Các nữ nhân không mua được Xuân Nhan Thủy không tỏ ra thất vọng, vẫn còn một bình trong tay.
Tuy nhiên, Vân Kiều giơ cao bình Xuan Nhan Thủy còn lại nói một câu khiến họ dậy sóng:
“Bình Xuân Nhan Thủy này đạt đến Địa cấp cực phẩm. Quy tắc như cũ xin mời.”
“Điên rồi! Cực phẩm?”
“Vài năm qua Kỳ Trân Các chưa từng tung ra thứ hàng cực phẩm này.”
“Ta phải mua được a.”
Tiếng gào thét phấn khích mãnh liệt lan tỏa toàn bộ đấu giá trường. Có người hưng phấn, có người tiếc nuối, có người ghen ghét.
Hưng phấn bởi tác dụng kỳ diệu của nó, tiếc nuối bởi vì đã bỏ lỡ Xuân Nhan Thủy trung phẩm đó đến cực phẩm giá phải trên trời, ghen ghét đơn giản vì nghèo rách a.
Vân Kiều cầm bình Nhan Xuân Thủy trong tay không khỏi có chút phức tạp. Người này xuất thân không rõ nhưng rất có tiềm năng, khuấy động Vô Đạo Bang và Dương gia thời qua. Nhất định phải nắm bắt thật tốt.
“Tinh! Ngôi nhà bí bảo đã làm mới.”
Trong đầu Trần Lãm vang lên âm thanh thông báo của hệ thống. Hắn đến Lam Cực Thành đã hơn một tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thế giới tu chân phức tạp hơn vạn lần.
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được một rương đặc biệt.”
“Hả? Rương đặc biệt này là sao?” Trần Lãm thắc mắc.
“Rương đặc biệt mở ra vật phẩm giống như rương thông thường, tuy nhiên rương đặc biệt có thể mở hai lần không không tiêu hao điểm uy danh. Đặc biệt công tử có quyền nhận cả hai, không phải bỏ đi vật phẩm đầu tiên nếu không muốn như rương thông thường. Công tử thật may mắn.” Bạch Đình giải thích mà hai mắt lấp lánh mong chờ xem trong rương là gì.
“Ngon. Mở hết.” Trần Lãm cười ha hả. Hai nữ ngồi bên nhìn hắn kỳ quái không hiểu đang gặp phải chuyện gì.
“Tinh! Ký chủ nhận được 20 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Ký chủ nhận được pháp bảo phòng ngự Địa cấp tử sắc Tuế Hàn Trúc Tuyết Y.”
Trần Lãm dở khóc dở cười: “Linh thạch ít xỉu, lại còn đồ nữ. Đồ nam đâu, không lẽ năm xưa ta thường chọn nhân vật nữ nên trả quả a?”
Hắn đánh giá bộ y phục mới rất tinh tế và thanh nhã, phẩm cấp ổn liền hướng về Đoạn Lăng Nguyệt nói:
“Ta có thứ này tặng cho nàng, xem như báo đáp những ngày qua nàng hỗ trợ chúng ta tại Đoạn gia.”
Trong ánh nhìn của hai nữ, Trần Lãm tay trải ra một bộ váy dài trắng pha lẫn sắc thiên thanh nhàn nhạt ôm sát thân và tứ chi. Một bên ngực áo thê một phần ngọn trúc trúc nối liền xuóng tà váy là một cành trúc lớn sống động như thật. Đai lưng không phải một mảng lớn quấn ngang, thay vào đó là ba đoạn đai nhỏ đan chéo kết thêm một sợi hương nang tạo nên sự lả lướt uyển chuyển vô cùng. Một phần tay áo nơi cẳng tay phồng ra khiến người nhìn cảm thấy thoải mái không quá bó buộc. Còn phải kể đến tà vày xẻ cao hai bên hơn nửa đùi trên nhưng đã có lớp quần ngắn phía trong vừa quyến rũ vừa kín đáo.
Trần Lãm phải tấm tắc khen người thiết kế y phục này chính là dành cho Đoạn Lăng Nguyệt.
Đoạn Lăng Nguyệt chần chừ lại chú ý đến y phục của Yên Vũ không hề thua kém chắc hẳn của từ hắn mà ra. Tỷ muội hai người không ai thiếu phần nên Đoạn Lăng Nguyệt chấp nhận tâm ý của hắn.
Một màn sáng bao phủ Đoạn Lăng Nguyệt, Tuế Hàn Trúc Tuyết Y đã được mặc vào, không một kẻ hở rất vừa vặn.
“Đây là Tuế Hàn Trúc Tuyết Y, Địa cấp tử sắc nâng cao khả năng phòng ngự rất tốt.” Trần Lãm hài lòng giới thiệu.
Yên Vũ mê mẩn vuốt ve y phục trên thân trong lòng ngọt ngào, nam nhân này từ đâu có được những bộ y phục đẹp đẽ đến như vậy. Chỉ riêng kiểu dáng trang trí đã ăn đứt lượng lớn y phục Kỳ Trân Các hay một số phường bán ra.
Tuế Hàn Trúc Tuyết Y hơn Tử Phụng Tằm Bảo Y của nàng một phẩm nhưng nàng chẳng quan tâm. Hắn tinh tế chọn y phục hợp với phong cách từng người các nàng, không phải rất chu đáo sao?
Keng!
“Thành giao.” Giọng Vân Kiều vang lên.
Đấu giá Xuân Thủy Đan đến hồi kết. Bình Xuân Nhan Thủy Địa cấp cực phẩm được một vị trưởng lão một tông môn nhị tinh mua với giá 350 linh thạch cực phẩm. Những người không mua được tiếc hận khôn cùng, mấy nam nhân muốn mua tặng giai nhân ủ rũ thở dài. Số tiền trên vốn dĩ đã tương đương với ba bốn món đấu giá trước đó. Không hổ là hàng đấu giá về cuối, giá cả khủng khiếp.
Khách nhân tham gia ồn ào vì Xuân Nhan Thủy chứng kiến Vân Kiều khí thái nghiêm trang liền trật tự, đoán mò thứ quan trọng sắp đến.
Một vị lão giả Phân Thần trung kỳ đứng phía sau từ đầu đã bước đến bên cạnh lấy ra một khối thủy tinh lớn. Bên trong là một đóa hồng liên. Đóa hồng liên trong như bình thường nhưng nhìn kỳ trong mỗi cánh hoa ẩn hiện đường văn màu đen cực kỳ mỏng manh.
Trần Lãm phải vận chuyển tả nhãn tối đa mới có thể nhìn kỹ, cũng chỉ thấy các đường văn lờ mờ. Hơn nữa hắn cảm giác linh hồn như bị hồng liên thu hút.
“Hồng liên này do chúng ta phát hiện trong khi khai quật một di tích cổ đại, các vị luyện dược sư, luyện khí sư, trận sư đã tìm cách nhận biết bên trong nhưng không có tác dụng. Hồng Liên này không tổn thương chúng ta, ngược lại chúng ta cũng không làm gì được nó. Vì vậy Kỳ Trân Các đưa lên đấu giá mong có người thật sự có khả năng khám phá hồng liên.”
Đám người chăm chú nghe. Thứ lấy ra khỏi di tích cổ đại đương nhiên không tầm thường. Nhưng ngay cả Kỳ Trân Các còn bó tay thì bọn hắn làm sao dám múa rìu qua mắt thợ.
“Dám hỏi đây là Hoàng cấp?” Một nam trung niên mái tóc đã bạc hơn nửa cung kính hỏi.
“Chưa xác định cụ thể, phóng đoán hiện tại tương đường Hoàng cấp.” Vân Kiều lắc đầu nói:
“Những lời cần nói đã nói ra, chư vị đấu giá tự do. Mỗi lần tăng giá ít nhất 20 linh thạch cực phẩm.”
Nhiều người hoài nghi, thứ này lai lịch không rõ, tên không có, tác dụng cũng không biết. Mang về có khi mang họa. Nghĩ vậy nhiều người chán chường, đấu giá kỳ này đến đây công cốc không thu được lợi ích gì.
“200 linh thạch cực phẩm.” Từ một căn phòng đặc biệt phát ra giọng nam nhân.
Trần Lãm nhận ra đây là giọng của ai. Chính là Dương Minh Khiêm. Kẻ địch đã lộ diện thì hắn cũng phải quan tâm một chút.
Trần Lãm có thể đã không nhìn tới hồng liên bởi mô tả của Vân Kiều bởi hắn tin tưởng uy tín của Kỳ Trân Các sẽ không nói láo. Xuất hiện của Dương Minh Khiêm và khả năng thu hút ánh nhìn của hồng liên đã kích thích Trần Lãm.
Hắn cảm giác có gì đó đang mời gọi hắn rất ôn hòa từ trong hồng liên.
“250 linh thạch cực phẩm.” Một giọng nó lạ đến từ một căn phòng khác.
Trần Lãm hứng thú, các quái vật đã ra tay.
“300 linh thạch cực phẩm.” Dương Minh Khiêm cứng cỏi, lạnh lùng ra giá tiếp:
“Người bên phòng số 13 là ai, vì sao tranh chấp với Dương gia?”
“Tại hạ đến từ Minh Thiền Giáo, sở thích nghiên cứu các kỳ vật thần bí trong thiên địa muốn đem hồng liên về thử sức.” Người kia đáp.
Khách quan ở dưới có người nhận ra xì xào to nhỏ. Một số người bày tỏ thái độ không mấy tốt đẹp với thế lực này.
“Lăng Nguyệt nàng biết Minh Thiền Giáo không?” Trần Lãm nhìn sang hỏi.
“Dị giáo này thường sưu tập những thứ kỳ lạ, tà ma ngoại đạo cũng có. Ta đã từng chạm mặt trong một động phủ.” Đoạn Lăng Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Nàng không có thiện cảm với giáo phái này còn gọi là dị giáo.
Trầm Lãm suy tư, pha này hơi khó ăn rồi đây. Chỉ riêng Dương Minh Khiêm còn dễ nói, thêm một Minh Thiền Giáo kỳ lạ không biết vật về tay ai. Hắn chưa vội ra giá mà đợi đến một bên bỏ cuộc mới ra tay.
“Thứ này lai lịch không rõ ràng vẫn có người muốn sở hữu.” Yên Vũ lẩm bẩm nhìn lại bản thân chưa bằng con số lẻ của người ta.
“Tích trữ của các thế lực nhị tinh, tam tinh vô cùng lớn. Nếu hắn nhận thấy có tiềm năng sẽ không bỏ qua.” Đoạn Lăng Nguyệt nghiêm túc giải thích, nàng cũng muốn biết hồng liên này là gì nhưng tài chính có hạn, nàng chưa đủ để huy động toàn bộ lực lượng của Đoạn gia.
“Huynh có hứng thú với thứ này sao?” Yên Vũ trông dáng vẻ bồn chồn hiếm thấy của hắn mà bất ngờ.
“Có gì đó đang thúc đẩy kêu gọi ta, tuy rằng lúc có lúc không nhưng ta thật sự cảm nhận được. Phải bằng mọi giá đem về.” Trần Lãm gật đầu xác nhận.
“Lão hủ ra giá 400 linh thạch cực phẩm.” Một giọng nói khà khà từ phòng đặc biệt số 1.
Hít!
Toàn trường nhận ra đây là một vị cường giả Phân Thần kỳ liền ngậm ngùi chịu thua. Phân Thần kỳ đã ra tay bọn hắn không thể đấu nữa.
“Nhị thiếu gia, nhiêu đây đã chạm giới hạn của chúng ta rồi. Nếu cao hơn sợ rằng không nổi. Hơn nữa nếu mang thứ này về vô dụng thì gia chủ sẽ trách phạt.” Tam hộ pháp khuyên nhủ Dương Minh Khiêm.
“Hừ, từ đâu lòi ra lão cáo già.” Dương Minh Khiêm hừ lạnh, hắn cũng nhận định được tình hình không thể tiếp tục, nếu thật như Tam hộ pháp nói thì hắn sẽ bị cha hắn trách tội không hề nhẹ.
Người Minh Thiền Giáo không chịu thua tiếp tục ra giá: “500 linh thạch cực phẩm.”
“600 linh thạch cực phẩm, hồng liên này trưởng lão Ngạ Quỷ Môn ta muốn.” Một thanh âm trầm thấp như lệ quỷ từ phòng đặc biệt số 10 khiến nhiều người run rẩy.
Một số kẻ tu luyện lâu năm dường như nhớ một số chuyện liền nói:
“Ngạ Quỷ Môn tại Nam Dương Đại lục sao lại xuất hiện ở đây.”
Có người nhớ ra, nhiều năm về trước Ngạ Quỷ Môn từng có va chạm với với một số thế lực phía nam Thiên Việt Đại lục, là một tông môn tam tinh vô cùng mạnh mẽ. Năm đó mang theo bốn cường giả Phân Thần Kỳ đại chiến.
Trần Lãm nặng nề. Một hơi đã tăng 100 linh thạch cực phẩm. Vốn liếng có vẻ không chịu nổi canh bạc này.
Hắn nhìn sang Đoạn Lăng Nguyệt thấp thỏm hỏi:
“Nàng cho ta mượn linh thạch được không? Ta sẽ trả đủ sau.”
“Không cần trả lại. Xem như ta trả cho ngươi Xuân Nhan Thủy và y phục này.”
Trần Lãm câm nín, nữ nhân này không chịu nhường chút nào. Đến nước này chỉ có thể mượn nàng linh thạch. Hắn cao giọng:
“700 linh thạch cực phẩm.”
Toàn trường ngước nhìn. Lại là Đoạn gia. Không nghĩ Đoạn gia lần này chịu chơi như vậy. Ba phương bốn phía tranh chấp thật hấp dẫn.
“750 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia có thể nhường hồng liên cho bổn giáo nghiên cứu, có thành tựu sẽ hảo hảo hậu tạ tương xứng.” Nam tử Minh Thiền Giáo giọng điệu hòa nhã tỏ ý thương lượng.”
“800 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia không lẽ muốn cùng Ngạ Quỷ Môn đối nghịch?” Trưởng lão Ngạ Quỹ Môn gằn giọng tỏa ra khí thế Phân Thần kỳ khiến người tu vi thấp hít thở khó khăn. Hắn nhận thấy hồng liên này không tầm thường, có thể lợi dụng để đột phá.
“Hừ!”
Lão giả Phân thần trung kỳ đang giữ hồng liên hừ nhẹ, lập tức trấn áp trưởng lão Ngạ Quỷ Môn tái mặt phải thu hồi khí thế. Đám người yếu thế không ngừng xuýt xoa, Kỳ Trân Các thật mạnh.
“1000 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia được một vị cường giả thần bí ủy thác đấu giá lần này, thực tế Đoạn gia chưa đủ bản lĩnh cũng như tài lực để tìm hiểu hồng liên. Bởi lẽ ngay cả Kỳ Trân Các chưa khám phá ra bí mật thì làm sao đến lượt Đoạn gia chúng ta.” Trần Lãm thản nhiên nâng tiếp một khoảng giá lớn, hắn đưa ra lý lẽ rất hợp lý, trong đó ẩn ẩn nâng Kỳ Trân Các lên một bậc.
Vân Kiều tán thưởng tên này tài trí không kém.
“Ngươi… Hừ!”. Trưởng lão Ngạ Quỷ Môn tức run người, cắn chăt răng áp chế lửa giận.
“Đã vậy Minh Thiền Giáo rút lui. Nếu có cơ hội xin gặp mặt vị cường giả đó hảo hảo thảo luận nghiên cứu a.” Nam tử Minh Thiền Giáo đứng ra ngoài chấp tay hướng về căn phòng Trần Lãm hết sức thân thiện.
Có quỷ mới thảo luận mới ngươi. Đó là ý nghĩ trong đầu của ba người Trần Lãm.
Thanh âm từ trưởng lão Ngạ Quỷ Môn im bặt, hẳn là quá giới hạn của hắn. Trần Lãm cười lạnh. Dám ngang nhiên uy hiếp tại đấu giá Kỳ Trân Các, hắn đã nhớ kỹ cái tên này. Trong tương lai không phạm thì thôi, một khi nhắm vào hắn phải tính sổ dù ở Nam Dương Đại lục xa xôi.
“Đếm ngược. 3…” Vân Kiều nhận thấy không ai ra giá nữa lên tiếng:
“2…”
“1…”
Keng!
“Thành giao! Chúc mừng vị khách quý đã đấu giá thành công.”
Vân Kiều mỉm cười chấp tay ôn tôn nói:
“Đấu giá kỳ này của Kỳ Trân Các thành công mỹ mãn. Thiếp thân thay mặt Kỳ Trân Các cảm ơn các vị khách đã tham gia.”
“Mời các vị khách đấu giá thành công tiến đến trận pháp truyền tống đến nơi giao dịch.”
Tuy nhiên, Vân Kiều giơ cao bình Xuan Nhan Thủy còn lại nói một câu khiến họ dậy sóng:
“Bình Xuân Nhan Thủy này đạt đến Địa cấp cực phẩm. Quy tắc như cũ xin mời.”
“Điên rồi! Cực phẩm?”
“Vài năm qua Kỳ Trân Các chưa từng tung ra thứ hàng cực phẩm này.”
“Ta phải mua được a.”
Tiếng gào thét phấn khích mãnh liệt lan tỏa toàn bộ đấu giá trường. Có người hưng phấn, có người tiếc nuối, có người ghen ghét.
Hưng phấn bởi tác dụng kỳ diệu của nó, tiếc nuối bởi vì đã bỏ lỡ Xuân Nhan Thủy trung phẩm đó đến cực phẩm giá phải trên trời, ghen ghét đơn giản vì nghèo rách a.
Vân Kiều cầm bình Nhan Xuân Thủy trong tay không khỏi có chút phức tạp. Người này xuất thân không rõ nhưng rất có tiềm năng, khuấy động Vô Đạo Bang và Dương gia thời qua. Nhất định phải nắm bắt thật tốt.
“Tinh! Ngôi nhà bí bảo đã làm mới.”
Trong đầu Trần Lãm vang lên âm thanh thông báo của hệ thống. Hắn đến Lam Cực Thành đã hơn một tháng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thế giới tu chân phức tạp hơn vạn lần.
“Tinh! Mở rương ngôi nhà bí bảo. Ký chủ nhận được một rương đặc biệt.”
“Hả? Rương đặc biệt này là sao?” Trần Lãm thắc mắc.
“Rương đặc biệt mở ra vật phẩm giống như rương thông thường, tuy nhiên rương đặc biệt có thể mở hai lần không không tiêu hao điểm uy danh. Đặc biệt công tử có quyền nhận cả hai, không phải bỏ đi vật phẩm đầu tiên nếu không muốn như rương thông thường. Công tử thật may mắn.” Bạch Đình giải thích mà hai mắt lấp lánh mong chờ xem trong rương là gì.
“Ngon. Mở hết.” Trần Lãm cười ha hả. Hai nữ ngồi bên nhìn hắn kỳ quái không hiểu đang gặp phải chuyện gì.
“Tinh! Ký chủ nhận được 20 linh thạch cực phẩm.”
“Tinh! Ký chủ nhận được pháp bảo phòng ngự Địa cấp tử sắc Tuế Hàn Trúc Tuyết Y.”
Trần Lãm dở khóc dở cười: “Linh thạch ít xỉu, lại còn đồ nữ. Đồ nam đâu, không lẽ năm xưa ta thường chọn nhân vật nữ nên trả quả a?”
Hắn đánh giá bộ y phục mới rất tinh tế và thanh nhã, phẩm cấp ổn liền hướng về Đoạn Lăng Nguyệt nói:
“Ta có thứ này tặng cho nàng, xem như báo đáp những ngày qua nàng hỗ trợ chúng ta tại Đoạn gia.”
Trong ánh nhìn của hai nữ, Trần Lãm tay trải ra một bộ váy dài trắng pha lẫn sắc thiên thanh nhàn nhạt ôm sát thân và tứ chi. Một bên ngực áo thê một phần ngọn trúc trúc nối liền xuóng tà váy là một cành trúc lớn sống động như thật. Đai lưng không phải một mảng lớn quấn ngang, thay vào đó là ba đoạn đai nhỏ đan chéo kết thêm một sợi hương nang tạo nên sự lả lướt uyển chuyển vô cùng. Một phần tay áo nơi cẳng tay phồng ra khiến người nhìn cảm thấy thoải mái không quá bó buộc. Còn phải kể đến tà vày xẻ cao hai bên hơn nửa đùi trên nhưng đã có lớp quần ngắn phía trong vừa quyến rũ vừa kín đáo.
Trần Lãm phải tấm tắc khen người thiết kế y phục này chính là dành cho Đoạn Lăng Nguyệt.
Đoạn Lăng Nguyệt chần chừ lại chú ý đến y phục của Yên Vũ không hề thua kém chắc hẳn của từ hắn mà ra. Tỷ muội hai người không ai thiếu phần nên Đoạn Lăng Nguyệt chấp nhận tâm ý của hắn.
Một màn sáng bao phủ Đoạn Lăng Nguyệt, Tuế Hàn Trúc Tuyết Y đã được mặc vào, không một kẻ hở rất vừa vặn.
“Đây là Tuế Hàn Trúc Tuyết Y, Địa cấp tử sắc nâng cao khả năng phòng ngự rất tốt.” Trần Lãm hài lòng giới thiệu.
Yên Vũ mê mẩn vuốt ve y phục trên thân trong lòng ngọt ngào, nam nhân này từ đâu có được những bộ y phục đẹp đẽ đến như vậy. Chỉ riêng kiểu dáng trang trí đã ăn đứt lượng lớn y phục Kỳ Trân Các hay một số phường bán ra.
Tuế Hàn Trúc Tuyết Y hơn Tử Phụng Tằm Bảo Y của nàng một phẩm nhưng nàng chẳng quan tâm. Hắn tinh tế chọn y phục hợp với phong cách từng người các nàng, không phải rất chu đáo sao?
Keng!
“Thành giao.” Giọng Vân Kiều vang lên.
Đấu giá Xuân Thủy Đan đến hồi kết. Bình Xuân Nhan Thủy Địa cấp cực phẩm được một vị trưởng lão một tông môn nhị tinh mua với giá 350 linh thạch cực phẩm. Những người không mua được tiếc hận khôn cùng, mấy nam nhân muốn mua tặng giai nhân ủ rũ thở dài. Số tiền trên vốn dĩ đã tương đương với ba bốn món đấu giá trước đó. Không hổ là hàng đấu giá về cuối, giá cả khủng khiếp.
Khách nhân tham gia ồn ào vì Xuân Nhan Thủy chứng kiến Vân Kiều khí thái nghiêm trang liền trật tự, đoán mò thứ quan trọng sắp đến.
Một vị lão giả Phân Thần trung kỳ đứng phía sau từ đầu đã bước đến bên cạnh lấy ra một khối thủy tinh lớn. Bên trong là một đóa hồng liên. Đóa hồng liên trong như bình thường nhưng nhìn kỳ trong mỗi cánh hoa ẩn hiện đường văn màu đen cực kỳ mỏng manh.
Trần Lãm phải vận chuyển tả nhãn tối đa mới có thể nhìn kỹ, cũng chỉ thấy các đường văn lờ mờ. Hơn nữa hắn cảm giác linh hồn như bị hồng liên thu hút.
“Hồng liên này do chúng ta phát hiện trong khi khai quật một di tích cổ đại, các vị luyện dược sư, luyện khí sư, trận sư đã tìm cách nhận biết bên trong nhưng không có tác dụng. Hồng Liên này không tổn thương chúng ta, ngược lại chúng ta cũng không làm gì được nó. Vì vậy Kỳ Trân Các đưa lên đấu giá mong có người thật sự có khả năng khám phá hồng liên.”
Đám người chăm chú nghe. Thứ lấy ra khỏi di tích cổ đại đương nhiên không tầm thường. Nhưng ngay cả Kỳ Trân Các còn bó tay thì bọn hắn làm sao dám múa rìu qua mắt thợ.
“Dám hỏi đây là Hoàng cấp?” Một nam trung niên mái tóc đã bạc hơn nửa cung kính hỏi.
“Chưa xác định cụ thể, phóng đoán hiện tại tương đường Hoàng cấp.” Vân Kiều lắc đầu nói:
“Những lời cần nói đã nói ra, chư vị đấu giá tự do. Mỗi lần tăng giá ít nhất 20 linh thạch cực phẩm.”
Nhiều người hoài nghi, thứ này lai lịch không rõ, tên không có, tác dụng cũng không biết. Mang về có khi mang họa. Nghĩ vậy nhiều người chán chường, đấu giá kỳ này đến đây công cốc không thu được lợi ích gì.
“200 linh thạch cực phẩm.” Từ một căn phòng đặc biệt phát ra giọng nam nhân.
Trần Lãm nhận ra đây là giọng của ai. Chính là Dương Minh Khiêm. Kẻ địch đã lộ diện thì hắn cũng phải quan tâm một chút.
Trần Lãm có thể đã không nhìn tới hồng liên bởi mô tả của Vân Kiều bởi hắn tin tưởng uy tín của Kỳ Trân Các sẽ không nói láo. Xuất hiện của Dương Minh Khiêm và khả năng thu hút ánh nhìn của hồng liên đã kích thích Trần Lãm.
Hắn cảm giác có gì đó đang mời gọi hắn rất ôn hòa từ trong hồng liên.
“250 linh thạch cực phẩm.” Một giọng nó lạ đến từ một căn phòng khác.
Trần Lãm hứng thú, các quái vật đã ra tay.
“300 linh thạch cực phẩm.” Dương Minh Khiêm cứng cỏi, lạnh lùng ra giá tiếp:
“Người bên phòng số 13 là ai, vì sao tranh chấp với Dương gia?”
“Tại hạ đến từ Minh Thiền Giáo, sở thích nghiên cứu các kỳ vật thần bí trong thiên địa muốn đem hồng liên về thử sức.” Người kia đáp.
Khách quan ở dưới có người nhận ra xì xào to nhỏ. Một số người bày tỏ thái độ không mấy tốt đẹp với thế lực này.
“Lăng Nguyệt nàng biết Minh Thiền Giáo không?” Trần Lãm nhìn sang hỏi.
“Dị giáo này thường sưu tập những thứ kỳ lạ, tà ma ngoại đạo cũng có. Ta đã từng chạm mặt trong một động phủ.” Đoạn Lăng Nguyệt lạnh nhạt trả lời. Nàng không có thiện cảm với giáo phái này còn gọi là dị giáo.
Trầm Lãm suy tư, pha này hơi khó ăn rồi đây. Chỉ riêng Dương Minh Khiêm còn dễ nói, thêm một Minh Thiền Giáo kỳ lạ không biết vật về tay ai. Hắn chưa vội ra giá mà đợi đến một bên bỏ cuộc mới ra tay.
“Thứ này lai lịch không rõ ràng vẫn có người muốn sở hữu.” Yên Vũ lẩm bẩm nhìn lại bản thân chưa bằng con số lẻ của người ta.
“Tích trữ của các thế lực nhị tinh, tam tinh vô cùng lớn. Nếu hắn nhận thấy có tiềm năng sẽ không bỏ qua.” Đoạn Lăng Nguyệt nghiêm túc giải thích, nàng cũng muốn biết hồng liên này là gì nhưng tài chính có hạn, nàng chưa đủ để huy động toàn bộ lực lượng của Đoạn gia.
“Huynh có hứng thú với thứ này sao?” Yên Vũ trông dáng vẻ bồn chồn hiếm thấy của hắn mà bất ngờ.
“Có gì đó đang thúc đẩy kêu gọi ta, tuy rằng lúc có lúc không nhưng ta thật sự cảm nhận được. Phải bằng mọi giá đem về.” Trần Lãm gật đầu xác nhận.
“Lão hủ ra giá 400 linh thạch cực phẩm.” Một giọng nói khà khà từ phòng đặc biệt số 1.
Hít!
Toàn trường nhận ra đây là một vị cường giả Phân Thần kỳ liền ngậm ngùi chịu thua. Phân Thần kỳ đã ra tay bọn hắn không thể đấu nữa.
“Nhị thiếu gia, nhiêu đây đã chạm giới hạn của chúng ta rồi. Nếu cao hơn sợ rằng không nổi. Hơn nữa nếu mang thứ này về vô dụng thì gia chủ sẽ trách phạt.” Tam hộ pháp khuyên nhủ Dương Minh Khiêm.
“Hừ, từ đâu lòi ra lão cáo già.” Dương Minh Khiêm hừ lạnh, hắn cũng nhận định được tình hình không thể tiếp tục, nếu thật như Tam hộ pháp nói thì hắn sẽ bị cha hắn trách tội không hề nhẹ.
Người Minh Thiền Giáo không chịu thua tiếp tục ra giá: “500 linh thạch cực phẩm.”
“600 linh thạch cực phẩm, hồng liên này trưởng lão Ngạ Quỷ Môn ta muốn.” Một thanh âm trầm thấp như lệ quỷ từ phòng đặc biệt số 10 khiến nhiều người run rẩy.
Một số kẻ tu luyện lâu năm dường như nhớ một số chuyện liền nói:
“Ngạ Quỷ Môn tại Nam Dương Đại lục sao lại xuất hiện ở đây.”
Có người nhớ ra, nhiều năm về trước Ngạ Quỷ Môn từng có va chạm với với một số thế lực phía nam Thiên Việt Đại lục, là một tông môn tam tinh vô cùng mạnh mẽ. Năm đó mang theo bốn cường giả Phân Thần Kỳ đại chiến.
Trần Lãm nặng nề. Một hơi đã tăng 100 linh thạch cực phẩm. Vốn liếng có vẻ không chịu nổi canh bạc này.
Hắn nhìn sang Đoạn Lăng Nguyệt thấp thỏm hỏi:
“Nàng cho ta mượn linh thạch được không? Ta sẽ trả đủ sau.”
“Không cần trả lại. Xem như ta trả cho ngươi Xuân Nhan Thủy và y phục này.”
Trần Lãm câm nín, nữ nhân này không chịu nhường chút nào. Đến nước này chỉ có thể mượn nàng linh thạch. Hắn cao giọng:
“700 linh thạch cực phẩm.”
Toàn trường ngước nhìn. Lại là Đoạn gia. Không nghĩ Đoạn gia lần này chịu chơi như vậy. Ba phương bốn phía tranh chấp thật hấp dẫn.
“750 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia có thể nhường hồng liên cho bổn giáo nghiên cứu, có thành tựu sẽ hảo hảo hậu tạ tương xứng.” Nam tử Minh Thiền Giáo giọng điệu hòa nhã tỏ ý thương lượng.”
“800 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia không lẽ muốn cùng Ngạ Quỷ Môn đối nghịch?” Trưởng lão Ngạ Quỹ Môn gằn giọng tỏa ra khí thế Phân Thần kỳ khiến người tu vi thấp hít thở khó khăn. Hắn nhận thấy hồng liên này không tầm thường, có thể lợi dụng để đột phá.
“Hừ!”
Lão giả Phân thần trung kỳ đang giữ hồng liên hừ nhẹ, lập tức trấn áp trưởng lão Ngạ Quỷ Môn tái mặt phải thu hồi khí thế. Đám người yếu thế không ngừng xuýt xoa, Kỳ Trân Các thật mạnh.
“1000 linh thạch cực phẩm. Đoạn gia được một vị cường giả thần bí ủy thác đấu giá lần này, thực tế Đoạn gia chưa đủ bản lĩnh cũng như tài lực để tìm hiểu hồng liên. Bởi lẽ ngay cả Kỳ Trân Các chưa khám phá ra bí mật thì làm sao đến lượt Đoạn gia chúng ta.” Trần Lãm thản nhiên nâng tiếp một khoảng giá lớn, hắn đưa ra lý lẽ rất hợp lý, trong đó ẩn ẩn nâng Kỳ Trân Các lên một bậc.
Vân Kiều tán thưởng tên này tài trí không kém.
“Ngươi… Hừ!”. Trưởng lão Ngạ Quỷ Môn tức run người, cắn chăt răng áp chế lửa giận.
“Đã vậy Minh Thiền Giáo rút lui. Nếu có cơ hội xin gặp mặt vị cường giả đó hảo hảo thảo luận nghiên cứu a.” Nam tử Minh Thiền Giáo đứng ra ngoài chấp tay hướng về căn phòng Trần Lãm hết sức thân thiện.
Có quỷ mới thảo luận mới ngươi. Đó là ý nghĩ trong đầu của ba người Trần Lãm.
Thanh âm từ trưởng lão Ngạ Quỷ Môn im bặt, hẳn là quá giới hạn của hắn. Trần Lãm cười lạnh. Dám ngang nhiên uy hiếp tại đấu giá Kỳ Trân Các, hắn đã nhớ kỹ cái tên này. Trong tương lai không phạm thì thôi, một khi nhắm vào hắn phải tính sổ dù ở Nam Dương Đại lục xa xôi.
“Đếm ngược. 3…” Vân Kiều nhận thấy không ai ra giá nữa lên tiếng:
“2…”
“1…”
Keng!
“Thành giao! Chúc mừng vị khách quý đã đấu giá thành công.”
Vân Kiều mỉm cười chấp tay ôn tôn nói:
“Đấu giá kỳ này của Kỳ Trân Các thành công mỹ mãn. Thiếp thân thay mặt Kỳ Trân Các cảm ơn các vị khách đã tham gia.”
“Mời các vị khách đấu giá thành công tiến đến trận pháp truyền tống đến nơi giao dịch.”