Và đây, ngày mọi người mong chờ nhất cuối cùng đã đến. Lễ cưới của Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên diễn ra vô cùng hoành tráng tại nhà thờ Halia-một nhà thờ nổi tiếng nhất cả nước. Mọi thứ cứ như trong chuyện cổ tích vậy. Cả lễ đường được trang trí bằng rất nhiều hoa hồng Pompadour rose. Đây là giống hồng ban leo mang đậm chất Pháp. Với màu sắc hồng phấn đẹp quyến rũ, cánh hoa nhỏ nhắn mịn màng xếp vào nhau một cách tinh tế tạo nên một Pompadour rose ngọt ngào, quyến rũ. Hương thơm của hoa hồng Pompadour rose ngọt ngào, tinh tế và sang trọng, mùi hương không hề gắt.
Với tôn chủ đạo là màu hồng và trắng khiến lễ cưới càng trở nên tráng lệ hơn. Những chiếc rèm cửa màu trang bay phất phơ trong gió. Rất nhiều nhà báo, phóng viên đứng ở bên ngoài ra sức chụp những bức ảnh đẹp nhất. Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên tay trong tay tiến vào lễ đường với sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt ở đấy. Đám cưới cũng chỉ có những người thân quen của cả hai.
Sau khi cha sứ giới thiệu xong là màn đọc lời tuyên thề của cô dâu và chú rể. Cầm lấy micro, Hạ Tuấn Thiên dõng dạc nói:
- Mộc Tử Niên, ngày hôm nay anh có mặt ở đây với tư cách là chồng của em. Anh muốn nói với em rằng anh yêu em rất nhiều. Hạ Tuấn Thiên anh xin hứa sẽ luôn yêu em, ở bên cạnh em, trân trọng em dù sau này có nghèo khổ hay giàu sang, có ốm đau hay khoẻ mạnh. .
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đưa chiếc micro cho Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên khẽ mỉm cười. Cầm chiếc micro trên tay, trái tim Mộc Tử Niên đập nhanh không ngừng, giọng nói của cô có chút nghẹn lại:
- Hạ Tuấn Thiên, ngày hôm nay em ở đây với tư cách là vợ của anh. Em muốn nói với anh em cũng yêu anh rất nhiều. Mộc Tử Niên em xin hứa sẽ luôn yêu anh, trân trọng anh và luôn đồng hành cùng anh dù sau này nghèo khổ hay giàu sang, có ốm đau hay khoẻ mạnh.
Chỉ là một câu thoại trong kịch bản thôi mà Mộc Tử Niên cảm thấy dường như đây chính là lễ cưới thực thụ vậy. Câu tuyên thề khiến trái tim thiếu nữ của cô trở nên thổn thức.
Kết thúc lời tuyên thề, cha sứ tuyên bố:
- Từ giờ phút này trở đi, hai con Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên chính thức trở thành vợ chồng. Tiếp theo hai con hãy trao cho nhau một nụ hôn để chứng minh tình yêu dành cho nhau nào.
Mộc Tử Niên ái ngại nhìn xuống những người ở bên dưới. Tiểu Tru dường như rất biết ý đã che đôi mắt nhỏ xíu kia lại từ bao giờ. Ông nội Hạ Trì cũng vô cùng háo hức cười không ngớt. Nhìn sang phía bên nhà gái, dù có gửi thiệp nhưng Mộc Tử Lẫm cũng không tới, chỉ có Mộc Minh, người thân duy nhất của cô ở đây vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Lệ Lệ cũng không ngừng ra tín hiệu động viên, khích lệ cô. Adis cũng mỉm cười gật đầu coi như lời chúc mừng.
Quay lại nhìn Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên hít một hơi thật sâu, cô nhắm chặt đôi mắt lại, miệng lấy hết can đảm nói:
- Tới đi. Lẹ lên nào Hạ tổng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên bật cười, kéo cô vào trong lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt lên trán Mộc Tử Niên một nụ hôn ngọt ngào đầy cưng chiều. Trước sự hò reo của mọi người, Mộc Tử Niên sững người trong giây lát. Không phải là hôn môi sao? Tập duyệt thì hôn môi mà sao lúc diễn ra lễ kết hôn thật lại hôn trán vậy? Con người Hạ Tuấn Thiên thật khó hiểu mà.
Trong lúc lấy rượu để uống, vừa quay người lại Lệ Lệ đã đụng phải Adis, rượu bắn tung toé lên bộ vest của Adis. Thấy vậy, Lệ Lệ vội lấy giấy lau áo cho anh, miệng không ngừng nói:
- Xin lỗi cậu, tớ không cố ý. Cậu không sao chứ?
Adis cầm lấy tờ giấy, anh đáp:
- Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Mà Ela giờ đây cũng kết hôn rồi, trong hội chỉ còn có hai chúng ta độc thân thôi à?
Lệ Lệ khẽ mỉm cười gật đầu:
- Ừ! Nhanh thật đấy mới ngày nào ba đứa còn cùng nhau dạo phố, mua sắm rồi đi ăn ở các quán ven đường vậy mà bây giờ mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một con đường và một sự lựa chọn riêng.
Adis chỉ gật đầu. Trong anh bắt đầu xuất hiện những hình ảnh tươi đẹp ở quá khứ mà anh cùng Mộc Tử Niên, Lệ Lệ cùng trải qua. Lúc ấy cả ba chẳng có gì trong tay nhưng vẫn luôn vui vẻ, sống hết mình với đam mê của bản thân. Dù không quá hoàn hảo nhưng đó lại là quãng thời gian dường như tươi đẹp nhất trong anh. Lệ Lệ quay sang nhìn khuôn mặt thoáng buồn của Adis, coi cất tiếng hỏi:
- Vậy tình cảm của cậu dành cho Niên Niên thì sao?
Adis giật mình khi nghe Lệ Lệ hỏi vậy, anh thắc mắc:
- Tại sao cậu lại biết chuyện này vậy?
Khẽ mỉm cười, Lệ Lệ đáp:
- Chuyện cậu thích Niên Niên đâu phải không ai biết. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đủ để biết rồi.
- Vậy mà cậu ấy lại không biết. Thôi vậy, đã không thể là của nhau thì thôi. Mọi thứ cứ để trời xanh an bài đi. Bây giờ tớ có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Giờ tớ chỉ mong rằng Ela sẽ luôn được hạnh phúc.
Lệ Lệ khẽ gật đầu rồi cả hai cùng nhau cạn ly. Uống cạn chén rượu cả hai nhìn lên phía trên nơi Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên đang sánh bước bên nhau. Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ của riêng mình cứ uống cạn ly rượu này đến ly rượu khác. Cả hai cùng nhau tâm sự, cùng nhau uống rượu giải toả tâm trạng.
Với tôn chủ đạo là màu hồng và trắng khiến lễ cưới càng trở nên tráng lệ hơn. Những chiếc rèm cửa màu trang bay phất phơ trong gió. Rất nhiều nhà báo, phóng viên đứng ở bên ngoài ra sức chụp những bức ảnh đẹp nhất. Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên tay trong tay tiến vào lễ đường với sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt ở đấy. Đám cưới cũng chỉ có những người thân quen của cả hai.
Sau khi cha sứ giới thiệu xong là màn đọc lời tuyên thề của cô dâu và chú rể. Cầm lấy micro, Hạ Tuấn Thiên dõng dạc nói:
- Mộc Tử Niên, ngày hôm nay anh có mặt ở đây với tư cách là chồng của em. Anh muốn nói với em rằng anh yêu em rất nhiều. Hạ Tuấn Thiên anh xin hứa sẽ luôn yêu em, ở bên cạnh em, trân trọng em dù sau này có nghèo khổ hay giàu sang, có ốm đau hay khoẻ mạnh. .
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Đưa chiếc micro cho Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên khẽ mỉm cười. Cầm chiếc micro trên tay, trái tim Mộc Tử Niên đập nhanh không ngừng, giọng nói của cô có chút nghẹn lại:
- Hạ Tuấn Thiên, ngày hôm nay em ở đây với tư cách là vợ của anh. Em muốn nói với anh em cũng yêu anh rất nhiều. Mộc Tử Niên em xin hứa sẽ luôn yêu anh, trân trọng anh và luôn đồng hành cùng anh dù sau này nghèo khổ hay giàu sang, có ốm đau hay khoẻ mạnh.
Chỉ là một câu thoại trong kịch bản thôi mà Mộc Tử Niên cảm thấy dường như đây chính là lễ cưới thực thụ vậy. Câu tuyên thề khiến trái tim thiếu nữ của cô trở nên thổn thức.
Kết thúc lời tuyên thề, cha sứ tuyên bố:
- Từ giờ phút này trở đi, hai con Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên chính thức trở thành vợ chồng. Tiếp theo hai con hãy trao cho nhau một nụ hôn để chứng minh tình yêu dành cho nhau nào.
Mộc Tử Niên ái ngại nhìn xuống những người ở bên dưới. Tiểu Tru dường như rất biết ý đã che đôi mắt nhỏ xíu kia lại từ bao giờ. Ông nội Hạ Trì cũng vô cùng háo hức cười không ngớt. Nhìn sang phía bên nhà gái, dù có gửi thiệp nhưng Mộc Tử Lẫm cũng không tới, chỉ có Mộc Minh, người thân duy nhất của cô ở đây vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Lệ Lệ cũng không ngừng ra tín hiệu động viên, khích lệ cô. Adis cũng mỉm cười gật đầu coi như lời chúc mừng.
Quay lại nhìn Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên hít một hơi thật sâu, cô nhắm chặt đôi mắt lại, miệng lấy hết can đảm nói:
- Tới đi. Lẹ lên nào Hạ tổng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên bật cười, kéo cô vào trong lòng mình, anh nhẹ nhàng đặt lên trán Mộc Tử Niên một nụ hôn ngọt ngào đầy cưng chiều. Trước sự hò reo của mọi người, Mộc Tử Niên sững người trong giây lát. Không phải là hôn môi sao? Tập duyệt thì hôn môi mà sao lúc diễn ra lễ kết hôn thật lại hôn trán vậy? Con người Hạ Tuấn Thiên thật khó hiểu mà.
Trong lúc lấy rượu để uống, vừa quay người lại Lệ Lệ đã đụng phải Adis, rượu bắn tung toé lên bộ vest của Adis. Thấy vậy, Lệ Lệ vội lấy giấy lau áo cho anh, miệng không ngừng nói:
- Xin lỗi cậu, tớ không cố ý. Cậu không sao chứ?
Adis cầm lấy tờ giấy, anh đáp:
- Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Mà Ela giờ đây cũng kết hôn rồi, trong hội chỉ còn có hai chúng ta độc thân thôi à?
Lệ Lệ khẽ mỉm cười gật đầu:
- Ừ! Nhanh thật đấy mới ngày nào ba đứa còn cùng nhau dạo phố, mua sắm rồi đi ăn ở các quán ven đường vậy mà bây giờ mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một con đường và một sự lựa chọn riêng.
Adis chỉ gật đầu. Trong anh bắt đầu xuất hiện những hình ảnh tươi đẹp ở quá khứ mà anh cùng Mộc Tử Niên, Lệ Lệ cùng trải qua. Lúc ấy cả ba chẳng có gì trong tay nhưng vẫn luôn vui vẻ, sống hết mình với đam mê của bản thân. Dù không quá hoàn hảo nhưng đó lại là quãng thời gian dường như tươi đẹp nhất trong anh. Lệ Lệ quay sang nhìn khuôn mặt thoáng buồn của Adis, coi cất tiếng hỏi:
- Vậy tình cảm của cậu dành cho Niên Niên thì sao?
Adis giật mình khi nghe Lệ Lệ hỏi vậy, anh thắc mắc:
- Tại sao cậu lại biết chuyện này vậy?
Khẽ mỉm cười, Lệ Lệ đáp:
- Chuyện cậu thích Niên Niên đâu phải không ai biết. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là đủ để biết rồi.
- Vậy mà cậu ấy lại không biết. Thôi vậy, đã không thể là của nhau thì thôi. Mọi thứ cứ để trời xanh an bài đi. Bây giờ tớ có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Giờ tớ chỉ mong rằng Ela sẽ luôn được hạnh phúc.
Lệ Lệ khẽ gật đầu rồi cả hai cùng nhau cạn ly. Uống cạn chén rượu cả hai nhìn lên phía trên nơi Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên đang sánh bước bên nhau. Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ của riêng mình cứ uống cạn ly rượu này đến ly rượu khác. Cả hai cùng nhau tâm sự, cùng nhau uống rượu giải toả tâm trạng.