Ở Mỹ,
Adis đi đi lại lại trong phòng làm việc. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Dany từ bên ngoài cầm kịch bản bước vào. Thấy cảnh này, cô vô cùng bất ngờ.
- Chỉ là một buổi casting thử vai thôi mà, sao trông cậu có vẻ lo lắng quá vậy? Từ khi cậu về lại Mỹ tôi thấy cậu bắt đầu chểnh mảng công việc lắm đó. Có cần tôi xin nghỉ phép giúp cậu mấy ngày nữa không?
- Không cần đâu chị Dany. Chắc tại tôi không khoẻ thôi. Chị đừng lo.
- Được rồi. Cầm lấy kịch bản đi, sắp tới lượt cậu rồi đó.
- Cảm ơn chị.
Mặc dù tay đang cầm kịch bản nhưng Adis vẫn không thể nào tập trung được. Mắt anh thỉnh thoảng vẫn quay sang liếc nhìn điện thoại. Từ lúc anh về Mỹ đến nay đã nửa tháng, hôm nào anh cũng nhắn tin và gọi điện hỏi thăm Lệ Lệ nhưng tin nhắn thì không xem, gọi điện cũng không thấy cô bắt máy. Từ trước tới nay dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng có bao giờ tránh mặt anh lâu như vậy đâu.
Buổi thử vai cứ vậy mà diễn ra không hề suôn sẻ một chút nào. Đạo diễn nhìn Adis rồi lắc đầu.
- Adis, tôi thấy cậu diễn không được tốt như mọi khi. Sao vậy? Không khoẻ à? Tôi rất mong đợi vào màn trình diễn của cậu nhưng cậu làm tôi thất vọng quá đó. Tôi với cậu không phải là lần đầu tiên biết nhau cũng không phải lần đầu tiên hợp tác. Tôi biết rất rõ năng lực của cậu nên hôm nay cậu về xem lại mình đi nhé, cứ như này không ổn đâu. Hôm nay đến đây thôi. Mọi người về nhé!
Đưa chai nước cho Adis, Dany cất tiếng nói:
- Tôi chưa bao giờ ủng hộ những lời nói của ông ấy nhưng hôm nay tôi thấy ông ấy nói đúng đấy. Tôi xin phép nghỉ một tuần cho cậu rồi. Cậu có vấn đề gì thì giải quyết luôn trong một tuần đó đi nhé.
Adis suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Chị có thể đặt vé máy bay giúp tôi không?
Ngồi trên máy bay ngay trong đêm, Adis lại một lần nữa quay trở lại nơi đây. Vì người mà anh muốn gặp cũng vì những khuất mắc trong anh. Anh muốn giải quyết luôn một lần.
Máy bay hạ cánh cũng là tám giờ sáng. Adis bắt xe đi thẳng đến công ty AZ. Đứng dưới sảnh công ty, anh liên tục gọi cho Lệ Lệ nhưng cô vẫn vậy, vẫn không nghe máy. Bất chợt anh nhìn thấy Lệ Lệ đang đứng cạnh một người đàn ông. Hai người đang nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Lệ Lệ.
Hồ Hàn Phong thấy điện thoại của Lệ Lệ liên tục reo nhưng cô lại không có ý định nghe máy liền thắc mắc:
- Sao cô không nghe vậy? Lỡ người ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô thì sao? Tôi thấy người này gọi cũng nhiều lắm đó. Bạn trai cô à? Hai người đang giận nhau đúng không?
Thấy Hồ Hàn Phong điềm đạm, lạnh lùng tự nhiên biến thành một bà thím hóng hớt, Lệ Lệ bật cười vỗ vào vai anh:
- Từ khi nào anh lại rảnh rỗi quan tâm chuyện của tôi vậy thư kí Hồ? Không phải là anh không kiếm được thông tin gì của Gia Kỳ từ chỗ Niên Niên nên định chuyển hướng sang kiếm thông tin từ phía tôi đấy chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không nói gì đâu nha, anh đừng phí sức nữa.
Hồ Hàn Phong như bị nói trúng tim đen liền đỏ mặt. Anh ngượng ngùng lảng tránh quay mặt đi chỗ khác.
Từ đằng sau, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Lệ rồi kéo cô về phía sau trước sự ngỡ ngàng của cả Lệ Lệ và Hồ Hàn Phong.
Ngẩng mặt lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc, một gương mặt cả đời này cô nhớ mãi không bao giờ quên.
- Adis?
Adis nhìn Hồ Hàn Phong bằng ánh mắt vô cùng tức giận, anh hỏi:
- Anh là ai? Định làm gì vậy?
Hồ Hàn Phong hết nhìn Adis lại nhìn sang Lệ Lệ. Anh mỉm cười gật đầu như kiểu bản thân mình hiểu tình huống đang diễn ra này lắm.
- Anh hiểu lầm rồi. Tôi và Lệ Lệ chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Tôi xin phép đi trước, hai người nói chuyện đi nhé.
Nói xong, Hồ Hàn Phong liền quay lưng đi ngay. Hai người họ đang giận dỗi nhau thì anh ở lại làm bóng đèn làm gì?
Lệ Lệ thấy Adis có những hành động hết sức vô lý như vậy thì vô cùng tức giận. Cô dùng hết sức mình kéo tay mình ra khỏi bàn tay anh. Cô nói:
- Adis, cậu làm gì vậy? Cậu không yên ổn ở Mỹ, chạy tới đây để làm loạn sao?
Adis khi không bị Lệ Lệ trách móc trong khi anh còn chưa kịp giải thích thì cảm thấy vô cùng oan ức.
- Cậu không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của tôi nên tôi phải tới đây tìm cậu chứ sao?
- Cậu là cái gì mà tôi phải trả lời tin nhắn và điện thoại của cậu? Cậu chỉ là bạn của tôi thôi thì lấy tư cách gì mà ép buộc tôi?
Lệ Lệ trước kia luôn dịu dàng, quan tâm mọi người bây giờ sao lại trở nên nóng nảy, lạ thường như vậy?
- Tiểu Lệ, từ khi nào mà cậu thay đổi nhiều như vậy? Lúc trước không phải chúng ta vẫn là những người bạn tốt vẫn luôn quan tâm đến nhau sao? Sao từ chuyện lần trước cậu lại xa cách với tôi như vậy?
- Tôi...tôi...
Adis đi đi lại lại trong phòng làm việc. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Dany từ bên ngoài cầm kịch bản bước vào. Thấy cảnh này, cô vô cùng bất ngờ.
- Chỉ là một buổi casting thử vai thôi mà, sao trông cậu có vẻ lo lắng quá vậy? Từ khi cậu về lại Mỹ tôi thấy cậu bắt đầu chểnh mảng công việc lắm đó. Có cần tôi xin nghỉ phép giúp cậu mấy ngày nữa không?
- Không cần đâu chị Dany. Chắc tại tôi không khoẻ thôi. Chị đừng lo.
- Được rồi. Cầm lấy kịch bản đi, sắp tới lượt cậu rồi đó.
- Cảm ơn chị.
Mặc dù tay đang cầm kịch bản nhưng Adis vẫn không thể nào tập trung được. Mắt anh thỉnh thoảng vẫn quay sang liếc nhìn điện thoại. Từ lúc anh về Mỹ đến nay đã nửa tháng, hôm nào anh cũng nhắn tin và gọi điện hỏi thăm Lệ Lệ nhưng tin nhắn thì không xem, gọi điện cũng không thấy cô bắt máy. Từ trước tới nay dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng có bao giờ tránh mặt anh lâu như vậy đâu.
Buổi thử vai cứ vậy mà diễn ra không hề suôn sẻ một chút nào. Đạo diễn nhìn Adis rồi lắc đầu.
- Adis, tôi thấy cậu diễn không được tốt như mọi khi. Sao vậy? Không khoẻ à? Tôi rất mong đợi vào màn trình diễn của cậu nhưng cậu làm tôi thất vọng quá đó. Tôi với cậu không phải là lần đầu tiên biết nhau cũng không phải lần đầu tiên hợp tác. Tôi biết rất rõ năng lực của cậu nên hôm nay cậu về xem lại mình đi nhé, cứ như này không ổn đâu. Hôm nay đến đây thôi. Mọi người về nhé!
Đưa chai nước cho Adis, Dany cất tiếng nói:
- Tôi chưa bao giờ ủng hộ những lời nói của ông ấy nhưng hôm nay tôi thấy ông ấy nói đúng đấy. Tôi xin phép nghỉ một tuần cho cậu rồi. Cậu có vấn đề gì thì giải quyết luôn trong một tuần đó đi nhé.
Adis suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Chị có thể đặt vé máy bay giúp tôi không?
Ngồi trên máy bay ngay trong đêm, Adis lại một lần nữa quay trở lại nơi đây. Vì người mà anh muốn gặp cũng vì những khuất mắc trong anh. Anh muốn giải quyết luôn một lần.
Máy bay hạ cánh cũng là tám giờ sáng. Adis bắt xe đi thẳng đến công ty AZ. Đứng dưới sảnh công ty, anh liên tục gọi cho Lệ Lệ nhưng cô vẫn vậy, vẫn không nghe máy. Bất chợt anh nhìn thấy Lệ Lệ đang đứng cạnh một người đàn ông. Hai người đang nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Lệ Lệ.
Hồ Hàn Phong thấy điện thoại của Lệ Lệ liên tục reo nhưng cô lại không có ý định nghe máy liền thắc mắc:
- Sao cô không nghe vậy? Lỡ người ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô thì sao? Tôi thấy người này gọi cũng nhiều lắm đó. Bạn trai cô à? Hai người đang giận nhau đúng không?
Thấy Hồ Hàn Phong điềm đạm, lạnh lùng tự nhiên biến thành một bà thím hóng hớt, Lệ Lệ bật cười vỗ vào vai anh:
- Từ khi nào anh lại rảnh rỗi quan tâm chuyện của tôi vậy thư kí Hồ? Không phải là anh không kiếm được thông tin gì của Gia Kỳ từ chỗ Niên Niên nên định chuyển hướng sang kiếm thông tin từ phía tôi đấy chứ? Tôi tuyệt đối sẽ không nói gì đâu nha, anh đừng phí sức nữa.
Hồ Hàn Phong như bị nói trúng tim đen liền đỏ mặt. Anh ngượng ngùng lảng tránh quay mặt đi chỗ khác.
Từ đằng sau, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Lệ rồi kéo cô về phía sau trước sự ngỡ ngàng của cả Lệ Lệ và Hồ Hàn Phong.
Ngẩng mặt lên nhìn, đập vào mắt cô là một gương mặt quen thuộc, một gương mặt cả đời này cô nhớ mãi không bao giờ quên.
- Adis?
Adis nhìn Hồ Hàn Phong bằng ánh mắt vô cùng tức giận, anh hỏi:
- Anh là ai? Định làm gì vậy?
Hồ Hàn Phong hết nhìn Adis lại nhìn sang Lệ Lệ. Anh mỉm cười gật đầu như kiểu bản thân mình hiểu tình huống đang diễn ra này lắm.
- Anh hiểu lầm rồi. Tôi và Lệ Lệ chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Tôi xin phép đi trước, hai người nói chuyện đi nhé.
Nói xong, Hồ Hàn Phong liền quay lưng đi ngay. Hai người họ đang giận dỗi nhau thì anh ở lại làm bóng đèn làm gì?
Lệ Lệ thấy Adis có những hành động hết sức vô lý như vậy thì vô cùng tức giận. Cô dùng hết sức mình kéo tay mình ra khỏi bàn tay anh. Cô nói:
- Adis, cậu làm gì vậy? Cậu không yên ổn ở Mỹ, chạy tới đây để làm loạn sao?
Adis khi không bị Lệ Lệ trách móc trong khi anh còn chưa kịp giải thích thì cảm thấy vô cùng oan ức.
- Cậu không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của tôi nên tôi phải tới đây tìm cậu chứ sao?
- Cậu là cái gì mà tôi phải trả lời tin nhắn và điện thoại của cậu? Cậu chỉ là bạn của tôi thôi thì lấy tư cách gì mà ép buộc tôi?
Lệ Lệ trước kia luôn dịu dàng, quan tâm mọi người bây giờ sao lại trở nên nóng nảy, lạ thường như vậy?
- Tiểu Lệ, từ khi nào mà cậu thay đổi nhiều như vậy? Lúc trước không phải chúng ta vẫn là những người bạn tốt vẫn luôn quan tâm đến nhau sao? Sao từ chuyện lần trước cậu lại xa cách với tôi như vậy?
- Tôi...tôi...