• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dựa theo kết quả của trưởng phòng nghiên cứu tướng mệnh, Trái Đất đang có dấu hiệu xuất hiện linh khí.”

“Linh khí vốn dĩ chỉ tồn tại trong các tiểu thuyết hư cấu thì nay lại là sự thật không thể chối cãi.”

“Linh khí xuất hiện sẽ là lành hay xấu? Không ai biết được, nhưng có một điều chắc chắn rằng trật tự của thế giới sẽ thay đổi?”

“Các môn phái võ thuật lâu đời vốn dĩ không màn thế sự như Hoàng Tương Môn, Thái Bạch Giáo đã rục rịch hành động.”

“Tổng giám đốc Chung Uyển Đình điều phối tập trung vào mảng khai thác vũ khí, thêm cả việc phát triển nhân tài, không cần đao to búa lớn tránh bứt dây động rừng.”

“Lãm Đình đã có vị thế không tưởng trên toàn thế giới nhưng đứng trước bước ngoặt này thì không được phép có sai lầm. Có thể mất đi chỗ đứng hàng đầu nhưng Lãm Đình ít nhất phải bình ổn qua thời điểm này. Mọi người hiểu chứ?”

Trong phòng họp kín dưới tầng hầm, không gian yên tĩnh hết sức, rất nhiều người ngồi bất động không một ai nói bất cứ một lời nào ngoại trừ người đang ngồi tại chiếc ghế chủ tọa kia.

Nơi này là phòng họp cơ mật của tập đoàn Lãm Đình đang đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh nhiều ngành nghề trên thế giới.

Thông thường những cuộc họp đều diễn ra tại các tầng lầu trên cao của tòa nhà Nhất Đình, nhưng linh khí xuất hiện là sự kiện độc nhất vô nhị ảnh hưởng toàn cầu nên mọi thông tin liên quan đều được phong bế tối đa chỉ nội bộ cấp cao được biết.

Mà những người đang ngồi đây đều là thành viên của hội đồng quản trị tập đoàn Lãm Đình, tất cả già trẻ lúc này trong lòng nặng nề.

“Thôi nào, tôi có làm gì đâu mà các vị không phát biểu chứ? Chúng ta là một nhà đã vượt qua biết bao nhiều trở ngại để có thành tựu ngày nay, các vị chính là trụ cột của Lãm Đình, nghe như thể tôi là độc tài sao?”

Giọng nói nhàn nhạt khác hẳn vẻ uy nghiêm đanh thép ban nãy khiến một số lão già tim giật thót.

Bởi đây là Trần Lãm, người đã gầy dựng nên Lãm Đình ngày hôm nay.

Đừng nghĩ rằng dáng vẻ hòa hoa, phong nhã, điềm tỉnh hiện tại mà cho rằng Trần Lãm mà cho rằng hắn là cọng lúa non. Chỉ những người trong phòng này mới hiểu Trần Làm là người thế nào. Lý trí, quyết đoàn và sát phạt.

Chợt một người nam trung niên có gương mặt phúc hậu đứng dậy dõng dạc:

“Không phải như chủ tịch nghĩ, sự kiện lần này là lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, chưa hề có tiền lệ xảy ra, nên chúng ta không có chắc chắn một phương án nào, chỉ sợ sai một bước vạn kiếp bất phục.”

“Con đã nói chú Phương rồi đừng gọi con là chủ tịch nghe không có quen, điều này con hiểu.” Trần Lãm lắc đầu cười bất đắc dĩ:

Chú Phương gọi là Dương Nhật Phương, là chú ruột của Trần Lãm. Năm xưa vì kẻ thù dùng mưu kế hãm hại nên cha mẹ của Trần Lãm đã tử vong trong một tai nạn giao thông. Hiện tại mối thù đã được giải quyết, ông lại là người nuôi Trần Lãm nên Trần Lãm vô cùng nể trọng. Hắn có thể cường thế với người ngoài nhưng với người nhà hắn lại hòa ái vô cùng, vì hắn phân rõ điều gì là quan trọng.

Hắn đã nắm được danh vọng và hạnh phúc trong tay nên không còn khao khát con đường đứng trên đỉnh thế giới. Hắn vốn dĩ chuẩn bị rút lui khỏi thương trường để tận hượng cuộc sống yên bình không tranh đấu. Hắn đã đấu đá nhiều rồi, vài sợi tóc đã ngã bạc, hắn muốn nghỉ ngơi. Tuy nhiên việc linh khi sắp xuất hiện đã phá tan mọi kế hoạch của hắn.

“Chính vì vậy mọi người nên đưa ra ý kiến hoặc bất kỳ điều gì, phương án hoặc kế hoạch gì. Tất cả chỉ để tham khảo, con muốn có thêm nhiều sự chuẩn bị.”

“Có vẻ như mọi người áp lực quá rồi, như vậy đi, hướng phát triển tương lại mọi người cứ trực tiếp trao đổi với Uyển Đình, nhưng phải bí mật tuyệt đối.”

Trần Lãm gật đầu thêm vài lời và ra hiệu kết thúc cuộc họp, rốt cuộc mới thở ra một hơi dài tựa ra sau ghế:

“Em đó vậy mà cũng chơi được.”

Lúc này dưới gầm bàn ló ra một gương mặt người phụ nữ từ từ ngẩn lên mỉm cười, chiếc lưỡi liếm đi vệt chất lỏng ngay khóe môi. Chính là Chung Uyển Đình.

“Hì hì vậy mới kích thích chứ, anh khoái muốn chết.”

Chung Uyển Đình chậm ra đứng dậy, từ trong khe áo sơ mi rút ra một cây trâm gỗ bới tóc lên, tay mở nút áo, động tác không chậm không nhanh mà thanh thoát đến điêu luyện, chẳng mấy chốc chiếc váy đen bóng đã rơi xuống dưới chân Trần Lãm, mà ánh mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn chìm vào thân hình lỏa thể phía trước.

Mái tóc đen tuyến óng ả uốn gợn như mặt biển dập dìu, mày ngài như ngọc, mắt tròn long lanh như biển sao, đuôi mắt kéo dài cong nhẹ sắc sảo, cánh môi anh đào đỏ mọng khiến cho bao người mê mẩn, gò má trắng hồng kết hợp với cằm chữ V cân xứng tạo nên khuôn mặt tuyệt mỹ hoa nhường nguyệt thẹn.

Xuống phía dưới là cổ cao trắng ngần, da thịt mềm mại nhưng không hề yếu đuối mỏng manh, ngược lại tràn đầy sức sống, bộ ngực nhô cao ép sát vào nhau vững vàng đính lên hạt thịt nhỏ hồng hào, bụng phẳng không một chút mỡ thừa được khảm vào hạt kim cương lấp lánh, vòng eo nhỏ thắt lại cùng với cặp đào chin mộng săn chắc tạo thành hình đồng hồ cát mê hoặc.

Nhưng đó không phải là tâm điểm, thứ khiến Trần Lãm nhìn không chớp mắt là khuôn mặt của nàng.

Đúng hơn là ánh mắt. Ánh mắt sắc bén và tràn đầy uy nghiêm, khiến người khác phải nhún nhường, bởi vậy mà Chung Uyển Đình mới tại vị chiếc ghế tổng giám đốc. Nhưng dưới mắt có thêm hai hạt đá quý đỏ khiến cho nàng trở nên ủy mị, quyển rũ, thử hỏi làm sao một nữ nhân nhìn vào khiến người ta chịu thiệt nhưng vẫn cam lòng cuốn vào.



Trần Lãm cũng không ngoại lệ, hắn không thể nào cưỡng lại được sự mì hoặc đầy uy lực thế này.

“Em đẹp lắm hả? Hôn em đi.” Chung Uyển Đình ngồi lên đùi Trần Lãm áp mặt hắn mũi cọ vào nhau, môi thơm thở ra.

Trần Lãm chớp chớp ánh mặt rực lửa, hôn lên đôi mềm mại thơm như sữa. Hắn đưa đầu lưỡi vào sâu cuốn cái lưỡi ướt át kia thành từng lớp.

“Ư!”

Chung Uyển Đình không chịu thua, nàng vươn lưỡi ra hết sức nuốt lấy hết tất cả những gì của nam nhân trong lòng.

Cả hai say sưa quấn lưỡi truyền cho nhau chất ngọt tinh túy, đảo khách thành chủ, chủ thành khách, vòng tay ôm tay xoay lấy từng tấc thịt của nhau.

Đến khi Trần Lãm một tay bóp vào bầu sữa mềm như bóng nước ngắt lấy nhũ hoa săn cứng thì Chung Uyển Đình mới thở mạnh tách lưỡi liếm sạch nước bọt dầm dề quanh miệng:

“Sướng, bú em sướng nữa, mốt sinh con cho anh yêu bú sữa.”

Hạt đào bị dày vò khô khốc làm cho nàng ngứa ngáy không thôi, phải có chất dịch ẩm ướt thoa lên mới chịu được.

Trần Lãm ngậm một bên bầu sữa, miệng lưỡi đảo vòng liên tục, khi thì cắn khi thì đá mạnh, tay kia bóp nắn hạt đào vân vê kéo ra không.

Hắn hết bên này tới bên kia, hai bầu ngực thấm đẫm nước bọt bị xoa nắn liên tục thành đủ hình dạng, ẩn ẩn hiện hiện dấu mút đỏ để lại.

“Ư… Sướng… Nút mạnh lên anh ơi… Mạnh lên.”

Chung Uyển Đình chỉ có thể nhắm mặt chịu trận, tay áp chắt đầu Trần Lãm, ưỡn ngực uốn éo hạ thân liên tục.

“Chơi em đi em ngứa quá.” Nàng rên rỉ thỏ thẻ vào tai hắn.

Không để Chung Uyển Đình đợi lâu, Trần Lãm đặt nàng ngồi ngay trên dương căn dùng sức thúc mạnh.

Bạch!

“Ưm… Sướng!”

Dương căn vốn dĩ đã ướt đẫm từ cuộc họp nhanh chóng đâm xuyên vào khe thịt hồng hào mềm nhũn.

Có nằm mở cũng không ai nghĩ đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lãm Đình lại có bộ mặt dâm đãng như vậy, ngang nhiên bú mút dương căn của chủ tịch trong cuộc họp tuyệt mật căng thẳng.

Bởi vì nàng là vợ của Trần Lãm, hắn yêu chìu nàng hơn tất cả, không phải vì vẻ đẹp quốc sắc thiên hương mà chỉ đơn giản vì nàng là người đồng hành cùng Trần Lãm từ khi hắn chưa có gì trong tay, từ khi hắn còn là một học sinh.

Với cương vị hiện tại, Chung Uyển Đình gần như có mọi thứ nhưng nàng vẫn không đòi hỏi bất kỳ điều gì ngoại trừ ân ái, nàng vốn dĩ là một nữ nhân hiểu chuyện.

Đã nhiều năm, nhưng với cơ thể luyện tập mỗi ngày thì cô bé của nàng vẫn như thiếu nữ bước đầu vào đời.

Khe thịt ấm nóng ép chặt dương căn làm Trần Lãm khẽ nhíu chân mày, thúc mạnh từng cú trong sung sướng.

“Sướng quá… Cả tuần không… gặp anh… em nhớ muốn chết… ư!”

“Hừ… cho em chết luôn!”

Bạch bạch bạch!

Trần Lãm lật Chung Uyển Đình dậy bế lên trên bàn, nàng liền mở rộng hai chân trong tư thế nửa nằm nửa quỳ, đôi tay ngọc ngà banh rộng hai mép bám đầy vết bọt trắng đục, hắn tiếp tục không ngừng nhấp vào nàng.

“Ứ… chết rồi trời ơi… em yêu… ưm!”

Ơ tư thế này, Trần Lãm cắm sâu vào tận hoa tâm, nàng như lạc vào tiên cảnh, hồn bay trên may, tay chân mất hết lực, nước mắt lưng tròng.



Nhận thấy bờ mông ngạo nghễ bắt đầu giật giật, Trần Lãm kéo Chung Uyển Đình tựa sát vào người, ra sức dồn vào những cú nhấp cuối cùng.

“Ứ… sướng mà… hết nổi rồi… ưm!”

Khe thịt Chung Uyển Siết mạnh, từng thớ thịt xoắn lại toàn bô dương căn trong người, nàng co giật hạ thân mãnh liệt như chỉ muốn phun ra thứ nước gì đó.

“Hừm.”

Ôm chặt lấy người đẹp, Trần Lãm rùng mình lên hẩy một cái thật mạnh, tinh hoa bắn ngập nguồn suối, thật đặc và nóng.

Chung Uyển Đình bủn rủn tay chân, cả người vô lực dựa vào người Trần Lãm đẩy hắn ngồi xuống ghế. Hắn một tay ôm bụng nàng, một tay nâng cằm hôn lên môi nàng thật nhẹ nhàng cho tận hưởng hậu vị sau giao hoan.

“Người gì mà mạnh thấy ớn, em muốn ná thở.” Chung Uyển Đình nỉ non.

“Hừ, còn dám khiêu khích anh nữa, lần sau anh trói.

Trần Lãm bóp mạnh bầu sữa hăm dọa khiến nàng la oai oái. Cả hai quấn quít thêm một lúc nữa mới chỉnh chang y phục, giữa hai chân Chung Uyển Đình có chất dịch chảy ra liền bị 2 ngón tay quét lên nuốt sạch vào miệng, dâm đãng là thế nhưng ra khỏi phòng họp nàng lại trở thành một nữ giám đốc quyền lực ngạo kiều. Nàng chính là điển hình cho bà hoàng phòng khách, ả điếm phòng ngủ.

Đôi uyên ương thỏa mãn sánh vai bước đi trong sự kính nể của toàn bộ nhân viên.

Ngoài trời đã tối, hôm nay lại là cuối tuần, cả hai sẽ về nhà riêng ngay bờ biển thành phố. Trời quang thoáng đãng, trên trời từng mảng sao chồng chồng điệp điệp, dưới đất hai hàng cây xanh trải dài dọc theo con đường thẳng tấp, bên cạnh có người đẹp tạo nên một khung cảnh lãng mạn.

Kéo ghế ngã ra sau, Chung Uyển Đình nằm tựa vào vai Trần Lãm thì thầm:

“Em mà tu luyện được em sẽ cầm quyền trượng cho ngầu, lại còn sang nữa.”

“Đang yên đang lành tự nhiên lòi cái linh khí quỷ này. Anh chỉ muốn cùng em có con, nuôi mèo, du lịch đi đây đó thôi. Thật là chán mà!”

Bộ mặt mộng mơ của nàng làm cho Trần Lãm cười khổ, vốn dĩ linh khí xuất hiện là một biến số kinh khủng không thể tiên đoán được nhưng với tư thái kinh qua đắng cay ngọt bùi của cuộc sống đã mang lại niềm tin rằng có thể vượt qua.

Chung Uyển Đình vuốt mặt hắn nũng nịu:

“Em sẽ là một nữ hoàng bao người kính phục, nhưng mà, nữ hoàng này chỉ chơi với anh thôi hì hì.”

“Vậy thì cho em… Hự!”

Chưa nói hết câu, Trần Lãm đau quặn ở lồng ngực, tim phổi như bị thứ gì đó vô hình nghiền ép khiến hắn hít thở không thông.

“Lãm… anh… anh bị sao thế… anh đừng làm em sợ!” Chung Uyển Đình hoảng hốt bật dậy giữ lấy hắn, lòng như lửa đốt.

Nhưng đáp lại nàng chỉ có vẻ mặt đau đớn ẩn khôn cùng.

Trần Lãm cảm giác cơn đau ngày càng lớn, hắn muốn ngất ngay đi nhưng ý chí mạnh không cho phép, hắn cắn răng cố gắng áp chế cơn đau, muốn mở miệng lại nhận ra bản thân không thể nói được, không những thế hắn không thể động tay động chân được chỉ có bất lực nhìn Chung Uyển Đình nước mắt rơi lã chã.

“Anh… anh không được!”

Hai hàng lệ chảy dài từ khóe mi, nàng đau đớn tận cùng, đây là lần đầu tiên nàng khóc như thế, lần đầu tiên nàng cảm thấy như mất đi tất cả.

Trần Lãm đau xót nhìn người vợ thân yêu, nước mắt vô thức chảy xuống, chợt có một giọng nói vang lên trong đầu:

“Ting! Đã tìm được ký chủ. Xác định ký chủ không hòa hợp với thế giới này, hệ thống chuyển ký chủ đến thế giới phù hợp. Thời gian chuẩn bị 10 giây. 10… 9… 8…”

Trần Lãm đang không hiểu âm thanh này từ đâu thì cảm thấy dần mất đi ý thức, cơn đau có dấu hiệu giảm bớt nhưng mí mắt trở nên nặng trĩu, ánh mắt mờ dần đến khi không còn thấy ánh sáng.

“Em… yêu anh, chờ em.”

Mắt nhắm nhưng hắn vẫn nghe và cảm giác được cơ thể. Một nụ hôn run rẩy, một chút ướt và nóng trên mặt và câu nói của Chung Uyển Đình là những gì hắn biết được trước khi triệt để mê man.

“3… 2… 1… Bắt đầu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang