Mục lục
Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch -Trần Trường An (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biểu hiện của Lâm Nhược Hành khiến Lâm Hùng cũng không khỏi lau mắt mà nhìn, quả nhiên đứa con trai này của mình đã trưởng thành rồi.

"Tốt!"

"Đây mới là nam nhi tốt của Lâm gia chúng ta".

Đại trưởng lão đi đến bên cạnh Lâm Nhược Hành, vỗ mạnh lên bả vai hắn ta, sau đó đưa hạt châu cướp đoạt được từ Trần gia cho Lâm Nhược Hành.

"Chậm thì sẽ sinh ra biến cố, bây giờ ngươi hãy lập tức xuất phát".

"Vâng, đại trưởng lão".

Lâm Nhược Hành nhìn thoáng qua đám người Lâm gia thật sâu, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Nhược Hành rời đi, đám người Lâm gia cũng vô cùng lưu luyến.

"Lâm Hùng, ngươi ra sinh một đứa con trai tốt, trước kia ngươi đối xử với hắn ta... Quá hà khắc rồi", đại trưởng lão cảm khái nói.

"Đúng vậy, có lẽ trước kia ta đã quá coi thường hắn ta, hắn ta là sự kiêu ngạo của ta", lúc này Lâm Hùng cũng cố nén nước mắt trong lòng.

"Thời gian không chờ đợi ai, chúng ta không thể để Lâm Nhược Hành mất mạng không công được".

"Chỉ khi nào chúng ta đều còn sống, sống thật khỏe mạnh, đó mới là hồi báo tốt nhất đối với hắn ta".

"Cho các ngươi nửa canh giờ đi thu dọn, sau nửa canh giờ, khởi hành!"

"Vâng, đại trưởng lão!"

Tất cả mọi người Lâm gia đều đi chuẩn bị để chạy trốn, mà một bên khác, sau khi Lâm Nhược Hành đi xa lại quay đầu nhìn về hướng Lâm gia thật sâu.

Lâm Nhược Hành đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Để ta đi chịu chết? Các ngươi đúng là đáng chết!"

"Có bảo bối mà ngay cả ba vị trưởng lão còn không thể lĩnh ngộ được, vì sao ta lại phải đi chịu chết chứ?"

"Chạy trốn một mình mới là an toàn nhất".

"Một đám ngu xuẩn!"

"Cha à, con trai bất hiếu, cha hãy vì con mà... đi chết đi".

Lâm Nhược Hành cười lạnh một tiếng, sau đó hướng dùng hết toàn lực phi nước đại về hướng ngược với hồ Thiên Thủy.

Hồ Thiên Thủy, Lâm gia.

Sau khi Lâm Tương Liễu phái người rời đi, Trần Trường An vẫn lẳng lặng chờ đợi, nhưng lại không phải chỉ chờ đợi thật.

"Vẫn xảy ra biến cố ư?"

Trần Trường An vốn dĩ đang uống trà phát hiện Đại Hoàng có động tĩnh, thế là cười hỏi một câu.

"Thanh Thủy Lâm gia làm phản rồi!", Đại Hoàng khẽ gật đầu, sau đó nói lại tình huống mình cảm giác được một lần.

"Cái gì?"

"Bọn họ dám làm phản ư?"

Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Lâm Tương Liễu đột nhiên thay đổi, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Chó cùng rứt giậu, loại tình huống này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

"Lâm Tương Liễu, việc nhà của Lâm gia ngươi, làm phiền ngươi tự mình xử lý".

"Đại Hoàng sẽ nói cho ngươi biết phương hướng bọn họ bỏ trốn".

"Về phần ta, ta muốn đi gặp kẻ thông minh kia một lần".

"Tiểu huynh đệ, đoạn đường này, đúng là may mắn mà có ngươi".

"Nếu không, chỉ sợ đám người chúng ta sẽ không có cách nào an toàn đi đến đây được".

"Bây giờ loại người thích hành hiệp trượng nghĩ giống như ngươi quả nhiên là vô cùng hiếm thấy".

Một ông lão cao tuổi nhìn người trẻ tuổi trước mặt, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích.

Một đám người sau lưng ông lão cũng vô cùng cảm kích nhìn đối phương, nếu không phải có người trẻ tuổi kia ra tay cứu giúp, chỉ sợ bọn họ đã dữ nhiều lành ít rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK