Trở về nhà, cùng nhau ăn cơm tối, cả Mộc Tử Niên và Hạ Tuấn Thiên đều im lặng không một ai mở miệng nói chuyện với nhau. Thấy có gì đó không đúng lắm, Hạ Trì bèn lên tiếng:
- Cách nhà chúng ta không xa có một nhà hàng mới mở, chủ nhật này nếu hai đứa không làm gì thì cả nhà chúng ta đi ăn cùng nhau được không?
- Dì Quế nấu ăn cũng đâu khác ngoài nhà hàng đâu ạ. Con thấy ăn ở nhà cũng được mà.
Mộc Tử Niên thắc mắc. Hạ Tuấn Thiên thấy vậy liền nói theo:
- Đúng đó ông. Ăn ở nhà cho tiết kiệm.
"Tiết kiệm?" Đây thật sự là lời mà Hạ Tuấn Thiên nói sao? Người không bao giờ quan tâm đến chuyện tiền bạc như anh bỗng dưng một ngày nói đến chuyện tiết kiệm tiền thì quả là một chuyện rất lạ đấy.
- Ba ba, không phải ba từng nói, khi còn sống cứ thoải mái tiêu xài tiền đi vì khi chúng ta không còn sống sẽ không thể mang được tiền theo sao?
Nghe tiểu Tru nói, Mộc Tử Niên tròn mắt nhìn Hạ Tuấn Thiên. Cô không ngờ anh lại có thể dạy con mình những câu như vậy. Nhìn Mộc Tử Niên, anh vội vàng xua tay:
- Không phải anh dạy tiểu Tru đâu.
- Ba à, nói dối là không tốt đâu.
Thấy tiểu Tru cứ nói xấu mình, Hạ Tuấn Thiên bèn gắp cho cậu bé một miếng thịt rồi nói:
- Mau ăn đi con.
Dùng xong bữa tối, vừa bước vào phòng, Hạ Tuấn Thiên đã bắt gặp cảnh Mộc Tử Niên tay ôm gối đi ra ngoài. Anh vội đứng chắn ở cửa cất tiếng hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Tiểu Tru nói muốn ngủ với tôi nên tôi sang đó ngủ với thằng bé. Anh có ý kiến gì sao?
- Không có...nhưng
- Không có thì tránh ra.
Không để cho Hạ Tuấn Thiên nói hết câu, Mộc Tử Niên đã nhẫn tâm đẩy anh sang một bên. Cô đi thẳng về phía phòng của tiểu Tru.
Hai người đang vui vẻ nằm nói chuyện với nhau trên giường thì cánh cửa bất ngờ được mở ra. Người đi vào không ai khác chính là Hạ Tuấn Thiên. Thấy anh, Mộc Tử Niên tỏ ra vô cùng khó chịu:
- Sao anh lại sang đây?
- Tôi sợ ở một mình nên sang đây ngủ cùng hai người.
"Sợ ở một mình?" Đây là lý do giả dối nhất từ trước tới giờ Mộc Tử Niên từng nghe. Nếu thật sự sợ vậy hơn ba mươi năm qua anh ở trong căn phòng đó kiểu gì? Nhưng cô cũng lười vạch trần anh, chỉ nói:
- Tiểu Tru, giường của chúng ta hơi nhỏ đúng không con?
Vâng giường 3 mét nhưng vẫn nhỏ. Biết Mộc Tử Niên không có ý cho mình ở lại ngủ, Hạ Tuấn Thiên liền chuyển hướng sang lấy lòng cậu con trai, mắt còn không ngừng đưa tín hiệu.
- Tiểu Tru, tối nay con có muốn ba ở lại ngủ cùng con và mẹ không?
Trong lòng tiểu Tru thì không muốn một chút nào vì cậu bé muốn được ngủ riêng với mẹ. Nhưng nhìn hai người có vẻ như đang giận nhau cậu đành phải chấp nhận chịu thiệt vậy.
- Được ạ!
Nghe xong câu trả lời, Mộc Tử Niên liền đứng dậy:
- Vậy hai người ngủ đi nha, tôi về phòng.
Chưa kịp đi, Mộc Tử Niên đã bị tiểu Tru kéo lại:
- Mẹ ơi, sao mẹ không ngủ cùng con với ba? Con muốn được ngủ cùng hai người. Mẹ đừng đi, được không?
Nghe câu nói nũng nịu, ngọt xỉu này của tiểu Tru thì ai lỡ lòng nào mà từ chối. Mộc Tử Niên đành phải chấp nhận ngủ chung với Hạ Tuấn Thiên vậy. Dù sao có tiểu Tru ở giữa, anh cũng chẳng làm gì được.
Nhưng dường như Mộc Tử Niên đã đánh giá quá thấp Hạ Tuấn Thiên anh rồi.
Nửa đêm khi tiểu Tru và cô đang ngủ say, anh nhẹ nhàng đi đến bế cô trở về phòng. Đặt cô xuống chiếc giường quen thuộc của mình, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, Hạ Tuấn Thiên bất giác cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn. Hôn xong anh mới hoang mang, bàng hoàng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Anh không hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy đành tự nhủ trong lòng "Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Đây không phải là sự thật."
Lúc này, Mộc Tử Niên bất ngờ mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình ngồi bật dậy. Thấy bản thân đã ở trong phòng mình từ bao giờ cô liền nổi giận:
- Hạ Tuấn Thiên, anh làm gì vậy hả? Sao tôi lại ở đây?
Khoanh tay ở giữa ngực, Hạ Tuấn Thiên dửng dưng đáp:
- Cô không nhớ gì sao? Là cô mộng du lôi kéo tôi về đây bằng được đấy. Vừa về tới là cô trèo lên giường ngủ ngay, hại tôi bị mất giấc, giờ không thể nào ngủ được nữa.
Mộc Tử Niên bán tính bán nghi nhìn anh:
- Mộng du? Tôi?
- Đúng.
Thấy Hạ Tuấn Thiên khẳng định chắc nịch như vậy, Mộc Tử Niên bắt đầu rơi vào trầm tư. Từ nhỏ tới giờ cô có bao giờ bị mộng du đâu. Sao hôm nay lại lạ vậy?
Thấy Mộc Tử Niên vẫn còn đang nghi ngờ, Hạ Tuấn Thiên liền nói:
- Cô không tin có thể đi xem camera. Ở hành lang có camera đó nhưng xem xong đừng trách tôi không cảnh báo cô trước. Khuôn mặt của cô lúc ấy không đẹp một chút nào.
Nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ chê bai kia của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên cau mày:
- Đúng rồi. Tôi thì nào được đẹp bằng tình nhân của anh.
- Cách nhà chúng ta không xa có một nhà hàng mới mở, chủ nhật này nếu hai đứa không làm gì thì cả nhà chúng ta đi ăn cùng nhau được không?
- Dì Quế nấu ăn cũng đâu khác ngoài nhà hàng đâu ạ. Con thấy ăn ở nhà cũng được mà.
Mộc Tử Niên thắc mắc. Hạ Tuấn Thiên thấy vậy liền nói theo:
- Đúng đó ông. Ăn ở nhà cho tiết kiệm.
"Tiết kiệm?" Đây thật sự là lời mà Hạ Tuấn Thiên nói sao? Người không bao giờ quan tâm đến chuyện tiền bạc như anh bỗng dưng một ngày nói đến chuyện tiết kiệm tiền thì quả là một chuyện rất lạ đấy.
- Ba ba, không phải ba từng nói, khi còn sống cứ thoải mái tiêu xài tiền đi vì khi chúng ta không còn sống sẽ không thể mang được tiền theo sao?
Nghe tiểu Tru nói, Mộc Tử Niên tròn mắt nhìn Hạ Tuấn Thiên. Cô không ngờ anh lại có thể dạy con mình những câu như vậy. Nhìn Mộc Tử Niên, anh vội vàng xua tay:
- Không phải anh dạy tiểu Tru đâu.
- Ba à, nói dối là không tốt đâu.
Thấy tiểu Tru cứ nói xấu mình, Hạ Tuấn Thiên bèn gắp cho cậu bé một miếng thịt rồi nói:
- Mau ăn đi con.
Dùng xong bữa tối, vừa bước vào phòng, Hạ Tuấn Thiên đã bắt gặp cảnh Mộc Tử Niên tay ôm gối đi ra ngoài. Anh vội đứng chắn ở cửa cất tiếng hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Tiểu Tru nói muốn ngủ với tôi nên tôi sang đó ngủ với thằng bé. Anh có ý kiến gì sao?
- Không có...nhưng
- Không có thì tránh ra.
Không để cho Hạ Tuấn Thiên nói hết câu, Mộc Tử Niên đã nhẫn tâm đẩy anh sang một bên. Cô đi thẳng về phía phòng của tiểu Tru.
Hai người đang vui vẻ nằm nói chuyện với nhau trên giường thì cánh cửa bất ngờ được mở ra. Người đi vào không ai khác chính là Hạ Tuấn Thiên. Thấy anh, Mộc Tử Niên tỏ ra vô cùng khó chịu:
- Sao anh lại sang đây?
- Tôi sợ ở một mình nên sang đây ngủ cùng hai người.
"Sợ ở một mình?" Đây là lý do giả dối nhất từ trước tới giờ Mộc Tử Niên từng nghe. Nếu thật sự sợ vậy hơn ba mươi năm qua anh ở trong căn phòng đó kiểu gì? Nhưng cô cũng lười vạch trần anh, chỉ nói:
- Tiểu Tru, giường của chúng ta hơi nhỏ đúng không con?
Vâng giường 3 mét nhưng vẫn nhỏ. Biết Mộc Tử Niên không có ý cho mình ở lại ngủ, Hạ Tuấn Thiên liền chuyển hướng sang lấy lòng cậu con trai, mắt còn không ngừng đưa tín hiệu.
- Tiểu Tru, tối nay con có muốn ba ở lại ngủ cùng con và mẹ không?
Trong lòng tiểu Tru thì không muốn một chút nào vì cậu bé muốn được ngủ riêng với mẹ. Nhưng nhìn hai người có vẻ như đang giận nhau cậu đành phải chấp nhận chịu thiệt vậy.
- Được ạ!
Nghe xong câu trả lời, Mộc Tử Niên liền đứng dậy:
- Vậy hai người ngủ đi nha, tôi về phòng.
Chưa kịp đi, Mộc Tử Niên đã bị tiểu Tru kéo lại:
- Mẹ ơi, sao mẹ không ngủ cùng con với ba? Con muốn được ngủ cùng hai người. Mẹ đừng đi, được không?
Nghe câu nói nũng nịu, ngọt xỉu này của tiểu Tru thì ai lỡ lòng nào mà từ chối. Mộc Tử Niên đành phải chấp nhận ngủ chung với Hạ Tuấn Thiên vậy. Dù sao có tiểu Tru ở giữa, anh cũng chẳng làm gì được.
Nhưng dường như Mộc Tử Niên đã đánh giá quá thấp Hạ Tuấn Thiên anh rồi.
Nửa đêm khi tiểu Tru và cô đang ngủ say, anh nhẹ nhàng đi đến bế cô trở về phòng. Đặt cô xuống chiếc giường quen thuộc của mình, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say kia, Hạ Tuấn Thiên bất giác cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn. Hôn xong anh mới hoang mang, bàng hoàng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Anh không hiểu sao bản thân mình lại làm như vậy đành tự nhủ trong lòng "Ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Đây không phải là sự thật."
Lúc này, Mộc Tử Niên bất ngờ mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình ngồi bật dậy. Thấy bản thân đã ở trong phòng mình từ bao giờ cô liền nổi giận:
- Hạ Tuấn Thiên, anh làm gì vậy hả? Sao tôi lại ở đây?
Khoanh tay ở giữa ngực, Hạ Tuấn Thiên dửng dưng đáp:
- Cô không nhớ gì sao? Là cô mộng du lôi kéo tôi về đây bằng được đấy. Vừa về tới là cô trèo lên giường ngủ ngay, hại tôi bị mất giấc, giờ không thể nào ngủ được nữa.
Mộc Tử Niên bán tính bán nghi nhìn anh:
- Mộng du? Tôi?
- Đúng.
Thấy Hạ Tuấn Thiên khẳng định chắc nịch như vậy, Mộc Tử Niên bắt đầu rơi vào trầm tư. Từ nhỏ tới giờ cô có bao giờ bị mộng du đâu. Sao hôm nay lại lạ vậy?
Thấy Mộc Tử Niên vẫn còn đang nghi ngờ, Hạ Tuấn Thiên liền nói:
- Cô không tin có thể đi xem camera. Ở hành lang có camera đó nhưng xem xong đừng trách tôi không cảnh báo cô trước. Khuôn mặt của cô lúc ấy không đẹp một chút nào.
Nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ chê bai kia của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên cau mày:
- Đúng rồi. Tôi thì nào được đẹp bằng tình nhân của anh.