• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Độ khó: Tiểu.”

Toàn bộ nội dung nhiệm vụ hiển thị trên một cái bảng trước mặt Trần Lãm.

Hắn lập tức tập trung ánh mắt dò xét xung quanh, trong con ngươi hiện ra vòng tròn xanh lam.

Hắn phát hiện hướng vào sâu Hắc Sâm Lâm khoảng tám mươi dặm diễn ra một trận chiến trước một hang động. Một con nhện toàn thân đen kịch, mười sáu cái chân cứng cáp phủ đầy gai nhọn.

Nó đang chặn tại trước hang động, một con hồ ly ba đuôi trắng tinh kích cỡ khoảng con mèo hắn từng nuôi có dấu hiệu suy nhược. Hồ ly muốn thoát ra khỏi hang động, phản ứng nhanh nhẹn né tránh thế công nhện đen. Số lượng chân qua nhiều khiến nó vừa tiến phải rút về, bị vây khốn không cách nào đột phá. Nó chỉ có thể quay vào trong động phủ, nhưng đó là đường chết.

Chợt nhện đen há miệng phun ra một sợi tơ trắng bạc nhanh như gió bắn thẳng vào hồ ly. Tơ quá nhanh, hồ ly nếu như còn đầy đủ khí lực hoàn toàn tránh được, nhưng lúc này nó đã suy yếu tốc độ chậm lại, thân tơ nhện sượt qua lông, nó may mắn vừa kịp lách thân, chỉ là đuôi trụi đi một mảng lông như cháy đen lộ ra da.

Ầm!

Tơ nhện xuyên vào đá chấn động hất văng hồ ly một vòng. Trên đá xì xèo bốc khói đen.

“Hắc Mâu Độc Thù yêu thú Kim Đan hậu kỳ phun tơ chứa đầy kịch độc tu vi thấp hơn trúng phải chắc chắn chết, hồ ly kia chỉ mới Kim Đan sơ kỳ sợ rằng không sống nổi.” Bạch Đình giải thích.

Đáp lại nàng là một thân ảnh lao vụt về hướng hang động.

Lúc này hồ ly thở phập phù, xem ra nó sắp kiệt sức, vậy mà ánh mắt không biểu lộ sợ hãi. Vốn dĩ nó và Hắc Mâu Độc Thù không thù không oán. Nó ngửi thấy mùi linh thảo trong hang động có lợi với nó, đúng lúc Hắc Mâu Độc Thù xuất hiện sau lưng liền muốn diệt nó để đoạt linh thảo.

Hồ ly vội né một mảng tơ nhện, một cái chân nhện ở đâu xuất hiện quét thẳng vào bụng.

Bịch!

Hồ ly đập mạnh xuống đất, thân thể bất động run rẩy, ánh mắt mờ mịt.

Chỉ chờ có vậy, Hắc Mâu Độc Thù đạp xuống.

Keng!

Ngay khoảng khắc chân nhện đạp xuống, một tia nước cỡ chiếc đũa mạnh mẽ đâm vào chân phát ra tiếng động chói tai.

Tia nước không xuyên thủng chân nhện nhưng đủ chấn động đẩy nó văng ra. Hắc Mâu Độc Thù nhìn về hướng phát ra tia nước, một con người xuất hiện.

“Thật cứng.” Trần Lãm ngưng trọng, không nghĩ Bạo Thủy Xung Ba đã cải tiến vậy mà không xuyên được cái chân. Đó là hắn đã điều động Hành Vân Lưu Thủy.

Rít!

Hắc Mâu Độc Thù rít to, nó sắp làm thịt con mồi thì từ đâu xuất hiện con người này, không nổi giận mới lạ. Nó phát hiện tu vi Trần Lãm thấp hơn, liền chuyển mục tiêu, phun ra tơ nhện và nhanh chóng tiếp cận hắn.

Vận chuyển Hành Vân Lưu Thủy, hắn né tương đối dễ dàng.

Không, bốn cái chân nhện đã bọc ngay vị trí hắn xuất hiện. Hắn lập tức đẩy ra song chưởng.

“Thủy Phản Kính.”

Một tấm kính trong suốt chặn lại bốn chân nhện.

Ầm!

Tiếng nổ nặng nề đem cả hai bay ngược ra sau. Trần Lãm bị bức lùi cả chục thước.

“Má nó cái chân cứng quá.” Lấy lại hơi thở, hắn mắng chửi.

“Hắc Mâu Độc Thù cứng nhất là phần chân, công tử phải cẩn thận, đặc biệt mấy gai nhọn kia.”

Trần Lãm hít một hơi, hắn phải thay đối chiến thuật, không thể tiếp tục giao chiến trực tiếp. Ánh mắt lóe sáng, hắn vận chuyển Hành Vân Lưu Thủy nhanh chóng lao về Hắc Mâu Độc Thù.

Thấy con mồi ngu ngốc tiếp cận, Hắc Mâu Độc Thù rít lên bốn chân móc xuống đâm Trần Lãm.

“Thủy Ngục.”

Tại khoảnh khắc này, một cái một cái lồng lập phương bằng nước bao bọc lấy toàn thân Hắc Mâu Độc Thù liền thu nhỏ ôm sát Hắc Mâu Độc Thù khiến nó khựng lại trong giây lát.



Trần Lãm lập tức đổi hướng vuông góc, trên tay xuất hiện Lãnh Nguyệt Bảo Đao ánh bạc.

“Liệt Không Trảm.”

Một đao chém về bụng Hắc Mâu Độc Thù.

Một đao vừa ra cũng là lúc Hắc Mâu Độc Thù thoát khỏi cầm chân, nó giơ hai chân lên chắn.

Ngoài dự kiến Hắc Mâu Độc Thù, đao khí xuất hiện phía sau hai chân, mạnh mẽ cắm sâu vào bụng.

Phụt!

Máu đen kịch phun ra, Hắc Mâu Độc Thù rít lên đau đớn, cử động chậm lại. Đây là tác dụng của Liệt Không Trảm, do Hắc Mâu Độc Thù đã là yêu thú Kim Đan hậu kỳ nên với tu vi Kim Đan sơ kỳ của Trần Lãm không phát huy toàn bộ hiệu quả của nó mặc dù cầm trên tay Lãnh Nguyệt Bảo Đao Địa cấp kim sắc.

Tuy nhiên giao đấu mà chậm lại thôi đã mất đi rất nhiều ưu thế. Trần Lãm vận chuyển Hành Vân Lưu Thủy tối đa, toàn lực chém ra Liệt Không Trảm, vừa chém vừa chạy.

Vốn dĩ đao khí cách không mà tới bất ngờ lại còn chậm hơn trước, Hắc Mâu Độc Thù chỉ có thể đỡ được vài luồng đao khí. Trong khi Trần Lãm chém tới hai mươi đao.

Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, máu đen phun trào đầy đất xủi bọt ghê rợn, nhiều chân Hắc Mâu Độc Thù xụi lơ.

Phụt!

Một luồng đao khí xuyên qua thân Hắc Mâu Độc Thù. Thân nó bất động, chân hết lực ngã nhào xuống đất.

Hắc Mâu Độc Thù chết.

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Giải cứu hồ ly. Ký chủ nhận được một bí thuật ngẫu nhiên.” Âm thanh hệ thống thông báo trong đầu Trần Lãm.

Hắn chẳng quan tâm thông báo của hệ thống. Lúc này toàn thân rã rời phải khụy xuống, hắn phải phải tựa vào Lãnh Nguyệt Bảo Đao. Hắn gắn như dốc hết toàn bộ lực lượng cho trận chiến, toàn bộ khả năng được tung ra hết mới miễn cưỡng thắng lợi.

Hắn thở dốc vì quá mệt mỏi, đồng thời cũng là hưng phấn lần đầu tiên vượt hai tiểu cảnh giới chiến đấu.

“Hệ thống không cho đan dược mệt chết ta.”

Hắn lẩm bẩm ngồi xuống điều tức một khắc liền quay về hang động. Hồ ly vẫn còn nằm đó, hắn phát hiện thương thế không quá nặng không nguy hiểm đến tính mạng, bổ sung đầy đủ linh khí sẽ dần khôi phục.

Trần Lãm bế hồ ly trên tay, hồ ly này có linh trí, tính mạng của nó được hắn cứu, hơn nữa đang suy yếu nên ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng.

“Hồ ly nhỏ này là loại gì vậy hệ thống?” Trần Lãm hướng về hệ thống động suy nghĩ.

“Ký chủ chưa đủ quyền hạn để tra xét.” Âm thanh máy móc vang lên.

Trần Lãm giật mình, cảm thấy lai lịch của hồ ly không tầm thường.

Nhìn kỹ hồ ly trông thật đáng yêu vô cùng, lông dày trắng toát vô cùng mượt mà, da thịt mềm mại như bông gòn, chóp đuôi to màu son đỏ. Nhìn bộ dáng khả ái của nó, hắn không nhịn được hôn lên mặt, mà không biết là cặp mắt hồ ly mở to, thân thể cứng đờ.

Hắn không biết, trước kia hắn nuôi mèo rất là cưng chiều nên xem hồ ly trắng này như thú cưng.

Hắn vừa đi vào trong hang động vừa vuốt ve, đột nhiên lật ngửa nó ra vẻ mặt thích thú.

“Ra là giống cái, bảo sao dễ thương như vậy?”

Làn da hồ ly trở nên ửng hồng dưới lớp lông, nó vươn móng muốn cào nát Trần Lãm, nhưng nó không có sức thành ra hành động của nó như thú cưng đùa giỡn.

Trần Lãm ung dung cất bước, cuối hang động lộ ra một gốc linh thảo.

“Đây là Yêu Kim Thảo, yêu thú hấp thụ sẽ tăng một tiểu cảnh giới trong Kim Đan kỳ.” Bạch Đình liền mô tả.

“Chẳng trách con nhện kia điên cuồng.”

Trần Lãm hiểu ra, chỉ tăng một tiểu cảnh giới cũng sẽ khiến hắn không phải chật vật như thế. Độ hấp dẫn thật là mạnh, cũng may là chỉ có Hắc Mâu Độc Thù, nếu có thêm một hai con khác nữa thì sợ hồ ly bỏ mạng trước khi hắn đến rồi.

Hắn thu gốc Yêu Kim Thảo và hồ ly vào không gian hệ thống và quay trở ra, thứ này chắc chắn để cho hồ ly sử dụng.

Hắn vào Hắc Sâm Lâm đã mấy canh giờ, đã đến lúc trở về.

Trong căn phòng, Trần Lãm đặt hồ ly lên giường, tách ra một nửa số linh thạch gom lại xung quanh hồ ly cũng với gốc Yêu Kim Thảo.



“Ngươi hấp thụ linh thạch trị thương đi, sau đó phục dụng gốc linh thảo này.” Hắn nhẹ giọng vuốt ve đầu hồ ly.

Hồ ly lười biếng gật gật rồi nhắm mắt. Hắn nhướn mày, hồ ly này vậy mà có linh trí, khác hẳn mấy con yêu thú hắn giết chỉ biết vô tri tấn công. Có cơ hội hắn sẽ tìm hiểu lai lịch hồ ly này.

Hắn cũng không lãng phí thời gian, lấy một nửa số linh thạch còn lại đả tọa cuối giường đá. Hắn bắt đầu khôi phục linh lực và chiêm nghiệm các trận chiến vừa qua.

Đêm xuống, Trần Lãm vẫn xếp bằng nhắm mắt, hai mắt hồ ly chậm rãi mở ra đã hoàn toàn khôi phục thương thế.

Nó nuốt gốc Kim Yêu Thảo vào miệng, hai khắc sau một màn sáng bao phủ hồ ly.

Màn sáng lớn dần tựa hồ tỏa ra khí tức Kim Đan trung kỳ nhưng lập tức thu liễm.

Màn sáng tồn tại vài hơi thở liền tan biến lộ ra một thân nữ tử, nàng chậm rãi đứng dậy.

Khoác trên mình là một bộ cung trang trắng tinh, tà váy được đan từ từng lớp vải mỏng manh, kết hợp với các hạt trân châu được điểm lên kéo dài tại từng bộ vị thích hợp, tổng thể quý phái vô cùng. Tóc trắng tinh khôi uốn gợn óng ả dài đến thắt lưng. Vóc dáng trưởng thành khi sương tái tuyết, băng cơ ngọc cốt, liễu mi như yên, mâu hàm thu thủy. Cung trang để lộ bờ vai thanh mảnh, xương quai xanh sắc xảo ngự trên hai ngọn nhũ phong vểnh cao vừa vặn tạo thành khe hẹp chết chóc. Tay ngọc thon dài như búp cỏ non, nổi bật mười ngón tay đỏ rực như lửa. Đôi tai đặc trưng của hồ ly và ba chiếc đuôi hai màu trắng đỏ tăng thêm vẻ kiều mị.

Đây đích thực là một đại mỹ nhân trăm năm khó tìm, chỉ tiếc Trần Lãm không chứng kiến dung nhan tuyệt mỹ này.

Nàng nhìn vào nam nhân trước mặt thật sâu trong ánh mắt phức tạp.

“Kim Đan sơ kỳ lại sở hữu chiến lực mạnh mẽ như vậy? Thanh đao Địa cấp kim sắc, không gian pháp bảo chứa người sống…”

“Hắn khi chiến đấu và hiện tại như hai người khác biệt.”

“Người này không quá đẹp trai nhưng vô cùng tuấn tú, khí thái vượt xa tuổi đời, chỉ là hơi vô lại.”

“Hắn coi sạch người mình lại còn hôn…”

Nghĩ tới đây nàng giật thót, hai tay ôm mặt, da mặt ửng hồng, hơi thở nóng hơn. Nàng nhanh chóng hít một hơi ổn định.

“Không… Không được, tạm thời ta theo người phụ trợ, giữ bí mật này xem như trả công ngươi đã cứu ta.”

“Ta chưa thể hoàn toàn hóa hình, chỉ có thể duy trì hai canh giờ, ta chỉ có thể canh chừng cho người trong lúc này.”

“Nhưng cảm giác này cũng không tệ.”

“Không, phải quên chuyện này mới được.”

Nàng nghiêm mặt chấp tay phía trước lẳng lặng đứng yên nhìn Trần Lãm. Nàng không hề biết rằng càng nhìn hình ảnh nam nhân này càng khắc sau vào tâm trí, toàn cảnh chiến đấu trước hang động trở thành đoạn ký ức không thể nào phai nhòa. Liệu nàng sẽ thật sự lãng quên?

Một cỗ khí tức bộc phát, nữ tử hồ ly vội biến thành hồ ly nhỏ nhanh chóng nằm cuộn tròn.

Trần Lãm mở mắt, hắn đã chạm đến ngưỡng Kim Đan trung kỳ chỉ thiếu chút nữa đột phá. Tất cả là do đúc kết từ chiến đấu cũng như hắn đã bung hết sức lực.

Trần Lãm nhìn thấy toàn bộ linh thạch trở thành bột phấn tặc lưỡi tiếc nuối. Nếu cho hắn thêm linh thạch chắc chắn sẽ đột phá. Hắn nhìn sang hồ ly cảm nhận được khí tức Kim Đan trung kỳ của nàng mà hài lòng.

“Hệ thống mở bí thuật ngẫu nhiên cho ta.” Hắn hướng đến hệ thống ra lệnh, hắn cần thêm một con bài tác chiến.

“Tinh! Mở bí thuật ngẫu nhiên. Ký chủ nhận được Trấn Hồn Thuật.”

Trấn Hồn Thuật là bí thuật hồn tu tác động lên linh hồn đối phương khiến linh hồn của hắn bị trấn áp mất khả năng tự chủ. Sử dụng bí thuật tiêu hao nhiều hồn lực, gia tăng khi tu vi linh hồn của đối phương cao hơn.

Trần Lãm hưng phấn:

“Tuyệt vời, đúng lúc ta thiếu hụt thủ đoạn về linh hồn.”

Bạch Đình liền hiện ra trầm giọng:

“Công tử chú ý thân phận hồn tu nhạy cảm, hơn nữa nếu gặp hồn tu cao hơn không thành công trấn áp thì vô cùng nguy hiểm.”

“Ta hiểu, chỉ sử dụng khi nguy cấp. Còn bí thuật là gì?”

“Nó là một dạng thuật pháp riêng biệt có tác dụng thay đổi trạng thái có lợi hoặc bất lợi cho mục tiêu. Trấn Hồn Thuật chính là một loại khống chế.” Nàng chậm rãi giải thích.

Trần Lãm xem như hiểu về bí thuật. Phương diện hắn còn thiếu nhất chính là luyện thể, hi vọng sẽ có nhiệm vụ cho ra tài nguyên phù hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK