Hồ Hàn Phong sau khi nhìn thấy tin tức về Mộc Tử Niên, anh liền đưa điện thoại ngay cho Hạ Tuấn Thiên. Đọc những dòng bình luận ác ý về cô, Hạ Tuấn Thiên cảm thấy có chút khó chịu. Dù sao hai người cũng đang trong mối quan hệ hợp tác, chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến anh và công ty.
- Giúp cô ấy giải quyết chuyện này đi nhớ đừng để lộ tin tức quá.
- Vâng, Giám đốc.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, Mộc Tử Niên nhận được tin bài viết về cô trên mọi trang mạng xã hội đã được xoá sạch và giải quyết gọn gàng. Cô vô cùng bất ngờ, ai mà lại tốt bụng giúp cô giải quyết chuyện này vậy.
- Không biết vị cao nhân nào mà tốt bụng vậy ta?
Lệ Lệ đặt bữa sáng xuống trước mặt Mộc Tử Niên rồi trả lời:
- Còn ai vào đây nữa, là Hạ Tuấn Thiên nhúng tay vào chứ ai. Cậu xem đi con báo như cậu làm khổ người ta quá đó.
Mộc Tử Niên nghe xong câu nói này liền tỏ ra uất ức:
- Tớ nào có. Những cái này đến bất ngờ quá, tớ cũng đâu có muốn như vậy đâu. Mà phải công nhận Hạ Tuấn Thiên làm ăn cũng ra dáng quá trời. Anh ta cũng có tinh thần trách nhiệm cao đó.
Vụ việc này dù không liên qua đến Hạ Tuấn Thiên nhưng anh vẫn giúp Mộc Tử Niên giải quyết, điều này làm cho cô thấy khá là cảm động và có thay đổi về cách nhìn với anh. Thì ra anh cũng có lúc không đáng ghét đấy.
Ngày nào đến rồi cũng sẽ đến, Hạ Tuấn Thiên cuối cùng cũng phải chấp nhận đi xem mắt. Anh đến rất đúng giờ và ngồi đợi đối tượng của mình. Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp từ cửa bước vào. Thấy anh cô ấy liền đi tới lịch sự chào hỏi:
- Chào anh! Anh có phải là đối tượng xem mắt ông Hạ giới thiệu không?
Với khuôn mặt không chút cảm xúc, Hạ Tuấn Thiên mở miệng:
- Là tôi!
Sau khi ngồi xuống ghế, nhận lấy menu từ nhân viên phục vụ, cô gái bắt đầu gọi món. Xong xuôi, cô quay sang nhìn anh, giọng nói ngọt ngào một lần nữa cất lên:
- Tôi là Uyển Nhi, nhị tiểu thư của Uyển gia. Anh chắc hẳn biết tôi chứ?
- Không biết.
Hạ Tuấn Thiên không một chút do dự trả lời. Và tất nhiên câu trả lời của anh khiến cho Uyển Nhi cảm thấy vô cùng ngượng và bất ngờ. Ở trong cái thành phố này không ai là không biết đến cô ta. Cô ta nổi tiếng với sự xinh đẹp và tài năng. Mọi người thường gọi cô ta là mĩ nhân giai thế. Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp như con lai, Uyển Nhi còn là người kế thừa lại sản nghiệp mà Uyển gia để lại. Cô ta có nhiều thành tựu của riêng mình. Nổi tiếng như vậy mà Hạ Tuấn Thiên lại không hề hay biết gì về cô ta. Điều này quả thật là nhục nhã.
Từ lúc Uyển Nhi bước vào quán, Hạ Tuấn Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn vào điện thoại mà không hề để ý gì đến cô ta khiến cô ta bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
- Hạ tổng, anh có thể dành chút thời gian chúng ta cùng nhau trao đổi nói chuyện không?
Để điện thoại xuống mặt bàn, Hạ Tuấn Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Anh nhàn nhạt nói:
- Xin lỗi Uyển tiểu thư. Tôi cũng chỉ là bị ông nội bắt ép đến đây mà thôi. Tôi không có ý định sẽ kết hôn với cô nên chúng ta việc ai người nấy làm đi. Chỉ cần ngồi thêm ba mươi phút nữa thôi là chúng ta có thể giải thoát cho nhau rồi.
Thấy sự hời hợt không mấy quan tâm đến việc coi mắt này của Hạ Tuấn Thiên, Uyển Nhi tức giận vô cùng. Sự thật là từ lâu cô ta đã đem lòng yêu mến Hạ Tuấn Thiên rồi. Nói chính xác hơn là cô ta đã trúng tiếng sét ái tình với anh từ đầu năm ngoái. Tính đến nay cũng hơn một năm trời cô ta thích anh. Cô ta đã cố gắng tiếp cận Hạ Trì để ông có thể giúp cô ta gặp anh. Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm đẹp như những gì đã tính trước ai ngờ anh quá lạnh lùng và cứng ngắc lên kế hoạch của Uyển Nhi cứ vậy mà đổ sông đổ biển. Tất nhiên là cô ta sẽ không yên phận để mọi thứ diễn ra, cô ta nắm lấy tay của Hạ Tuấn Thiên:
- Chúng ta gặp được nhau cũng là cái duyên. Thay vì vất bỏ nó chi bằng chúng ta thử chấp nhận xem. Biết đâu lại có hy vọng.
- Tôi không có hứng thú với cô.
Vừa nói xong, Hạ Tuấn Thiên đánh mắt nhìn thấy Mộc Tử Niên đang đứng đợi nước và dường như là cô đang hóng hớt nhìn về phía anh. Đã vậy thì anh lợi dụng cô một chút vậy.
Đứng dậy đi thẳng về phía Mộc Tử Niên, anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại chỗ cũ. Vừa đi anh vừa nói:
- Cô phối hợp với tôi một chút. Tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại cho cô.
Mộc Tử Niên nghe anh nói liền cau mày:
- Tại sao tôi phải giúp anh?
- Vì tin đồn của cô tôi giúp cô giải quyết rồi. Cô không định trả ơn sao? Giúp tôi trước đi rồi tôi với cô sẽ nói chuyện riêng sau.
Còn không để cho Mộc Tử Niên kịp phản ứng, Hạ Tuấn Thiên đã tuyên bố:
- Đây mới chính là người tôi yêu. Mong rằng sau này tôi với cô sẽ không gặp lại nhau nữa.
- Giúp cô ấy giải quyết chuyện này đi nhớ đừng để lộ tin tức quá.
- Vâng, Giám đốc.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, Mộc Tử Niên nhận được tin bài viết về cô trên mọi trang mạng xã hội đã được xoá sạch và giải quyết gọn gàng. Cô vô cùng bất ngờ, ai mà lại tốt bụng giúp cô giải quyết chuyện này vậy.
- Không biết vị cao nhân nào mà tốt bụng vậy ta?
Lệ Lệ đặt bữa sáng xuống trước mặt Mộc Tử Niên rồi trả lời:
- Còn ai vào đây nữa, là Hạ Tuấn Thiên nhúng tay vào chứ ai. Cậu xem đi con báo như cậu làm khổ người ta quá đó.
Mộc Tử Niên nghe xong câu nói này liền tỏ ra uất ức:
- Tớ nào có. Những cái này đến bất ngờ quá, tớ cũng đâu có muốn như vậy đâu. Mà phải công nhận Hạ Tuấn Thiên làm ăn cũng ra dáng quá trời. Anh ta cũng có tinh thần trách nhiệm cao đó.
Vụ việc này dù không liên qua đến Hạ Tuấn Thiên nhưng anh vẫn giúp Mộc Tử Niên giải quyết, điều này làm cho cô thấy khá là cảm động và có thay đổi về cách nhìn với anh. Thì ra anh cũng có lúc không đáng ghét đấy.
Ngày nào đến rồi cũng sẽ đến, Hạ Tuấn Thiên cuối cùng cũng phải chấp nhận đi xem mắt. Anh đến rất đúng giờ và ngồi đợi đối tượng của mình. Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp từ cửa bước vào. Thấy anh cô ấy liền đi tới lịch sự chào hỏi:
- Chào anh! Anh có phải là đối tượng xem mắt ông Hạ giới thiệu không?
Với khuôn mặt không chút cảm xúc, Hạ Tuấn Thiên mở miệng:
- Là tôi!
Sau khi ngồi xuống ghế, nhận lấy menu từ nhân viên phục vụ, cô gái bắt đầu gọi món. Xong xuôi, cô quay sang nhìn anh, giọng nói ngọt ngào một lần nữa cất lên:
- Tôi là Uyển Nhi, nhị tiểu thư của Uyển gia. Anh chắc hẳn biết tôi chứ?
- Không biết.
Hạ Tuấn Thiên không một chút do dự trả lời. Và tất nhiên câu trả lời của anh khiến cho Uyển Nhi cảm thấy vô cùng ngượng và bất ngờ. Ở trong cái thành phố này không ai là không biết đến cô ta. Cô ta nổi tiếng với sự xinh đẹp và tài năng. Mọi người thường gọi cô ta là mĩ nhân giai thế. Không chỉ có ngoại hình xinh đẹp như con lai, Uyển Nhi còn là người kế thừa lại sản nghiệp mà Uyển gia để lại. Cô ta có nhiều thành tựu của riêng mình. Nổi tiếng như vậy mà Hạ Tuấn Thiên lại không hề hay biết gì về cô ta. Điều này quả thật là nhục nhã.
Từ lúc Uyển Nhi bước vào quán, Hạ Tuấn Thiên vẫn luôn chăm chú nhìn vào điện thoại mà không hề để ý gì đến cô ta khiến cô ta bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
- Hạ tổng, anh có thể dành chút thời gian chúng ta cùng nhau trao đổi nói chuyện không?
Để điện thoại xuống mặt bàn, Hạ Tuấn Thiên lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta. Anh nhàn nhạt nói:
- Xin lỗi Uyển tiểu thư. Tôi cũng chỉ là bị ông nội bắt ép đến đây mà thôi. Tôi không có ý định sẽ kết hôn với cô nên chúng ta việc ai người nấy làm đi. Chỉ cần ngồi thêm ba mươi phút nữa thôi là chúng ta có thể giải thoát cho nhau rồi.
Thấy sự hời hợt không mấy quan tâm đến việc coi mắt này của Hạ Tuấn Thiên, Uyển Nhi tức giận vô cùng. Sự thật là từ lâu cô ta đã đem lòng yêu mến Hạ Tuấn Thiên rồi. Nói chính xác hơn là cô ta đã trúng tiếng sét ái tình với anh từ đầu năm ngoái. Tính đến nay cũng hơn một năm trời cô ta thích anh. Cô ta đã cố gắng tiếp cận Hạ Trì để ông có thể giúp cô ta gặp anh. Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm đẹp như những gì đã tính trước ai ngờ anh quá lạnh lùng và cứng ngắc lên kế hoạch của Uyển Nhi cứ vậy mà đổ sông đổ biển. Tất nhiên là cô ta sẽ không yên phận để mọi thứ diễn ra, cô ta nắm lấy tay của Hạ Tuấn Thiên:
- Chúng ta gặp được nhau cũng là cái duyên. Thay vì vất bỏ nó chi bằng chúng ta thử chấp nhận xem. Biết đâu lại có hy vọng.
- Tôi không có hứng thú với cô.
Vừa nói xong, Hạ Tuấn Thiên đánh mắt nhìn thấy Mộc Tử Niên đang đứng đợi nước và dường như là cô đang hóng hớt nhìn về phía anh. Đã vậy thì anh lợi dụng cô một chút vậy.
Đứng dậy đi thẳng về phía Mộc Tử Niên, anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô về lại chỗ cũ. Vừa đi anh vừa nói:
- Cô phối hợp với tôi một chút. Tôi sẽ đền bù mọi thiệt hại cho cô.
Mộc Tử Niên nghe anh nói liền cau mày:
- Tại sao tôi phải giúp anh?
- Vì tin đồn của cô tôi giúp cô giải quyết rồi. Cô không định trả ơn sao? Giúp tôi trước đi rồi tôi với cô sẽ nói chuyện riêng sau.
Còn không để cho Mộc Tử Niên kịp phản ứng, Hạ Tuấn Thiên đã tuyên bố:
- Đây mới chính là người tôi yêu. Mong rằng sau này tôi với cô sẽ không gặp lại nhau nữa.