-Ái Gia Kỳ! Tôi có thể xin phương thức liên lạc của cô không?
Ái Gia Kỳ kinh ngạc quay lại nhìn:
-Anh quen tôi sao?
Hồ Hàn Phong ngay trong giây phút này đây, anh có thể nghe được tiếng của trái tim mình đang đập thật nhanh, thật mạnh. Không ai có thể biết được rằng giờ đây anh đang hồi hộp đến mức nào. Đôi tay lo lắng nắm thật chặt.
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ kia, Hồ Hàn Phong càng hoảng loạn hơn. anh lo lắng đáp:
-Thật ra thì tôi là bạn của Mộc Tử Niên. Cô ấy có nói với tôi về cô. Tôi thật sự rất ấn tượng với cô. Không biết tôi có thể làm quen với cô không?
Ái Gia Kỳ vui vẻ gật đầu:
-Được thôi.
Chỉ với hai từ mà thôi đã khiến cho Hồ Hàn Phong vui vẻ suốt cả một ngày dài.
Bước vào phòng giam, Minh Châu nhìn Vương Tuấn Khang đang tiểu tuy ngồi bên trong. Trông hẳn có vẻ như đã gẩy đi thì phải. Kể từ lúc kết hôn tới giờ, hình như cô chưa bao giờ để ý hẳn kĩ một chút. Mái tóc khẽ rối, hai bên má hóp hơn, cả dáng người cũng có vẻ đã gầy hơn. Có vẻ như đối đầu với Hạ Tuấn Thiên là một sai lầm của
Vương Tuấn Khang, giá cổ phiếu của công ty cũng đang giảm rất mạnh. Cú sốc lớn này sao hắn chịu được. Trong lòng Minh Châu bất giác thương hắn hơn và càng không muốn hắn mắc thêm sai lầm một lần nào nữa.
Nghe tiếng cánh cửa phòng giam mở ra, Vương Tuấn Khang ngẩng mặt lên nhìn. Thấy người bước vào là Minh Châu, hắn vội đứng dậy đỡ lấy cô.-Sao em tới đây? Đây không phải là chỗ thích hợp để em tới đâu. Mau về đi.
Minh Châu không hể để tâm đến những lời mà Vương Tuấn Khang nói. Cô lấy trong túi ra hộp cơm rồi đưa cho hẳn.
-Mau ăn đi. Thức ăn trong này chắc chắn anh ăn không quen nên tôi có nói với đầu bếp nấu thức ăn cho anh.
Vương Tuấn Khang không muốn Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình ngay giây phút này. Hắn chỉ muốn cô có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ hắn cũng chẳng còn gì nữa, cũng chẳng thể lo được cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Hắn không muốn cô phải lãng phí một cuộc đời vì hắn. Suy nghĩ một lúc, Vương Tuấn Khang cất tiếng nói:
-Minh Châu, chúng ta...ly hôn đi.
Cậu nói của Vương Tuấn Khang khiến cho Minh Châu bất ngờ đến mức đánh rơi cả chiếc thìa ở trên tay. Cô quay sang nhìn hẳn, đôi lông mày khẽ nhíu lại:
-Anh nói gì cơ?
Vương Tuấn Khang không ngần ngại, không chần chừ nói lại:
-Tôi nói chúng ta ly hôn đi. Đây không phải là điều mà em luôn muốn sao? Giờ tôi giúp em hoàn thành nó. Đáng lý ra em phải vui mừng mới đúng chứ.
Minh Châu không đáp lại. Trong lòng cô khó chịu vô cùng. Tại sao khi cô vừa xác định được tình cảm của mình dành cho hẳn, vừa muốn cùng hắn vượt qua mọi khó khẳn gian khổ thì hẳn lại nhẫn tâm buông tay. Lấy thức ăn ra cho hắn, Minh Châu mới lên tiếng:
-Anh ăn đi rồi chúng ta nói chuyện này sau.
Vương Tuấn Khang cũng không chống cự lại nữa. Hắn cầm lấy đồ ăn mà Minh Châu đưa, ăn một miếng, hắn liền cảm thấy vị thức ăn vô cùng lạ.
-Em có chắc chỗ đồ ăn này là của đầu bếp nhà chúng ta nấu không? Sao thức ăn có vị lạ quá vậy?
Minh Châu nghe những lời Vương Tuấn Khang nói, hai bên má cô đỏ ửng. Trái tim đập loạn nhịp.
-Đầu bếp hôm nay bận, tôi nấu giúp ông ấy. Nếu anh thấy không hợp khẩu vị của mình thì thôi, để tôi dọn giúp anh.Nghe tin đây là đồ ăn Minh Châu nấu, Vương Tuấn Khang khẽ mỉm cười:
-Không. Rất hợp khẩu vị của tôi.
Minh Châu im lặng một lúc, cuối cùng cô quyết định sẽ nói ra những tâm tư của mình.
-Vương Tuấn Khang. Thật ra tôi có chuyện muốn nói với anh.
Vẫn vậy, Vương Tuấn Khang vẫn dịu dàng khi nói chuyện với cô:
-Sao vậy? Em nói đi, tôi nghe đầy.
-Tôi.. tôi muốn anh có thể bỏ qua mọi hận thù. Sau khi anh ra khỏi đây, cả nhà chúng ta cùng đi tới một nơi khác sống và bắt đầu lại từ đầu. Sống những ngày tháng yên bình được không? Không cạnh tranh, không xô bổ. Anh thấy sao?
Từng câu, từng chữ của Minh Châu, Vương Tuấn Khang đều nghe thấy không sót một từ. Nước mắt hắn đã đọng lại ở khóe mắt.
-Thật sao?
-Thật chứ. Tôi nghĩ, tôi sẽ cho anh một cơ hội để thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Không biết anh có đồng ý cùng tôi đi trên con đường sau này không?
Vương Tuần Khang chìm trong hạnh phúc, vui mừng đáp:
-Có. Anh đồng ý.
Đối với Vương Tuấn Khang hẳn thì Minh Châu còn quan trọng hơn tất cả. Hắn luôn nghĩ kết hôn cùng hắn khiến cô không thấy hạnh phúc nên mới quyết định buông tay nhưng nay cô đã chọn hẳn rồi thì tất nhiên hắn sẽ không màng tất cả mà nắm chặt lấy tay cô cùng nhau vượt qua mọi thứ.
Ái Gia Kỳ kinh ngạc quay lại nhìn:
-Anh quen tôi sao?
Hồ Hàn Phong ngay trong giây phút này đây, anh có thể nghe được tiếng của trái tim mình đang đập thật nhanh, thật mạnh. Không ai có thể biết được rằng giờ đây anh đang hồi hộp đến mức nào. Đôi tay lo lắng nắm thật chặt.
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ kia, Hồ Hàn Phong càng hoảng loạn hơn. anh lo lắng đáp:
-Thật ra thì tôi là bạn của Mộc Tử Niên. Cô ấy có nói với tôi về cô. Tôi thật sự rất ấn tượng với cô. Không biết tôi có thể làm quen với cô không?
Ái Gia Kỳ vui vẻ gật đầu:
-Được thôi.
Chỉ với hai từ mà thôi đã khiến cho Hồ Hàn Phong vui vẻ suốt cả một ngày dài.
Bước vào phòng giam, Minh Châu nhìn Vương Tuấn Khang đang tiểu tuy ngồi bên trong. Trông hẳn có vẻ như đã gẩy đi thì phải. Kể từ lúc kết hôn tới giờ, hình như cô chưa bao giờ để ý hẳn kĩ một chút. Mái tóc khẽ rối, hai bên má hóp hơn, cả dáng người cũng có vẻ đã gầy hơn. Có vẻ như đối đầu với Hạ Tuấn Thiên là một sai lầm của
Vương Tuấn Khang, giá cổ phiếu của công ty cũng đang giảm rất mạnh. Cú sốc lớn này sao hắn chịu được. Trong lòng Minh Châu bất giác thương hắn hơn và càng không muốn hắn mắc thêm sai lầm một lần nào nữa.
Nghe tiếng cánh cửa phòng giam mở ra, Vương Tuấn Khang ngẩng mặt lên nhìn. Thấy người bước vào là Minh Châu, hắn vội đứng dậy đỡ lấy cô.-Sao em tới đây? Đây không phải là chỗ thích hợp để em tới đâu. Mau về đi.
Minh Châu không hể để tâm đến những lời mà Vương Tuấn Khang nói. Cô lấy trong túi ra hộp cơm rồi đưa cho hẳn.
-Mau ăn đi. Thức ăn trong này chắc chắn anh ăn không quen nên tôi có nói với đầu bếp nấu thức ăn cho anh.
Vương Tuấn Khang không muốn Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình ngay giây phút này. Hắn chỉ muốn cô có thể rời khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ hắn cũng chẳng còn gì nữa, cũng chẳng thể lo được cho cô một cuộc sống hạnh phúc. Hắn không muốn cô phải lãng phí một cuộc đời vì hắn. Suy nghĩ một lúc, Vương Tuấn Khang cất tiếng nói:
-Minh Châu, chúng ta...ly hôn đi.
Cậu nói của Vương Tuấn Khang khiến cho Minh Châu bất ngờ đến mức đánh rơi cả chiếc thìa ở trên tay. Cô quay sang nhìn hẳn, đôi lông mày khẽ nhíu lại:
-Anh nói gì cơ?
Vương Tuấn Khang không ngần ngại, không chần chừ nói lại:
-Tôi nói chúng ta ly hôn đi. Đây không phải là điều mà em luôn muốn sao? Giờ tôi giúp em hoàn thành nó. Đáng lý ra em phải vui mừng mới đúng chứ.
Minh Châu không đáp lại. Trong lòng cô khó chịu vô cùng. Tại sao khi cô vừa xác định được tình cảm của mình dành cho hẳn, vừa muốn cùng hắn vượt qua mọi khó khẳn gian khổ thì hẳn lại nhẫn tâm buông tay. Lấy thức ăn ra cho hắn, Minh Châu mới lên tiếng:
-Anh ăn đi rồi chúng ta nói chuyện này sau.
Vương Tuấn Khang cũng không chống cự lại nữa. Hắn cầm lấy đồ ăn mà Minh Châu đưa, ăn một miếng, hắn liền cảm thấy vị thức ăn vô cùng lạ.
-Em có chắc chỗ đồ ăn này là của đầu bếp nhà chúng ta nấu không? Sao thức ăn có vị lạ quá vậy?
Minh Châu nghe những lời Vương Tuấn Khang nói, hai bên má cô đỏ ửng. Trái tim đập loạn nhịp.
-Đầu bếp hôm nay bận, tôi nấu giúp ông ấy. Nếu anh thấy không hợp khẩu vị của mình thì thôi, để tôi dọn giúp anh.Nghe tin đây là đồ ăn Minh Châu nấu, Vương Tuấn Khang khẽ mỉm cười:
-Không. Rất hợp khẩu vị của tôi.
Minh Châu im lặng một lúc, cuối cùng cô quyết định sẽ nói ra những tâm tư của mình.
-Vương Tuấn Khang. Thật ra tôi có chuyện muốn nói với anh.
Vẫn vậy, Vương Tuấn Khang vẫn dịu dàng khi nói chuyện với cô:
-Sao vậy? Em nói đi, tôi nghe đầy.
-Tôi.. tôi muốn anh có thể bỏ qua mọi hận thù. Sau khi anh ra khỏi đây, cả nhà chúng ta cùng đi tới một nơi khác sống và bắt đầu lại từ đầu. Sống những ngày tháng yên bình được không? Không cạnh tranh, không xô bổ. Anh thấy sao?
Từng câu, từng chữ của Minh Châu, Vương Tuấn Khang đều nghe thấy không sót một từ. Nước mắt hắn đã đọng lại ở khóe mắt.
-Thật sao?
-Thật chứ. Tôi nghĩ, tôi sẽ cho anh một cơ hội để thực hiện nghĩa vụ làm chồng. Không biết anh có đồng ý cùng tôi đi trên con đường sau này không?
Vương Tuần Khang chìm trong hạnh phúc, vui mừng đáp:
-Có. Anh đồng ý.
Đối với Vương Tuấn Khang hẳn thì Minh Châu còn quan trọng hơn tất cả. Hắn luôn nghĩ kết hôn cùng hắn khiến cô không thấy hạnh phúc nên mới quyết định buông tay nhưng nay cô đã chọn hẳn rồi thì tất nhiên hắn sẽ không màng tất cả mà nắm chặt lấy tay cô cùng nhau vượt qua mọi thứ.