- Chị à, sao chị lại làm vậy? Em đâu có ý định sẽ cướp anh Tuấn Thiên đâu ạ. Em chỉ muốn tới thăm mọi người thôi mà chị.
Lúc này trong đầu Mộc Tử Niên xuất hiện một ngàn dấu hỏi chấm. Cái chuyện gì đang diễn ra thế này? Mắc mớ gì ghế có không ngồi cứ thích xuống đất nằm thế? Mấy cái chiêu trò của mấy em gái trà xanh này còn được dùng nữa sao? Tưởng giới trà xanh nay phải cập nhật thêm mấy chiêu thức tán tỉnh đỉnh của chóp chứ vẫn sài mấy cái chiêu cũ này là không được rồi.
Đúng lúc này, Hạ Tuấn Thiên cầm cốc nước cùng đĩa cam xuống nhà. Thấy Uyển Nhi đang nằm ăn vạ ở dưới đất, Hạ Tuấn Thiên đặt cốc nước và đĩa cam xuống bàn rồi mới đi đến gần Uyển Nhi hỏi chuyện.
- Sao cô lại nằm dưới này thế? Dưới này lạnh lắm mau đứng dậy đi.
Uyển Nhi bám lấy cánh tay của Hạ Tuấn Thiên, cô ta thút thít:
- Anh Tuấn Thiên anh đừng trách chị Tử Niên, em nghĩ chị ấy không cố ý đẩy em đâu. Tất cả là tại em tự tiện đến đây làm chị ấy khó chịu.
Hạ Tuấn Thiên nghe vậy thì gật gật đầu:
- Cô cũng biết rằng sự xuất hiện của cô ở đây làm vợ tôi khó chịu à? Vậy để tôi nói cho cô nghe không chỉ có vợ tôi khó chịu mà tôi và ông nội tôi cũng vô cùng, vô cùng khó chịu. Nếu cô đã biết rồi thì mong cô biết ý xem nên làm gì thì làm nha.
Uyển Nhi bị nói cho đến không thể làm được gì nữa đành phải đứng dậy cầm lấy túi xách rồi rời đi. Cô ta không thể ngờ rằng ngày hôm nay cô ta lại bị thất bại thê thảm đến thế. Không những không lấy lòng được Hạ Tuấn Thiên và Hạ Trì lại còn bị họ nói cho đến mức không ngóc đầu lên nổi. Sự nhục nhã này cô ta sẽ không bao giờ quên.
Nhìn Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên phải tròn mắt kinh ngạc.
- Thật không thể tin được đó Hạ tổng. Không ngờ anh còn có thể tiêu diệt trà xanh. Tôi cứ tưởng đàn ông các anh ai cũng thích những người phụ nữ yếu đuối, giả tạo như cô ta chứ.
Hạ Tuấn Thiên vừa đưa cốc nước cho Mộc Tử Niên vừa đáp:
- Ai thích thì thích chứ riêng tôi thì chịu thôi. Tôi không có hứng thú với "bạch liên hoa."
Lời vừa dứt, Hạ Trì từ trong bếp đi ra ngoài. Không thấy bóng dáng của Uyển Nhi đâu ông liền thắc mắc:
- Ủa, cái cô gái vừa nãy đâu?
Hạ Tuấn Thiên vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc ấy mà trả lời:
- Con đuổi cô ta về rồi.
- May quá. Để cô gái đó ở đây đúng là bất ổn. Tiểu Niên đừng giận ta nhé. Cũng đừng giận tiểu Thiên. Thằng bé không biết chuyện gì đâu. Tại ta lúc trước muốn tiểu Thiên mau chóng kết hôn nên mới định giới thiệu cô gái đó cho nó. Ai mà ngờ nó lại đang quen cháu. Thật là có lỗi với cháu quá.
Mộc Tử Niên mỉm cười đáp:
- Không sao đâu ông, cháu hiểu mà. Anh Tuấn Thiên vừa "xuất sắc" lại vừa "đẹp trai" như này tất nhiên là phải có rất nhiều cô gái say đắm rồi ạ.
Không hiểu tại sao Hạ Tuấn Thiên sau khi nghe câu nói này của Mộc Tử Niên mà sởn hết cả da gà lên. Không lẽ tại anh đã quen với việc cô luôn chảnh choẹ, chê bai anh nên giờ cô thay đổi anh không làm quen kịp?
Nhưng mà phải nói thật thì Mộc Tử Niên cô đâu có nói ngoa. Hạ Tuấn Thiên thật sự rất giỏi, anh tốt nghiệp trường đại học tốt nhất cả nước loại xuất sắc, sau đó còn có cả bằng thạc sĩ. Mới hai lăm tuổi thôi đã thay Hạ Trì gánh vác một công ty lớn như AZ. Chỉ ba năm thôi anh đã đưa công ty AZ từ vị trí thứ mười cả nước lên vị trí đầu tiên và luôn giữ vị trí ấy đến bây giờ.
Đó mới chỉ là tài năng thôi còn vẻ bề ngoài thì khỏi phải chê. Anh giống y như các nam chính trong phim ngôn tình vậy. Làn da anh nếu để chấm về độ trắng thì cũng phải ở mức bảy đến tám điểm, đôi mắt hai mí to, sống mũi cao ngất ngưởng, lông mày với lông mi thì đúng kiểu mà biết bao cô gái hằng mơ ước trong đó có Mộc Tử Niên. Đôi môi mỏng màu hồng tự nhiên. Phía dưới mắt phải của anh còn có một nốt mụn ruồi nho nhỏ càng làm tăng phần ma mị trên khuôn mặt của anh. Càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Hạ Trì nghe cháu trai mình được khen thì vui lắm. Ông cười lớn:
- Hahaha. Cháu quá khen rồi. Thằng bé là do thừa hưởng được nhiều gen trội của gia đình đó.
Mộc Tử Niên gật đầu:
- Đúng đó ông. Cháu thấy ông cũng vô cùng đẹp và giỏi. Ông có thể gây dựng được cả một công ty lớn như AZ quả nhiên là tuyệt vời. Chắc chắn Tuấn Thiên đã được hưởng rất nhiều từ ông.
- Cháu đúng là có mắt nhìn. Mà cháu có biết không ngày xưa khi tiểu Thiên còn bé, có một lần nó đi học về, ông không kịp đi đón nó, trên đường về nó gặp một con chó rất là hung dữ. Cháu có biết nó đã làm gì không?
Mộc Tử Niên nghe Hạ Trì kể chuyện liền tò mò hỏi:
- Anh ấy đã làm gì thế ạ?
Thấy Hạ Trì và Mộc Tử Niên càng lúc nói chuyện lại càng đi xa, Hạ Tuấn Thiên vội vàng lên tiếng cất ngang cuộc trò chuyện. Lỡ may để hai người nói chuyện lâu quá mọi bí mật ấu thơ của anh sẽ bị lộ ra hết mất.
- Thôi nào ông. Cũng đã muộn rồi, con cùng Mộc Tử Niên đến trường đón tiểu Tru về. Thằng bé chắc đang đợi bọn con đó.
Nhìn vào đồng hồ, quả nhiên là đã đến giờ đi đón tiểu Tru. Hạ Trì bèn miễn cưỡng dừng lại câu chuyện mà nói:
- Được rồi. Vậy lúc nào ta sẽ kể chuyện tiếp cho cháu nghe. Giờ thì hai đứa mau đi đi. Đi đường cẩn thận.
- Vâng ạ! Vậy chúng cháu xin phép.
Lúc này trong đầu Mộc Tử Niên xuất hiện một ngàn dấu hỏi chấm. Cái chuyện gì đang diễn ra thế này? Mắc mớ gì ghế có không ngồi cứ thích xuống đất nằm thế? Mấy cái chiêu trò của mấy em gái trà xanh này còn được dùng nữa sao? Tưởng giới trà xanh nay phải cập nhật thêm mấy chiêu thức tán tỉnh đỉnh của chóp chứ vẫn sài mấy cái chiêu cũ này là không được rồi.
Đúng lúc này, Hạ Tuấn Thiên cầm cốc nước cùng đĩa cam xuống nhà. Thấy Uyển Nhi đang nằm ăn vạ ở dưới đất, Hạ Tuấn Thiên đặt cốc nước và đĩa cam xuống bàn rồi mới đi đến gần Uyển Nhi hỏi chuyện.
- Sao cô lại nằm dưới này thế? Dưới này lạnh lắm mau đứng dậy đi.
Uyển Nhi bám lấy cánh tay của Hạ Tuấn Thiên, cô ta thút thít:
- Anh Tuấn Thiên anh đừng trách chị Tử Niên, em nghĩ chị ấy không cố ý đẩy em đâu. Tất cả là tại em tự tiện đến đây làm chị ấy khó chịu.
Hạ Tuấn Thiên nghe vậy thì gật gật đầu:
- Cô cũng biết rằng sự xuất hiện của cô ở đây làm vợ tôi khó chịu à? Vậy để tôi nói cho cô nghe không chỉ có vợ tôi khó chịu mà tôi và ông nội tôi cũng vô cùng, vô cùng khó chịu. Nếu cô đã biết rồi thì mong cô biết ý xem nên làm gì thì làm nha.
Uyển Nhi bị nói cho đến không thể làm được gì nữa đành phải đứng dậy cầm lấy túi xách rồi rời đi. Cô ta không thể ngờ rằng ngày hôm nay cô ta lại bị thất bại thê thảm đến thế. Không những không lấy lòng được Hạ Tuấn Thiên và Hạ Trì lại còn bị họ nói cho đến mức không ngóc đầu lên nổi. Sự nhục nhã này cô ta sẽ không bao giờ quên.
Nhìn Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên phải tròn mắt kinh ngạc.
- Thật không thể tin được đó Hạ tổng. Không ngờ anh còn có thể tiêu diệt trà xanh. Tôi cứ tưởng đàn ông các anh ai cũng thích những người phụ nữ yếu đuối, giả tạo như cô ta chứ.
Hạ Tuấn Thiên vừa đưa cốc nước cho Mộc Tử Niên vừa đáp:
- Ai thích thì thích chứ riêng tôi thì chịu thôi. Tôi không có hứng thú với "bạch liên hoa."
Lời vừa dứt, Hạ Trì từ trong bếp đi ra ngoài. Không thấy bóng dáng của Uyển Nhi đâu ông liền thắc mắc:
- Ủa, cái cô gái vừa nãy đâu?
Hạ Tuấn Thiên vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc ấy mà trả lời:
- Con đuổi cô ta về rồi.
- May quá. Để cô gái đó ở đây đúng là bất ổn. Tiểu Niên đừng giận ta nhé. Cũng đừng giận tiểu Thiên. Thằng bé không biết chuyện gì đâu. Tại ta lúc trước muốn tiểu Thiên mau chóng kết hôn nên mới định giới thiệu cô gái đó cho nó. Ai mà ngờ nó lại đang quen cháu. Thật là có lỗi với cháu quá.
Mộc Tử Niên mỉm cười đáp:
- Không sao đâu ông, cháu hiểu mà. Anh Tuấn Thiên vừa "xuất sắc" lại vừa "đẹp trai" như này tất nhiên là phải có rất nhiều cô gái say đắm rồi ạ.
Không hiểu tại sao Hạ Tuấn Thiên sau khi nghe câu nói này của Mộc Tử Niên mà sởn hết cả da gà lên. Không lẽ tại anh đã quen với việc cô luôn chảnh choẹ, chê bai anh nên giờ cô thay đổi anh không làm quen kịp?
Nhưng mà phải nói thật thì Mộc Tử Niên cô đâu có nói ngoa. Hạ Tuấn Thiên thật sự rất giỏi, anh tốt nghiệp trường đại học tốt nhất cả nước loại xuất sắc, sau đó còn có cả bằng thạc sĩ. Mới hai lăm tuổi thôi đã thay Hạ Trì gánh vác một công ty lớn như AZ. Chỉ ba năm thôi anh đã đưa công ty AZ từ vị trí thứ mười cả nước lên vị trí đầu tiên và luôn giữ vị trí ấy đến bây giờ.
Đó mới chỉ là tài năng thôi còn vẻ bề ngoài thì khỏi phải chê. Anh giống y như các nam chính trong phim ngôn tình vậy. Làn da anh nếu để chấm về độ trắng thì cũng phải ở mức bảy đến tám điểm, đôi mắt hai mí to, sống mũi cao ngất ngưởng, lông mày với lông mi thì đúng kiểu mà biết bao cô gái hằng mơ ước trong đó có Mộc Tử Niên. Đôi môi mỏng màu hồng tự nhiên. Phía dưới mắt phải của anh còn có một nốt mụn ruồi nho nhỏ càng làm tăng phần ma mị trên khuôn mặt của anh. Càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Hạ Trì nghe cháu trai mình được khen thì vui lắm. Ông cười lớn:
- Hahaha. Cháu quá khen rồi. Thằng bé là do thừa hưởng được nhiều gen trội của gia đình đó.
Mộc Tử Niên gật đầu:
- Đúng đó ông. Cháu thấy ông cũng vô cùng đẹp và giỏi. Ông có thể gây dựng được cả một công ty lớn như AZ quả nhiên là tuyệt vời. Chắc chắn Tuấn Thiên đã được hưởng rất nhiều từ ông.
- Cháu đúng là có mắt nhìn. Mà cháu có biết không ngày xưa khi tiểu Thiên còn bé, có một lần nó đi học về, ông không kịp đi đón nó, trên đường về nó gặp một con chó rất là hung dữ. Cháu có biết nó đã làm gì không?
Mộc Tử Niên nghe Hạ Trì kể chuyện liền tò mò hỏi:
- Anh ấy đã làm gì thế ạ?
Thấy Hạ Trì và Mộc Tử Niên càng lúc nói chuyện lại càng đi xa, Hạ Tuấn Thiên vội vàng lên tiếng cất ngang cuộc trò chuyện. Lỡ may để hai người nói chuyện lâu quá mọi bí mật ấu thơ của anh sẽ bị lộ ra hết mất.
- Thôi nào ông. Cũng đã muộn rồi, con cùng Mộc Tử Niên đến trường đón tiểu Tru về. Thằng bé chắc đang đợi bọn con đó.
Nhìn vào đồng hồ, quả nhiên là đã đến giờ đi đón tiểu Tru. Hạ Trì bèn miễn cưỡng dừng lại câu chuyện mà nói:
- Được rồi. Vậy lúc nào ta sẽ kể chuyện tiếp cho cháu nghe. Giờ thì hai đứa mau đi đi. Đi đường cẩn thận.
- Vâng ạ! Vậy chúng cháu xin phép.