Không thấy Lệ Lệ đến công ty, Mộc Tử Niên có chút lo lắng liền đi tới thăm. Vừa đến sảnh thì cô liền gặp Lệ Lệ đang thơ thẩn bước từng bước trên đường. Thấy sắc mặt Lệ Lệ có gì đó không đúng lắm, Mộc Tử Niên vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ lấy cô ấy.
-Tiểu Lệ, cậu vừa đi đâu về vậy? Hôm nay cậu thấy không khoẻ sao? Tớ đưa cậu lên phòng nhé.
Nắm lấy bàn tay của Mộc Tử Niên, Lệ Lệ lên tiếng an ủi:
-Tớ không sao đâu, cậu đừng lo.
Nhưng không lo làm sao được chứ. Túi khám bệnh của bệnh viện trên tay Lệ Lệ đã bị Mộc Tử Niên cô nhìn thấy rồi còn đâu. Giật lấy chiếc túi, Mộc Tử Niên khẽ nhíu mày:
-Cậu bị bệnh sao? Sao không nói với tớ? Cậu đi khám, bác sĩ nói sao rồi?
Sợ bí mất của mình bị bại lộ, Lệ Lệ lo lắng giành lấy chiếc túi:
-Tớ không sao thật mà.
Mộc Tử Niên càng lúc càng cảm thấy thái độ của Lệ Lệ không ổn một chút nào. Bình thường, khi đi khám bệnh dù có thế nào thì Lệ Lệ cũng sẽ để cô xem kết luận bệnh án vậy mà hôm nay lại nhất quyết không cho cô xem. Chắc chắn Lệ Lệ đang giấu cô chuyện gì đó.
-Nếu cậu không sao thì tại sao lại không để cho mình xem nó?
Biết bản thân không thể giấu được Mộc Tử Niên, Lệ Lệ đành nói:
-Được rồi. Cứ lên phòng trước đã, tớ sẽ nói với cậu.
Ngồi xuống ghế sofa, mở chiếc túi ra xem, nhìn dòng chữ kết luận nổi bật trên tờ giấy, Mộc Tử Niên kinh ngạc quay sang nhìn Lệ Lệ:
-Chuyện này là thật sao?
Lệ Lệ vô cùng khó xử trả lời:
-Tớ cũng không tin được đây là sự thật. Mọi chuyện đến quá bất ngờ...tớ...tớ...
Mộc Tử Niên biết Lệ Lệ đang lo lắng liền ôm chặt lấy Lệ Lệ, cô dùng tay vuốt dọc sống lưng của Lệ Lệ, dịu dàng an ủi:
-Không sao đâu. Cậu có thể nói cho tớ biết đứa bé này là của ai không? Nếu người đó không chịu trách nhiệm với cậu tớ sẽ thay cậu đòi lại công bằng.
Lệ Lệ im lặng không đáp. Biết Lệ Lệ đang rất khó xử, Mộc Tử Niên đành cố gắng nhẫn lại, cô từ từ hỏi:
-Vậy cậu có muốn giữ đứa bé lại không? Nếu như cha đứa bé không cần nó, cậu định làm thế nào?
-Tớ...tớ không biết.
Mộc Tử Niên vuốt mái tóc dài của Lệ Lệ, nhìn thẳng vào đôi mặt đang đượm buồn kia, cô nói với giọng chắc chắn:
-Cậu cứ sanh đứa bé ra đi. Tớ với cậu cùng nuôi bé lớn. Không cần người cha tệ bạc kia. Chúng ta vẫn thừa sức nuôi được bé.
Nhận được lời động viên từ bạn mình, Lệ Lệ cảm động vô cùng, nước mắt chảy dài trên đôi gò má. Cô ôm chặt lấy Mộc Tử Niên:
-Cảm ơn cậu nhiều lắm Niên Niên!
Sau khi dỗ dành được Lệ Lệ đi ngủ, Mộc Tử Niên liền lấy điện thoại gọi ngay cho Adis.
-Adis, cậu về nước chưa? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
-Chuyện gì vậy? Tớ đang ở sân bay rồi.
-Giờ cậu định về nước sao?
-Đúng vậy! Mà có chuyện gì thế?
Mộc Tử Niên vội vàng cất tiếng, cô nghĩ dù sao có thêm một người nữa cùng nhau an ủi, chia sẻ sẽ tốt hơn. Hơn nữa Adis có thể làm một người cha tốt hơn là người đàn ông tệ bạc kia.
-Cậu sắp được lên chức cha rồi.
Câu nói bất ngờ của Mộc Tử Niên khiến Adis đờ người, trái tim trong phút chốc đập thật mạnh.
-Ý cậu là Lệ Lệ có em bé rồi sao?
Đang định trả lời là đúng thì Mộc Tử Niên liền nhận ra một điều vô cùng bất thường. Cô mới chỉ nói Adis sắp lên chức cha thôi chứ đâu có nói gì đến chuyện ai là người mang thai mà sao Adis lại có thể biết?
-Sao cậu lại biết? Tớ còn không nhắc gì đến Lệ Lệ mà. Hai cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?
Sau khi biết Mộc Tử Niên vẫn chưa biết chuyện giữa minh và Lệ Lệ, Adis vội kiếm lý do:
-Cậu nghĩ thử xem đi, nếu cậu mang thai con của Hạ Tuấn Thiên thì anh ta liệu cho tớ cơ hội thành cha của đứa bé đó sao?
Thấy Adis nói không phải là không có lý, Mộc Tử Niên liền gật gù:
-Cũng đúng. Vậy cậu có định hoãn lại lịch bay đến đây thăm Tiểu Lệ một chút không? Tâm trạng của cậu ấy có vẻ không ổn lắm.
Nghe đến đây, Adis có chút xao lòng. Anh đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Anh rất muốn đến thăm Lệ Lệ nhưng những lời nói hôm trước của cô khiến anh vô cùng khó xử. Anh sợ Lệ Lệ không muốn nhìn thấy anh càng sợ hơn cô không muốn anh nhận đứa bé và chịu trách nhiệm với hai mẹ con.
Anh quay ra nhìn lên bầu trời trong xanh, tiếng loa ở sân bay vang lên:
-Chuyến bay tới Mỹ mang mã hiệu 9AS06 sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa. Các hành khách nhanh chóng lên máy bay, ổn định vị trí để máy bay cất cánh. Xin cảm ơn!
Nghe tiếng phát thanh xong, thời gian cũng không còn nhiều. Adis cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh nắm chặt hành lý trong tay, chân dài sải bước đi, đầu không ngoảnh lại nhìn.
-Tiểu Lệ, cậu vừa đi đâu về vậy? Hôm nay cậu thấy không khoẻ sao? Tớ đưa cậu lên phòng nhé.
Nắm lấy bàn tay của Mộc Tử Niên, Lệ Lệ lên tiếng an ủi:
-Tớ không sao đâu, cậu đừng lo.
Nhưng không lo làm sao được chứ. Túi khám bệnh của bệnh viện trên tay Lệ Lệ đã bị Mộc Tử Niên cô nhìn thấy rồi còn đâu. Giật lấy chiếc túi, Mộc Tử Niên khẽ nhíu mày:
-Cậu bị bệnh sao? Sao không nói với tớ? Cậu đi khám, bác sĩ nói sao rồi?
Sợ bí mất của mình bị bại lộ, Lệ Lệ lo lắng giành lấy chiếc túi:
-Tớ không sao thật mà.
Mộc Tử Niên càng lúc càng cảm thấy thái độ của Lệ Lệ không ổn một chút nào. Bình thường, khi đi khám bệnh dù có thế nào thì Lệ Lệ cũng sẽ để cô xem kết luận bệnh án vậy mà hôm nay lại nhất quyết không cho cô xem. Chắc chắn Lệ Lệ đang giấu cô chuyện gì đó.
-Nếu cậu không sao thì tại sao lại không để cho mình xem nó?
Biết bản thân không thể giấu được Mộc Tử Niên, Lệ Lệ đành nói:
-Được rồi. Cứ lên phòng trước đã, tớ sẽ nói với cậu.
Ngồi xuống ghế sofa, mở chiếc túi ra xem, nhìn dòng chữ kết luận nổi bật trên tờ giấy, Mộc Tử Niên kinh ngạc quay sang nhìn Lệ Lệ:
-Chuyện này là thật sao?
Lệ Lệ vô cùng khó xử trả lời:
-Tớ cũng không tin được đây là sự thật. Mọi chuyện đến quá bất ngờ...tớ...tớ...
Mộc Tử Niên biết Lệ Lệ đang lo lắng liền ôm chặt lấy Lệ Lệ, cô dùng tay vuốt dọc sống lưng của Lệ Lệ, dịu dàng an ủi:
-Không sao đâu. Cậu có thể nói cho tớ biết đứa bé này là của ai không? Nếu người đó không chịu trách nhiệm với cậu tớ sẽ thay cậu đòi lại công bằng.
Lệ Lệ im lặng không đáp. Biết Lệ Lệ đang rất khó xử, Mộc Tử Niên đành cố gắng nhẫn lại, cô từ từ hỏi:
-Vậy cậu có muốn giữ đứa bé lại không? Nếu như cha đứa bé không cần nó, cậu định làm thế nào?
-Tớ...tớ không biết.
Mộc Tử Niên vuốt mái tóc dài của Lệ Lệ, nhìn thẳng vào đôi mặt đang đượm buồn kia, cô nói với giọng chắc chắn:
-Cậu cứ sanh đứa bé ra đi. Tớ với cậu cùng nuôi bé lớn. Không cần người cha tệ bạc kia. Chúng ta vẫn thừa sức nuôi được bé.
Nhận được lời động viên từ bạn mình, Lệ Lệ cảm động vô cùng, nước mắt chảy dài trên đôi gò má. Cô ôm chặt lấy Mộc Tử Niên:
-Cảm ơn cậu nhiều lắm Niên Niên!
Sau khi dỗ dành được Lệ Lệ đi ngủ, Mộc Tử Niên liền lấy điện thoại gọi ngay cho Adis.
-Adis, cậu về nước chưa? Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
-Chuyện gì vậy? Tớ đang ở sân bay rồi.
-Giờ cậu định về nước sao?
-Đúng vậy! Mà có chuyện gì thế?
Mộc Tử Niên vội vàng cất tiếng, cô nghĩ dù sao có thêm một người nữa cùng nhau an ủi, chia sẻ sẽ tốt hơn. Hơn nữa Adis có thể làm một người cha tốt hơn là người đàn ông tệ bạc kia.
-Cậu sắp được lên chức cha rồi.
Câu nói bất ngờ của Mộc Tử Niên khiến Adis đờ người, trái tim trong phút chốc đập thật mạnh.
-Ý cậu là Lệ Lệ có em bé rồi sao?
Đang định trả lời là đúng thì Mộc Tử Niên liền nhận ra một điều vô cùng bất thường. Cô mới chỉ nói Adis sắp lên chức cha thôi chứ đâu có nói gì đến chuyện ai là người mang thai mà sao Adis lại có thể biết?
-Sao cậu lại biết? Tớ còn không nhắc gì đến Lệ Lệ mà. Hai cậu có chuyện gì giấu tớ đúng không?
Sau khi biết Mộc Tử Niên vẫn chưa biết chuyện giữa minh và Lệ Lệ, Adis vội kiếm lý do:
-Cậu nghĩ thử xem đi, nếu cậu mang thai con của Hạ Tuấn Thiên thì anh ta liệu cho tớ cơ hội thành cha của đứa bé đó sao?
Thấy Adis nói không phải là không có lý, Mộc Tử Niên liền gật gù:
-Cũng đúng. Vậy cậu có định hoãn lại lịch bay đến đây thăm Tiểu Lệ một chút không? Tâm trạng của cậu ấy có vẻ không ổn lắm.
Nghe đến đây, Adis có chút xao lòng. Anh đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Anh rất muốn đến thăm Lệ Lệ nhưng những lời nói hôm trước của cô khiến anh vô cùng khó xử. Anh sợ Lệ Lệ không muốn nhìn thấy anh càng sợ hơn cô không muốn anh nhận đứa bé và chịu trách nhiệm với hai mẹ con.
Anh quay ra nhìn lên bầu trời trong xanh, tiếng loa ở sân bay vang lên:
-Chuyến bay tới Mỹ mang mã hiệu 9AS06 sẽ cất cánh sau mười lăm phút nữa. Các hành khách nhanh chóng lên máy bay, ổn định vị trí để máy bay cất cánh. Xin cảm ơn!
Nghe tiếng phát thanh xong, thời gian cũng không còn nhiều. Adis cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh nắm chặt hành lý trong tay, chân dài sải bước đi, đầu không ngoảnh lại nhìn.