Đưa Mộc Tử Niên về Hạ gia ra mắt mọi người. Cứ tưởng sẽ khiến cho mọi người bất ngờ nhưng ai ngờ đâu vừa mới bước vào cửa thôi một chiếc dép từ bên trong đã phi thẳng về phía Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên. May thay Hạ Tuấn Thiên nhanh tay kéo Mộc Tử Niên tránh sang một bên nếu không chiếc dép kia sẽ được nằm trọn trong gương mặt xinh đẹp của cô rồi. Hạ Tuấn Thiên nhìn vào bên trong thấy ông nội vẫn đang nhàn nhã uống trà, anh liền lên tiếng:
- Ông nội, ông chào đón khách quý bằng cách độc đáo quá đó.
Lúc này Hạ Trì mới để ý thấy bóng dáng của Mộc Tử Niên. Ông kinh ngạc, không tin vào mắt mình, cả người cứng đờ không thể cử động. Thấy ông như vậy, Hạ Tuấn Thiên lại một lần nữa lên tiếng:
- Ông nội. Đây là Mộc Tử Niên, bạn gái của con.
Mộc Tử Niên ở bên cạnh tuy vẫn chưa hoàn hồn sau màn chào đón hết sức nhiệt tình của Hạ Trì nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi:
- Cháu chào ông! Cháu là Mộc Tử Niên, rất vui được gặp ông.
Lúc này Hạ Trì mới có thể trở về trạng thái bình thường. Ông vội vã chạy ra ngoài, niềm nở đón tiếp Mộc Tử Niên:
- Chào cháu! Chào cháu! Mau vào nhà đi. Thật ngại quá, vừa nãy ta không cố ý làm cháu hoảng sợ đâu. Cháu vẫn ổn chứ?
- Dạ không sao đâu ạ! Cháu ổn!
Ngồi xuống chiếc ghế sofa hàng hiệu đắt tiền, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh hết một lượt, Mộc Tử Niên âm thầm cảm thán, căn biệt thự này thật sự cách xa với những căn biệt thự khác. Ở đây bao trùm một sự cổ kính nhưng lại khiến cho người khác phải chìm đắm vào nó chứ không phải là cảm giác ghê sợ. Mọi thứ bên trong cũng được trang trí bởi những đồ cổ, nhìn qua thôi cũng biết là rất đắt tiền. Mộc gia quả nhiên không bằng một góc nhỏ của Hạ gia.
Hạ Trì tự tay rót trà vào chén rồi đưa cho Mộc Tử Niên. Ông nói:
- Ta vừa xem buổi họp báo của hai đứa. Ta thấy rất bất ngờ khi hai đứa công khai hẹn hò và cuối tháng sau sẽ cưới nhưng hơn hết là ta rất vui vì thằng cháu trai của ta có được một người vợ vừa xinh đẹp lại tài năng như cháu.
Thấy có gì đó sai sai, Mộc Tử Niên liền đính chính lại:
- Bọn cháu vẫn chưa cưới nên không thể gọi là vợ được đâu ông.
Hạ Tuấn Thiên ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, anh cất tiếng nói:
- Sớm muộn gì cũng cưới, tập làm quen dần đi thôi.
Nhìn Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên nói chuyện với nhau, Hạ Trì cũng thấy nhẹ lòng. Ông vội cho người lên phòng gọi tiểu Tru xuống. Nghe tin Mộc Tử Niên đang ở trong nhà, tiểu Tru vội vã chạy xuống. Nhìn thấy Mộc Tử Niên, cậu bé lao ngay vào lòng cô, giọng nói vô cùng uất ức:
- Mẹ ơi! Con rất nhớ mẹ!
Một tiếng mẹ, hai tiếng cũng mẹ khiến cho Hạ Trì không khỏi ngạc nhiên. Thằng chắt của ông cũng biết tận dụng cơ hội quá đó. Đúng là chai mặt vẫn có hiệu quả hơn mọi cách khác.
Mộc Tử Niên cũng ngạc nhiên không kém Hạ Trì là mấy. Cô nắm lấy tay tiểu Tru rồi một lần nữa phủ định mối quan hệ:
- Cô không phải mẹ của cháu....
Nói đến đây cô mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm. Sau này cô kết hôn cùng Hạ Tuấn Thiên thì chẳng phải cô sẽ là mẹ của tiểu Tru thật sao. Nhìn gương mặt ngây thơ bị cô từ chối kia, trong lòng Mộc Tử Niên bỗng có cảm giác đau nhói. Cô liền cúi xuống bế cậu bé ngồi lên lòng mình, cô nói:
- Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, gọi trước như vậy cho quen cũng tốt.
Nhìn một gia đình ba người ở phía đối diện mình, Hạ Trì thấy hạnh phúc vô cùng. Đây là cảnh tượng mà ông mong muốn được nhìn thấy trong bao nhiêu ngày tháng qua, cuối cùng điều ước của ông cũng đã thành sự thật rồi.
- Tiểu Niên, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ba mẹ cháu làm nghề gì? Hiện tại cháu đang ở đâu? Công việc vẫn ổn chứ?
Thấy ông nội hỏi liền lúc nhiều câu, sợ Mộc Tử Niên sẽ thấy khó xử, Hạ Tuấn Thiên liền lên tiếng trước:
- Ông à, ông hỏi nhiều vậy sao Tử Niên có thể trả lời hết được.
Hạ Tuấn Thiên vừa dứt lời, Mộc Tử Niên đã nói ngay. Cô không thể để Hạ Tuấn Thiên coi mình như con cá vàng được.
- Không sao đâu, ông cũng chỉ là tò mò thôi mà. Năm nay cháu hai mươi sáu tuổi. Mẹ cháu mất từ sớm, ba cháu tái hôn cùng người khác. Hiện tại ông ấy cũng làm kinh doanh. Cháu vừa từ Mỹ về không lâu nên đang ở khách sạn. Công việc của cháu vẫn ổn ạ. Mọi thứ dường như vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cháu.
Khẽ gật đầu, Hạ Trì thật sự nể với trí nhớ siêu phàm của Mộc Tử Niên. Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô khiến ông cảm thấy đau xót và thương cô nhiều thêm một chút nữa.
- Cháu chuyển về Hạ gia ở đi. Dù sao ở khách sạn cũng có nhiều điều bất tiện, về đây ở chúng ta sẽ dễ dàng chăm sóc nhau và làm quen với nhau hơn. Sau này kết hôn xong cũng phải về đây nên làm quen trước sẽ tốt hơn.
- Ông nội, ông chào đón khách quý bằng cách độc đáo quá đó.
Lúc này Hạ Trì mới để ý thấy bóng dáng của Mộc Tử Niên. Ông kinh ngạc, không tin vào mắt mình, cả người cứng đờ không thể cử động. Thấy ông như vậy, Hạ Tuấn Thiên lại một lần nữa lên tiếng:
- Ông nội. Đây là Mộc Tử Niên, bạn gái của con.
Mộc Tử Niên ở bên cạnh tuy vẫn chưa hoàn hồn sau màn chào đón hết sức nhiệt tình của Hạ Trì nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi:
- Cháu chào ông! Cháu là Mộc Tử Niên, rất vui được gặp ông.
Lúc này Hạ Trì mới có thể trở về trạng thái bình thường. Ông vội vã chạy ra ngoài, niềm nở đón tiếp Mộc Tử Niên:
- Chào cháu! Chào cháu! Mau vào nhà đi. Thật ngại quá, vừa nãy ta không cố ý làm cháu hoảng sợ đâu. Cháu vẫn ổn chứ?
- Dạ không sao đâu ạ! Cháu ổn!
Ngồi xuống chiếc ghế sofa hàng hiệu đắt tiền, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh hết một lượt, Mộc Tử Niên âm thầm cảm thán, căn biệt thự này thật sự cách xa với những căn biệt thự khác. Ở đây bao trùm một sự cổ kính nhưng lại khiến cho người khác phải chìm đắm vào nó chứ không phải là cảm giác ghê sợ. Mọi thứ bên trong cũng được trang trí bởi những đồ cổ, nhìn qua thôi cũng biết là rất đắt tiền. Mộc gia quả nhiên không bằng một góc nhỏ của Hạ gia.
Hạ Trì tự tay rót trà vào chén rồi đưa cho Mộc Tử Niên. Ông nói:
- Ta vừa xem buổi họp báo của hai đứa. Ta thấy rất bất ngờ khi hai đứa công khai hẹn hò và cuối tháng sau sẽ cưới nhưng hơn hết là ta rất vui vì thằng cháu trai của ta có được một người vợ vừa xinh đẹp lại tài năng như cháu.
Thấy có gì đó sai sai, Mộc Tử Niên liền đính chính lại:
- Bọn cháu vẫn chưa cưới nên không thể gọi là vợ được đâu ông.
Hạ Tuấn Thiên ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô, anh cất tiếng nói:
- Sớm muộn gì cũng cưới, tập làm quen dần đi thôi.
Nhìn Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên nói chuyện với nhau, Hạ Trì cũng thấy nhẹ lòng. Ông vội cho người lên phòng gọi tiểu Tru xuống. Nghe tin Mộc Tử Niên đang ở trong nhà, tiểu Tru vội vã chạy xuống. Nhìn thấy Mộc Tử Niên, cậu bé lao ngay vào lòng cô, giọng nói vô cùng uất ức:
- Mẹ ơi! Con rất nhớ mẹ!
Một tiếng mẹ, hai tiếng cũng mẹ khiến cho Hạ Trì không khỏi ngạc nhiên. Thằng chắt của ông cũng biết tận dụng cơ hội quá đó. Đúng là chai mặt vẫn có hiệu quả hơn mọi cách khác.
Mộc Tử Niên cũng ngạc nhiên không kém Hạ Trì là mấy. Cô nắm lấy tay tiểu Tru rồi một lần nữa phủ định mối quan hệ:
- Cô không phải mẹ của cháu....
Nói đến đây cô mới nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm. Sau này cô kết hôn cùng Hạ Tuấn Thiên thì chẳng phải cô sẽ là mẹ của tiểu Tru thật sao. Nhìn gương mặt ngây thơ bị cô từ chối kia, trong lòng Mộc Tử Niên bỗng có cảm giác đau nhói. Cô liền cúi xuống bế cậu bé ngồi lên lòng mình, cô nói:
- Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, gọi trước như vậy cho quen cũng tốt.
Nhìn một gia đình ba người ở phía đối diện mình, Hạ Trì thấy hạnh phúc vô cùng. Đây là cảnh tượng mà ông mong muốn được nhìn thấy trong bao nhiêu ngày tháng qua, cuối cùng điều ước của ông cũng đã thành sự thật rồi.
- Tiểu Niên, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Ba mẹ cháu làm nghề gì? Hiện tại cháu đang ở đâu? Công việc vẫn ổn chứ?
Thấy ông nội hỏi liền lúc nhiều câu, sợ Mộc Tử Niên sẽ thấy khó xử, Hạ Tuấn Thiên liền lên tiếng trước:
- Ông à, ông hỏi nhiều vậy sao Tử Niên có thể trả lời hết được.
Hạ Tuấn Thiên vừa dứt lời, Mộc Tử Niên đã nói ngay. Cô không thể để Hạ Tuấn Thiên coi mình như con cá vàng được.
- Không sao đâu, ông cũng chỉ là tò mò thôi mà. Năm nay cháu hai mươi sáu tuổi. Mẹ cháu mất từ sớm, ba cháu tái hôn cùng người khác. Hiện tại ông ấy cũng làm kinh doanh. Cháu vừa từ Mỹ về không lâu nên đang ở khách sạn. Công việc của cháu vẫn ổn ạ. Mọi thứ dường như vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cháu.
Khẽ gật đầu, Hạ Trì thật sự nể với trí nhớ siêu phàm của Mộc Tử Niên. Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô khiến ông cảm thấy đau xót và thương cô nhiều thêm một chút nữa.
- Cháu chuyển về Hạ gia ở đi. Dù sao ở khách sạn cũng có nhiều điều bất tiện, về đây ở chúng ta sẽ dễ dàng chăm sóc nhau và làm quen với nhau hơn. Sau này kết hôn xong cũng phải về đây nên làm quen trước sẽ tốt hơn.