• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong quán cafe, đang thưởng thức cốc cafe một cách ngon lành, trước mặt Mộc Nhã Kỳ xuất hiện một cô gái. Ngẩng mặt lên nhìn, đập vào mắt cô ta là một thân hình nóng bỏng, khuôn mặt thì vô cùng xinh đẹp.

- Cô là ai? Định làm gì vậy?

Kéo chiếc ghế ra, Uyển Nhi thản nhiên ngồi xuống. Nhìn thẳng về phía Mộc Nhã Kỳ, cô ta đưa ra lời đề nghị:

- Có muốn cùng hợp tác không?

- Hợp tác?

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mộc Nhã Kỳ, Uyển Nhi mỉm cười:

- Cô là Mộc Nhã Kỳ, em gái của Mộc Tử Niên đúng không?

Nghe cái câu hỏi này, Mộc Nhã Kỳ quay mặt đi. Thái độ cũng đã khó chịu hơn.

- Tôi không phải em gái chị ta. Cô đừng nói linh tinh.

- Được thôi. Không phải thì không phải. Có vẻ như cô cũng không ưa gì Mộc Tử Niên nhỉ?

Mộc Nhã Kỳ liếc nhìn Uyển Nhi, cô ta thẳng thắn trả lời:

- Đúng vậy thì sao? Cô muốn gì?

- Tôi không muốn gì quá đâu chỉ muốn hỏi cô đã nghe câu "một cây làm chẳng lên non. Ba cây chụm lại nên hòn núi cao" chưa?

- Ý cô là...



- Đúng vậy. Tôi muốn cô hợp tác với tôi. Nói thẳng ra là tôi cũng không ưa gì Mộc Tử Niên. Hiếm hoi lắm mới tìm được một người cùng chung chí hướng, tội gì mà chúng ta không về chung đội với nhau cùng hạ gục người chúng ta không thích.

Mộc Nhã Kỳ nghe vậy cô ta không chút do dự mà đồng ý. Dù sao một mình cô ta cũng không thể làm được gì Mộc Tử Niên, kiếm thêm một người nữa biết đâu lại khác.

- Tôi là Uyển Nhi, ngoài ra vẫn còn một người nữa tôi muốn giới thiệu.

Lời vừa dứt, một người đàn ông cao ráo đi đến chỗ họ. Giọng nói trầm khàn vang lên:

- Xin chào hai quý cô xinh đẹp. Tôi là Vương Tuấn Khang-chủ tịch của tập đoàn Vương thị. Rất vui được làm quen.

- ------------

Tại công ty AZ, trong phòng làm việc, Hạ Tuấn Thiên chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Anh xem đi xem lại đoạn video quảng cáo sản phẩm của Mộc Tử Niên mãi, không biết xem đến lần thứ bao nhiêu rồi. Càng xem anh lại càng nhận ra vợ của anh không ngờ lại xinh đẹp đến vậy.

Cánh cửa bất ngờ mở ra, xuất hiện trước mắt anh là một đôi giày cao gót màu trắng. Ngẩng mặt lên nhìn, lại là Mộc Nhã Kỳ. Hạ Tuấn Thiên vô cùng tức giận, ánh mắt anh lạnh thấu người, giọng nói đầy sát khí vang lên:

- Sao cô lại vào đây? Không biết gõ cửa à?

Mộc Nhã Kỳ ăn mặc mát mẻ, cả thân hình uốn éo trước mặt anh:

- Anh rể. Không biết anh có còn nhớ em không, nhưng em vẫn giới thiệu một chút. Em là Mộc Nhã Kỳ, em gái của Mộc Tử Niên...

- Thì sao?

Sự lạnh lùng của Hạ Tuấn Thiên khiến cho Mộc Nhã Kỳ có chút lo lắng. Cô ta cố giữ nét mặt bình tĩnh, tiếp tục đẩy vòng 1 về phía anh.

- Hôm nay em tới là muốn hỏi anh xem tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng đi tâm sự một chút.



- Cô bớt làm trò lại đi.

Mặc kệ những lời nói của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Nhã Kỳ vẫn liều mình đi tới gần anh hơn, đưa tay chạm vào khuôn mặt anh.

- Anh rể, những thứ chị gái em cho anh em có thể làm tốt hơn chị ta nhiều.

Cảnh này vừa hay bị Mộc Tử Niên nhìn thấy. Cô cảm thấy bản thân mình như bị phản bội dù trong hợp đồng đã nói cả hai sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của đối phương nhưng là ai cũng được tại sao lại là Mộc Nhã Kỳ? Tại sao cứ nhất định phải là cô ta?

Sự xuất hiện bất ngờ của Mộc Tử Niên khiến cho Hạ Tuấn Thiên giật mình. Anh vội đẩy Mộc Nhã Kỳ ra rồi vội đứng dậy giải thích:

- Không phải như em nghĩ đâu.

Mộc Tử Niên không thể chấp nhận được chuyện này cô vội quay lưng bỏ đi. Hạ Tuấn Thiên cũng vội vàng đuổi theo. Vừa đi được vài bước, anh bị Mộc Nhã Kỳ chặn lại. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói kiềm chế cảm xúc vô cùng:

- Tránh ra.

Mộc Nhã Kỳ vẫn kiên quyết đứng chắn trước mặt Hạ Tuấn Thiên. Anh tức giận thẳng tay đẩy Mộc Nhã Kỳ. Cô ta mất đà mà ngã xuống nến đất. Cô ta cố gắng ăn vạ nhưng giờ Hạ Tuấn Thiên đâu còn tâm trí nào mà quan tâm những chuyện vớ vẩn.

Nhìn Hạ Tuấn Thiên rời đi, Mộc Nhã Kỳ vô cùng tức giận nhưng thay vào đó cô ta đã chọc tức được Mộc Tử Niên coi như bù lại.

Cầm điện thoại liên lạc với Uyển Nhi, Mộc Nhã Kỳ rời đi. Và chỉ vài tiếng sau đó, tất cả mọi người đều tan ca trở về nhà, một bóng người xuất hiện. Cô ta dùng thủ thuật né mọi camera, thành công lẻn vào văn phòng của Hạ Tuấn Thiên. Tìm kiếm mọi chỗ trong căn phòng, cuối cùng cô ta cũng tìm thấy mình cần. Khẽ mỉm cười cô ta lại cẩn thận rời đi.

Tại phòng bảo vệ, một người đàn ông đi đến và hỏi:

- Bác ơi, hôm nay đi làm cháu có làm rơi đồ, bác có thể cho cháu xem lại camera không?

Bảo vệ nghe vậy liền mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, người đàn ông đó đã lao vào trong tấn công bảo vệ. Sau đó hắn ta đột nhập vào bản ghi của camera thành công xoá đoạn camera mình cần đi sau đó cẩn thận rời đi mà không để lại một chút dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK