tức hỗn loạn!
Trần Trường An? Trần Trường An thật sự đã tới đây rồi sao? "Trời ạ, cuối cùng cũng tới ngày này rồi sao? Thế mà hắn lại tới thật rồi".
"Xong rồi, lần này Đế Đô lại sắp có đại chiến rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên rời khỏi Đế Đô không?”
"Hoàng thất có thể ngăn được tên Trần Trường An khủng khiếp này sao?"
Lòng người hỗn loạn, toàn bộ Đế Đô đều hỗn loạn, nhưng Chu Lâm ngày đó từng nói chuyện với Trần Trường An lúc này lại vô cùng kinh ngạc.
"Giọng nói này... tại sao lại quen như vậy?”
"Trần Trường An? Trần Trường An!"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ người hôm đó lại thật sự là..."
Lúc này, Chu Lâm đã kích động tới mức không thể nói thành lời, người hỏi thăm tin tức và nói chuyện đôi ba câu với hắn ta lại là người đại náo hoàng triều Phụng Thiên.
Không sai, chính là giọng nói này, hắn ta nhớ không nhầm đâu, là giọng của hắn không sai.
Lúc này, bên trong hoàng thành, vẻ mặt Ân Công Vũ rất căng thẳng, dường như ngay lúc giọng nói của Trần Trường An vang lên, tất cả tông thân hoàng thất
đều đã xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Các cường giả tập hợp lại, mục đích chỉ có một, đó chính là chống lại Trần Trường An!
"Quả nhiên là hắn, ta vẫn còn nhớ giọng hắn".
Phong Vô Lượng đột nhiên xuất hiện, sau đó nói một câu khiến vẻ mặt mọi người đồng loạt thay đổi, đó thật sự là người Phong Vô Lượng muốn tìm sao?
Nếu đã như vậy, không cần phải nghỉ ngờ gì nữa, người này nhất định ở cảnh giới Đại Đế.
Nhưng từ khi nào hoàng triều Phụng Thiên lại dám đắc tội với Đại Đế? "Còn phải phiền Tiêu Dao Phong Đế ra tay".
"Tên Trần Trường An này thật sự quá kiêu ngạo", Ân Công Vũ trịnh trọng cầu xin.
Thủ vệ hoàng thành còn chưa kịp nói xong, Trần Trường An đã lập tức ra tay, một luồng kiếm quang hiện lên, trong nháy mắt đã hạ gục người đang nói.
"Mẹ kiếp!"
"Tình hình thế nào rồi?"
"Mẹ nó chứ, điên rồi! Tiểu tử này chắc chắn là điên rồi! Hắn lại dám đánh chết thủ vệ ở trọng địa của hoàng thành sao?”
"Có phải ta bị kích động quá rồi không? Tại sao lại cảm thấy như đang nằm mơ thế này?”
Động thái đột ngột của Trần Trường An khiến một số người một số người ở phía xa hoàng thành trợn mắt há mồm, ngay cả những thủ vệ ở cổng hoàng thành cũng chưa kịp phản ứng.
"Hỗn xược!"
"Ngươi thật to gan!"
"Người đâu, bắt lấy người này cho ta!"
Bắt ư?
Trần Trường An khẽ mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ra tay.
Bùm!
Sau một tiếng động lớn, một kiếm của Trần Trường An đã đánh nát hoàn toàn cổng hoàng thành, thậm chí ngay cả tường thành cũng sụp đổ.
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là những người bên trong hoàng thành.
"Trần Trường An ta... tới rồi đây!" "Các ngươi còn chưa chịu ra sao?"
Lời nói của Trần Trường An như sét đánh ngang tai khiến toàn bộ Đế Đô lập tức hỗn loạn!
Trần Trường An? Trần Trường An thật sự đã tới đây rồi sao? "Trời ạ, cuối cùng cũng tới ngày này rồi sao? Thế mà hắn lại tới thật rồi".
"Xong rồi, lần này Đế Đô lại sắp có đại chiến rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên rời khỏi Đế Đô không?”
"Hoàng thất có thể ngăn được tên Trần Trường An khủng khiếp này sao?"
Lòng người hỗn loạn, toàn bộ Đế Đô đều hỗn loạn, nhưng Chu Lâm ngày đó từng nói chuyện với Trần Trường An lúc này lại vô cùng kinh ngạc.
"Giọng nói này... tại sao lại quen như vậy?”
"Trần Trường An? Trần Trường An!"
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ người hôm đó lại thật sự là..."
Lúc này, Chu Lâm đã kích động tới mức không thể nói thành lời, người hỏi thăm tin tức và nói chuyện đôi ba câu với hắn ta lại là người đại náo hoàng triều Phụng Thiên.
Không sai, chính là giọng nói này, hắn ta nhớ không nhầm đâu, là giọng của hắn không sai.
Lúc này, bên trong hoàng thành, vẻ mặt Ân Công Vũ rất căng thẳng, dường như ngay lúc giọng nói của Trần Trường An vang lên, tất cả tông thân hoàng thất
đều đã xuất hiện bên cạnh hắn ta.
Các cường giả tập hợp lại, mục đích chỉ có một, đó chính là chống lại Trần Trường An!
"Quả nhiên là hắn, ta vẫn còn nhớ giọng hắn".
Phong Vô Lượng đột nhiên xuất hiện, sau đó nói một câu khiến vẻ mặt mọi người đồng loạt thay đổi, đó thật sự là người Phong Vô Lượng muốn tìm sao?
Nếu đã như vậy, không cần phải nghỉ ngờ gì nữa, người này nhất định ở cảnh giới Đại Đế.
Nhưng từ khi nào hoàng triều Phụng Thiên lại dám đắc tội với Đại Đế? "Còn phải phiền Tiêu Dao Phong Đế ra tay".
"Tên Trần Trường An này thật sự quá kiêu ngạo", Ân Công Vũ trịnh trọng cầu xin.