Sau lần tỏ tình ấy, mỗi lần đụng mặt với Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên đều cảm thấy bối rối và khó xử. Khi nhìn anh, cô lại nghĩ tới nụ hôn mãnh liệt kia và lời tỏ tình bất ngờ. Cô không trả lời anh vì cô không dám chắc bản thân mình có tình cảm với anh hay không. Sau khi biết tình cảm của anh, cô liền do dự.
Buổi tối, Mộc Tử Niên đều đợi Hạ Tuấn Thiên đi ngủ rồi mới bước vào trong phòng. Đã qua hai ngày cả hai người không nói chuyện với nhau. Tối nay vẫn vậy, Mộc Tử Niên đến tá túc ở bên phòng của tiểu Tru đến tận đêm khuya. Đến lúc trở về phòng, cô lặng lẽ mở cánh cửa, thấy Hạ Tuấn Thiên đã ngủ say trên sofa, cô mới từ từ leo lên giường ngủ.
Lưng mới đặt xuống giường, mắt cũng vừa nhắm lại Mộc Tử Niên liền cảm nhận được một bên giường đang bị trũng xuống. Cô căng thẳng mở mắt ra nhìn. Đập vào mặt cô là thân hình cao lớn của Hạ Tuấn Thiên. Anh đang chống tay nhìn cô. Mộc Tử Niên giật mình vội vàng quay mặt đi.
- Sao mấy ngày nay em lại tránh né tôi?
Mộc Tử Niên ngại ngùng trả lời:
- Anh là người biết rõ chuyện này mà Hạ tổng.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Hạ Tuấn Thiên kéo Mộc Tử Niên ngồi dậy.
- Chỉ vì lời tỏ tình của tôi mà em lại tránh né tôi suốt mấy ngày nay sao? Em làm vậy là thật sự không có tình cảm với tôi à?
- Tôi…tôi…
Mộc Tử Niên lúng túng không biết phải trả lời như thế nào. Đến cô còn không biết bản thân mình có thích anh hay không thì sao cô dám trả lời câu hỏi này chứ. Hiểu được ý của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên buông cô ra rồi đưa tay xoa mái tóc cô:
- Không sao! Không phải vội. Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi. Tôi không ép em.
Nói xong, Hạ Tuấn Thiên đứng dậy đi về phía sofa. Mộc Tử Niên vội vàng nằm xuống giường. Cô nhắm chặt hai mắt bắt đầu chìm trong sự hỗn loạn của bản thân. Cô vừa muốn bước đến nắm lấy tay anh nhưng cũng lại lo lắng không dám lại gần. Thôi thì cứ để mặc cho số phận quyết định vậy.
Trước khi diễn ra buổi tiệc, Hạ Tuấn Thiên tự tay chọn ra một bộ lễ phục vô cùng đẹp. Chiếc váy đuôi cá dài màu trắng sữa được làm bằng vải lụa mềm. Ở phần ngực váy được trang trí bằng những viên kim cương lấp lánh. Nhìn qua thôi cũng có thể thấy được giá trị của bộ lễ phục này là không hề nhỏ.
Cầm lấy chiếc váy trên tay, Mộc Tử Niên kinh ngạc ngắm nhìn nó một hồi lâu. Cô hoang mang nhìn Hồ Hàn Phong:
- Bữa tiệc tối nay tôi mặc chiếc váy này thật sao?
- Đúng vậy thưa Hạ phu nhân. Hạ tổng đã đích thân chọn bộ lễ phục này và bảo tôi đem đến cho phu nhân.
Sự trịnh trọng trong câu nói của Hồ Hàn Phong khiến cho Mộc Tử Niên có chút không quen. Cô nhíu mày nhìn anh:
- Thư ký Hồ, anh không phải nói như vậy đâu. Tự nhiên anh nói thế khiến tôi có chút xa lạ đấy.
Hồ Hàn Phong mỉm cười đáp:
- Đây là một điều bắt buộc thưa phu nhân. Tôi đã đem váy đến đây rồi, tôi xin phép đi trước.
Thấy Hồ Hàn Phong định rời đi, Mộc Tử Niên vội vàng gọi anh lại:
- Khoan đã. Tôi chưa thử váy mà.
Quay đầu lại nhìn Mộc Tử Niên, Hồ Hàn Phong khẽ mỉm cười:
- Hạ tổng chọn váy cô còn lo nữa sao?
Đến tối, vừa thay trang phục xong, xe của Hạ Tuấn Thiên đã đứng dưới công ty EK để đợi Mộc Tử Niên. Khoác lên mình bộ váy lộng lẫy, Mộc Tử Niên hiên ngang đi xuống. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc búi rối cao. Từng bước đi, cử chỉ của cô đều thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh vì nhan sắc quá hoàn hảo. Hạ Tuấn Thiên nhìn cô mà đơ người. Anh hoàn toàn bị nhan sắc kia hạ gục rồi. Thấy anh cứ chăm chú nhìn mình, Mộc Tử Niên liền lên tiếng:
- Hạ tổng, chúng ta xuất phát được chưa?
Lúc này, Hạ Tuấn Thiên mới giật mình quay mặt đi.
- Ừm.
- --------------
- Mạnh tổng, em nghe nói bữa tiệc tối nay tại Aikay sẽ rất hoành tráng đúng không? Em cũng muốn đi cùng anh.
Ở trên một chiếc giường lớn, Mộc Nhã Kỳ với thân thể trần chuồng đang dùng tấm chăn che đi cơ thể kia nũng nịu nói. Người đàn ông tên Mạnh Giang Hồ vừa chỉnh lại bộ vest vừa vuốt ve khuôn mật của cô ta.
- Cục cưng à, nếu em thích thì tất nhiên là anh sẽ chiều rồi. Mau đi thay trang phục đi, anh đưa em tới đó.
Mộc Nhã Kỳ nghe vậy thì khuôn mặt rạng rỡ, nhào lên hôn chụt một cái vào môi Mạnh Giang Hồ.
- Cảm ơn anh! Em yêu anh nhất luôn á.
Nói xong cô ta liền đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn theo bóng dáng kia, Mạnh Giang Hồ lộ rõ khuôn mặt thèm thuồng đầy biến thái. Dù vừa mới kết thúc một trận hoan ái nhưng đường cong quyến rũ trên cơ thể của Mộc Nhã Kỳ đã khiến hắn ta lại nổi hứng. Nghĩ là làm, hắn ta cứ vậy mà đi thẳng vào nhà tắm cùng Mộc Nhã Kỳ làm thêm trận nữa, hắn ta còn không quên mở miệng khen ngợi:
- Bảo bối, em thật là xinh đẹp.
Buổi tối, Mộc Tử Niên đều đợi Hạ Tuấn Thiên đi ngủ rồi mới bước vào trong phòng. Đã qua hai ngày cả hai người không nói chuyện với nhau. Tối nay vẫn vậy, Mộc Tử Niên đến tá túc ở bên phòng của tiểu Tru đến tận đêm khuya. Đến lúc trở về phòng, cô lặng lẽ mở cánh cửa, thấy Hạ Tuấn Thiên đã ngủ say trên sofa, cô mới từ từ leo lên giường ngủ.
Lưng mới đặt xuống giường, mắt cũng vừa nhắm lại Mộc Tử Niên liền cảm nhận được một bên giường đang bị trũng xuống. Cô căng thẳng mở mắt ra nhìn. Đập vào mặt cô là thân hình cao lớn của Hạ Tuấn Thiên. Anh đang chống tay nhìn cô. Mộc Tử Niên giật mình vội vàng quay mặt đi.
- Sao mấy ngày nay em lại tránh né tôi?
Mộc Tử Niên ngại ngùng trả lời:
- Anh là người biết rõ chuyện này mà Hạ tổng.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Hạ Tuấn Thiên kéo Mộc Tử Niên ngồi dậy.
- Chỉ vì lời tỏ tình của tôi mà em lại tránh né tôi suốt mấy ngày nay sao? Em làm vậy là thật sự không có tình cảm với tôi à?
- Tôi…tôi…
Mộc Tử Niên lúng túng không biết phải trả lời như thế nào. Đến cô còn không biết bản thân mình có thích anh hay không thì sao cô dám trả lời câu hỏi này chứ. Hiểu được ý của Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên buông cô ra rồi đưa tay xoa mái tóc cô:
- Không sao! Không phải vội. Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi. Tôi không ép em.
Nói xong, Hạ Tuấn Thiên đứng dậy đi về phía sofa. Mộc Tử Niên vội vàng nằm xuống giường. Cô nhắm chặt hai mắt bắt đầu chìm trong sự hỗn loạn của bản thân. Cô vừa muốn bước đến nắm lấy tay anh nhưng cũng lại lo lắng không dám lại gần. Thôi thì cứ để mặc cho số phận quyết định vậy.
Trước khi diễn ra buổi tiệc, Hạ Tuấn Thiên tự tay chọn ra một bộ lễ phục vô cùng đẹp. Chiếc váy đuôi cá dài màu trắng sữa được làm bằng vải lụa mềm. Ở phần ngực váy được trang trí bằng những viên kim cương lấp lánh. Nhìn qua thôi cũng có thể thấy được giá trị của bộ lễ phục này là không hề nhỏ.
Cầm lấy chiếc váy trên tay, Mộc Tử Niên kinh ngạc ngắm nhìn nó một hồi lâu. Cô hoang mang nhìn Hồ Hàn Phong:
- Bữa tiệc tối nay tôi mặc chiếc váy này thật sao?
- Đúng vậy thưa Hạ phu nhân. Hạ tổng đã đích thân chọn bộ lễ phục này và bảo tôi đem đến cho phu nhân.
Sự trịnh trọng trong câu nói của Hồ Hàn Phong khiến cho Mộc Tử Niên có chút không quen. Cô nhíu mày nhìn anh:
- Thư ký Hồ, anh không phải nói như vậy đâu. Tự nhiên anh nói thế khiến tôi có chút xa lạ đấy.
Hồ Hàn Phong mỉm cười đáp:
- Đây là một điều bắt buộc thưa phu nhân. Tôi đã đem váy đến đây rồi, tôi xin phép đi trước.
Thấy Hồ Hàn Phong định rời đi, Mộc Tử Niên vội vàng gọi anh lại:
- Khoan đã. Tôi chưa thử váy mà.
Quay đầu lại nhìn Mộc Tử Niên, Hồ Hàn Phong khẽ mỉm cười:
- Hạ tổng chọn váy cô còn lo nữa sao?
Đến tối, vừa thay trang phục xong, xe của Hạ Tuấn Thiên đã đứng dưới công ty EK để đợi Mộc Tử Niên. Khoác lên mình bộ váy lộng lẫy, Mộc Tử Niên hiên ngang đi xuống. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc búi rối cao. Từng bước đi, cử chỉ của cô đều thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh vì nhan sắc quá hoàn hảo. Hạ Tuấn Thiên nhìn cô mà đơ người. Anh hoàn toàn bị nhan sắc kia hạ gục rồi. Thấy anh cứ chăm chú nhìn mình, Mộc Tử Niên liền lên tiếng:
- Hạ tổng, chúng ta xuất phát được chưa?
Lúc này, Hạ Tuấn Thiên mới giật mình quay mặt đi.
- Ừm.
- --------------
- Mạnh tổng, em nghe nói bữa tiệc tối nay tại Aikay sẽ rất hoành tráng đúng không? Em cũng muốn đi cùng anh.
Ở trên một chiếc giường lớn, Mộc Nhã Kỳ với thân thể trần chuồng đang dùng tấm chăn che đi cơ thể kia nũng nịu nói. Người đàn ông tên Mạnh Giang Hồ vừa chỉnh lại bộ vest vừa vuốt ve khuôn mật của cô ta.
- Cục cưng à, nếu em thích thì tất nhiên là anh sẽ chiều rồi. Mau đi thay trang phục đi, anh đưa em tới đó.
Mộc Nhã Kỳ nghe vậy thì khuôn mặt rạng rỡ, nhào lên hôn chụt một cái vào môi Mạnh Giang Hồ.
- Cảm ơn anh! Em yêu anh nhất luôn á.
Nói xong cô ta liền đứng dậy đi vào phòng tắm. Nhìn theo bóng dáng kia, Mạnh Giang Hồ lộ rõ khuôn mặt thèm thuồng đầy biến thái. Dù vừa mới kết thúc một trận hoan ái nhưng đường cong quyến rũ trên cơ thể của Mộc Nhã Kỳ đã khiến hắn ta lại nổi hứng. Nghĩ là làm, hắn ta cứ vậy mà đi thẳng vào nhà tắm cùng Mộc Nhã Kỳ làm thêm trận nữa, hắn ta còn không quên mở miệng khen ngợi:
- Bảo bối, em thật là xinh đẹp.