- Tôi...tôi...
Bị Adis nói đến mức bản thân không thể phản kháng, Lệ Lệ liền im lặng. Cô nhìn Adis, hít một hơi thật sâu cô mới lên tiếng:
- Tôi phải trở về làm việc. Cậu về trước đi. Cũng đừng đến tìm tôi nữa.
Định quay lưng rời đi, Lệ Lệ liền bị Adis kéo tay lại:
- Tại sao?
Dù có cố gắng mãi nhưng Adis vẫn không thể nào hiểu vì lý do gì mà cô lại tránh né anh đến vậy. Chẳng phải lần trước xảy ra chuyện cô nói rằng xem như không có chuyện gì xảy ra và vẫn tiếp tục làm bạn sao? Như thế này mà là bạn à?
Lệ Lệ một lần nữa kéo tay mình ra. Cô nhìn thẳng vào mắt Adis, kiên định nói:
- Tôi không thể nào hiểu nổi cậu luôn ấy. Cậu vốn rất thích Niên Niên mà tại sao bây giờ lại bám lấy tôi không buông vậy? Nếu cậu vì cảm thấy có lỗi với tôi về chuyện lần trước thì tôi đã nói chuyện ấy tôi sẽ xem như không có gì xảy ra cả. Chúng ta không ai nợ ai. Tôi muốn sống yên ổn, cậu đừng bám lấy tôi nữa. Tôi không phải là thế thân của Niên Niên đâu.
Nói xong, Lệ Lệ dứt khoát quay người rời đi. Cô đã từng rất đau khổ vì tình yêu rồi. Cô không muốn dính líu tới nó một lần nào nữa, mãi mãi không bao giờ dính tới nữa.
Tối đến, Lệ Lệ vì công việc nên trời đã muộn nhưng cô vẫn chưa về. Đứng dưới sảnh khách sạn chỗ cô ở nhìn lên phía trên. Phòng cô vẫn tối om không có dấu hiệu của việc có người bên trong. Lo lắng cho Lệ Lệ, Adis liền đi xe tới công ty đón cô. Dù sao đi nữa, dù Lệ Lệ có nói thế nào với Adis thì Lệ Lệ vẫn luôn là người bạn vô cùng quan trọng của anh.
Đi được nửa đường anh liền thấy Lệ Lệ đang đi ở bên đường, anh vội gọi:
- Tiểu Lệ.
Quay đầu lại nhìn thấy Adis, Lệ Lệ lúc này chỉ muốn trốn khỏi anh mà thôi. Nghĩ là làm cô liền chạy thật nhanh về phía trước mặc kệ tiếng gọi của Adis ở phía sau.
Thấy Lệ Lệ chạy nhanh như vậy, Adis cũng vội vàng xuống xe đuổi theo.
- Tiểu Lệ, cậu đứng lại đã.
Vì vừa chạy vừa quay lại nhìn Adis ở phía sau, Lệ Lệ liền trượt chân ngã. Đầu gối cùng khuỷu tay bắt đầu chảy máu. Cô đau đớn nhăn mặt, khó khăn lắm mới đứng được dậy. Adis vội vàng đến đỡ Lệ Lệ nhưng lại bị cô đẩy ra.
- Cậu không sao chứ?
- Tôi không sao. Cậu đi theo tôi làm gì? Không phải tôi nói với cậu đừng bám lấy tôi nữa sao?
- Tôi đưa cậu về.
Adis không hề trả lời câu hỏi của Lệ Lệ, anh nhìn vào mắt cô kiên định nói:
- Tôi sẽ coi như những lời cậu nói lúc sáng là những lời lúc nóng giận. Tôi không tính toán so đo với cậu. Giờ thì để tôi đưa cậu về.
- Tôi không cần.
Vừa dứt câu, Adis đã bế Lệ Lệ lên. Ở trong vòng tay Adis, cô không ngừng vùng vẫy. Đến khi ngồi ở trong xe rồi, Lệ Lệ cũng không ngừng hét vào mặt Adis:
- Tôi nói, tôi không cần cậu đưa tôi về. Tôi tự về được, mau cho tôi xuống.
Adis quay sang nhìn Lệ Lệ bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, giọng nói giường như cũng căng hơn:
- Ngồi im.
Thấy thái độ của Adis, Lệ Lệ cũng hoảng sợ không dám la hét nữa. Cô im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng và ngượng ngùng vô cùng.
Đến dưới khách sạn, Adis mới lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi chỉ muốn chúng ta có thể làm bạn với nhau như trước thôi mà, sao cậu cứ tránh né tôi vậy?
- Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa.
- Tại sao?
Giờ đây Adis lại càng không hiểu, chẳng lẽ tình bạn suốt sáu năm qua nói dừng lại là dừng lại sao? Nhiều người nói tình bạn đôi khi còn lãng mạn và tuyệt vời hơn cả tình yêu. Với anh cũng vậy. Anh thật sự rất coi trọng tình bạn này. Không chỉ với Mộc Tử Niên mà còn với cả Lệ Lệ. Cả hai người đều là những người không thể thiếu trong cuộc đời anh. Giờ Mộc Tử Niên đã kết hôn, Lệ Lệ lại muốn tuyệt giao với anh, như vậy thì cuộc sống này đâu còn gì ý nghĩa.
- Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa chỉ đơn giản là vậy thôi.
Trong lòng Adis lúc này thật sự thấy vô cùng thất vọng. Nét buồn trong ánh mắt anh hiện rõ.
- Cậu thật sự muốn như vậy à?
- Ừ.
Lệ Lệ không chút do dự mà trả lời. Adis dường như cũng hiểu, anh gật đầu rồi nói:
- Vậy được. Nếu cậu đã muốn vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để níu kéo nữa. Cậu về đi.
Lệ Lệ vừa bước xuống xe, Adis đã phóng xe rời đi ngay trong tức khắc. Nhìn theo chiếc xe của anh, trái tim của cô như có ai đó bóp nghẹt. Không phải cô không muốn làm bạn với anh nữa mà cô sợ, cô sợ bản thân mình không kiềm được lòng mà lại rung động với anh một lần nữa. Cô càng sợ hơn là những tháng ngày đau khổ trong cuộc tình đơn phương ấy. Nếu đã không thể ở bên nhau thì chấm dứt sớm một chút để cả đôi bên bớt đau khổ thì hơn.
Bị Adis nói đến mức bản thân không thể phản kháng, Lệ Lệ liền im lặng. Cô nhìn Adis, hít một hơi thật sâu cô mới lên tiếng:
- Tôi phải trở về làm việc. Cậu về trước đi. Cũng đừng đến tìm tôi nữa.
Định quay lưng rời đi, Lệ Lệ liền bị Adis kéo tay lại:
- Tại sao?
Dù có cố gắng mãi nhưng Adis vẫn không thể nào hiểu vì lý do gì mà cô lại tránh né anh đến vậy. Chẳng phải lần trước xảy ra chuyện cô nói rằng xem như không có chuyện gì xảy ra và vẫn tiếp tục làm bạn sao? Như thế này mà là bạn à?
Lệ Lệ một lần nữa kéo tay mình ra. Cô nhìn thẳng vào mắt Adis, kiên định nói:
- Tôi không thể nào hiểu nổi cậu luôn ấy. Cậu vốn rất thích Niên Niên mà tại sao bây giờ lại bám lấy tôi không buông vậy? Nếu cậu vì cảm thấy có lỗi với tôi về chuyện lần trước thì tôi đã nói chuyện ấy tôi sẽ xem như không có gì xảy ra cả. Chúng ta không ai nợ ai. Tôi muốn sống yên ổn, cậu đừng bám lấy tôi nữa. Tôi không phải là thế thân của Niên Niên đâu.
Nói xong, Lệ Lệ dứt khoát quay người rời đi. Cô đã từng rất đau khổ vì tình yêu rồi. Cô không muốn dính líu tới nó một lần nào nữa, mãi mãi không bao giờ dính tới nữa.
Tối đến, Lệ Lệ vì công việc nên trời đã muộn nhưng cô vẫn chưa về. Đứng dưới sảnh khách sạn chỗ cô ở nhìn lên phía trên. Phòng cô vẫn tối om không có dấu hiệu của việc có người bên trong. Lo lắng cho Lệ Lệ, Adis liền đi xe tới công ty đón cô. Dù sao đi nữa, dù Lệ Lệ có nói thế nào với Adis thì Lệ Lệ vẫn luôn là người bạn vô cùng quan trọng của anh.
Đi được nửa đường anh liền thấy Lệ Lệ đang đi ở bên đường, anh vội gọi:
- Tiểu Lệ.
Quay đầu lại nhìn thấy Adis, Lệ Lệ lúc này chỉ muốn trốn khỏi anh mà thôi. Nghĩ là làm cô liền chạy thật nhanh về phía trước mặc kệ tiếng gọi của Adis ở phía sau.
Thấy Lệ Lệ chạy nhanh như vậy, Adis cũng vội vàng xuống xe đuổi theo.
- Tiểu Lệ, cậu đứng lại đã.
Vì vừa chạy vừa quay lại nhìn Adis ở phía sau, Lệ Lệ liền trượt chân ngã. Đầu gối cùng khuỷu tay bắt đầu chảy máu. Cô đau đớn nhăn mặt, khó khăn lắm mới đứng được dậy. Adis vội vàng đến đỡ Lệ Lệ nhưng lại bị cô đẩy ra.
- Cậu không sao chứ?
- Tôi không sao. Cậu đi theo tôi làm gì? Không phải tôi nói với cậu đừng bám lấy tôi nữa sao?
- Tôi đưa cậu về.
Adis không hề trả lời câu hỏi của Lệ Lệ, anh nhìn vào mắt cô kiên định nói:
- Tôi sẽ coi như những lời cậu nói lúc sáng là những lời lúc nóng giận. Tôi không tính toán so đo với cậu. Giờ thì để tôi đưa cậu về.
- Tôi không cần.
Vừa dứt câu, Adis đã bế Lệ Lệ lên. Ở trong vòng tay Adis, cô không ngừng vùng vẫy. Đến khi ngồi ở trong xe rồi, Lệ Lệ cũng không ngừng hét vào mặt Adis:
- Tôi nói, tôi không cần cậu đưa tôi về. Tôi tự về được, mau cho tôi xuống.
Adis quay sang nhìn Lệ Lệ bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, giọng nói giường như cũng căng hơn:
- Ngồi im.
Thấy thái độ của Adis, Lệ Lệ cũng hoảng sợ không dám la hét nữa. Cô im lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng và ngượng ngùng vô cùng.
Đến dưới khách sạn, Adis mới lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc cậu muốn gì? Tôi chỉ muốn chúng ta có thể làm bạn với nhau như trước thôi mà, sao cậu cứ tránh né tôi vậy?
- Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa.
- Tại sao?
Giờ đây Adis lại càng không hiểu, chẳng lẽ tình bạn suốt sáu năm qua nói dừng lại là dừng lại sao? Nhiều người nói tình bạn đôi khi còn lãng mạn và tuyệt vời hơn cả tình yêu. Với anh cũng vậy. Anh thật sự rất coi trọng tình bạn này. Không chỉ với Mộc Tử Niên mà còn với cả Lệ Lệ. Cả hai người đều là những người không thể thiếu trong cuộc đời anh. Giờ Mộc Tử Niên đã kết hôn, Lệ Lệ lại muốn tuyệt giao với anh, như vậy thì cuộc sống này đâu còn gì ý nghĩa.
- Tôi không muốn làm bạn với cậu nữa chỉ đơn giản là vậy thôi.
Trong lòng Adis lúc này thật sự thấy vô cùng thất vọng. Nét buồn trong ánh mắt anh hiện rõ.
- Cậu thật sự muốn như vậy à?
- Ừ.
Lệ Lệ không chút do dự mà trả lời. Adis dường như cũng hiểu, anh gật đầu rồi nói:
- Vậy được. Nếu cậu đã muốn vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để níu kéo nữa. Cậu về đi.
Lệ Lệ vừa bước xuống xe, Adis đã phóng xe rời đi ngay trong tức khắc. Nhìn theo chiếc xe của anh, trái tim của cô như có ai đó bóp nghẹt. Không phải cô không muốn làm bạn với anh nữa mà cô sợ, cô sợ bản thân mình không kiềm được lòng mà lại rung động với anh một lần nữa. Cô càng sợ hơn là những tháng ngày đau khổ trong cuộc tình đơn phương ấy. Nếu đã không thể ở bên nhau thì chấm dứt sớm một chút để cả đôi bên bớt đau khổ thì hơn.