Trần Lãm cười khổ, tất cả ánh mắt hình viên đạn tăng gắt gao siết vào hắn. Tùy tiên tham dự Trà Thi Yến cho vui ai ngờ thông qua một cách dễ dàng như vậy khiến hắn trở thành cái gai trong mắt toàn bộ nam nhân.
Ngay cả Dương Minh Khiêm trong mắt ẩn hiện địch ý. Dao Nhất này là do hắn lôi kéo đến, hỏi sao mà không tức. Hắn quyết định sau chuyến này phải điều tra Dao Nhất cho rõ, không ổn liền trừ khử.
Trần Lãm đương nhiên nhận ra, đối với kẻ địch kề cận bên cạnh hắn không buông lỏng cảnh giác phút giây nào. Chẳng qua hiện tại chưa phải là lúc trở mặt.
Trần Lãm liếc nhìn Dương Minh Khiêm thở dài:
“Chẳng qua những câu đố Trà Thi Yến vô tình trúng với những ngày tháng lịch lãm. Nhắc đến lại nhớ, ta còn suýt nữa đầu cổ lìa mình may mà có cao nhân cứu giúp.”
Dương Minh Khiêm ngoài mặt biểu lộ thân thiện nhưng sâu bên trong ganh ghét không thôi. Hắn hoài nghi Dao Nhất có phải là một đệ tử tông môn nào đó ra ngoài lịch luyện hay không. Bất giác hắn cảm thấy Dao Nhất nông sâu khó lường, việc đối phó Dao Nhất phải suy tính cẩn thận.
Khách nhân Thanh Huyền Lâu cảm xúc lẫn lộn một lần nữa kinh động bởi lời nói tiếp theo của Vương Thi:
“Trà Thi Yến lần này chính thức kết thúc, do công tử Dao Nhất đã hoàn thành điều kiện Trà Thi Yến nên Thanh Huyền Lâu sẽ đóng cửa hôm nay, ngày mai lại tiếp tục.”
Ai này tỏ ra buồn bực nhưng không dám chống đối bên trong Thanh Huyền Lâu. Dương Minh Khiêm cắn răng rời khỏi nhưng hắn cũng không lập tức rời đi xa, liền ở một nơi khác quan sát đại môn Thanh Huyền Lâu.
Lúc này chỉ còn mỗi Trần Lãm ngồi trên tầng một, Vương Thi hướng về hắn mở lời:
“Một lần nữa chúc mừng công tử Dao Nhất lần đầu tiên phá giải Trà Thi Yến.”
Trần Lãm lắc đầu khiêm tốn đáp:
“Không có gì Vương tiểu thư, chẳng qua ta may mắn hơn người khác một chút mà thôi.”
Vương Thi thầm đánh giá người này tuy vẻ ngoài bình thường nhưng trí lực và thái độ khá tốt, hi vọng không làm lâu chủ phật lòng. Nàng thu lại nụ cười trở nên nghiêm túc tiến về phía Trần Lãm.
“Mời công tử Dao Nhất theo ta.”
Trần Lãm gật đầu đi cùng Vương Thi lên trên.
“Nữ nhân này lại là Xuất Khiếu kỳ, không kém so với Vân Kiều.” Cảm nhận khí tức mạnh mẽ của Vương Thi, ngược lại hắn không quá lo lắng Thanh Huyền Lâu sẽ có ý đồ xấu.
Thanh Huyền Lâu không rộng rãi như Kỳ Trân Các, chỉ khoảng một phần ba nhưng nơi này có hương thơm thoang thoảng thoái mái vô cùng.
Đặc biệt từ tầng bốn trở đi linh khí dày đặc hơn rất nhiều, Trần Lãm đoán rằng có một trận pháp giúp hội tụ linh khí.
Tầng bốn là nhà bếp và là nơi cất giữ các bảo vật của Thanh Huyền Lâu.
Tầng năm là nơi nghỉ ngơi của các vị tiểu thư.
Tầng sáu là nơi tu luyện.
Thanh Huyền Lâu phục vụ cầm kỳ thi họa nhưng cũng không lơ là việc tu luyện, trái lại mỗi vị tiểu thư sau khi biểu diễn đều đắm mình bế quan. Chẳng trách tu vi ít nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Đặt chân lên tầng bảy, Vương Thi xoay người nói với Trần Lãm:
“Đây là nơi ở của lâu chủ. Vương Thi chỉ có thể đưa công tử đến đây. Xin mời công tử vào, lâu chủ đang đợi.”
Vương Thì nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ nhíu mày. Không hiểu vì sao lâu chủ có chút vội vã.
Trần Lãm đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một không gian hoàn toàn khác. Nới đây tựa như tiên cảnh, sương khói mập mờ. Ở giữa là hòn non bộ thanh nhã mang lại cảm giác thư thái, không khí càng thêm trong lành. Sống ở đây như hòa mình vào thiên nhiên cách biệt với chốn phồn hoa Lam Cực Thành.
Phía xa xa có một bàn đá, nhìn tới đây hô hấp của Trần Lãm như chậm lại. Hắn thất thần trong khoảnh khắc bởi một thân ảnh đang xoay lưng. Một bóng lưng trần kiều diễm, đường nét uyển chuyển, mái tóc búi có vẻ sơ sài để lộ cái cổ cao thẳng tấp như muốn hút hết linh hồn người khác.
Trần Lãm hít một hơi chậm rãi bước đến một góc bàn. Nữ nhân nhẹ nhàng xoay người.
Đẹp.
Đó là suy nghĩ duy nhất của Trần Lãm
Gò má cao trơn bóng, mũi cao tinh xảo, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, da dẻ trắng nõn không tì vết. Phía sau phô bày toàn bộ tấm lưng nhưng phía trước ngược lại rất kín đáo. Nhưng vẫn thấy được những đường cong chết người. Đôi chân dài miên man, so với Thẩm Mộng Dao một chín một mười. Đặc biệt cặp nhũ phong bên dưới lớp vải xanh thẳm ngạo nghễ độn cao như chẳng hề muốn che giấu. Từ cơ thể toát ra hương thơm nhàn nhạt mê người.
Tuy nhiên, thứ hắn để tâm nhất chính là đôi mắt của nàng. Một dải băng xanh biếc đã che chắn lấy cặp mắt khiến hắn rất tò mò.
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại dù đôi mắt bị che đi. Đúng là huyền thoại của Lam Cực Thành.
“Ân.”
Lâu chủ Thanh Huyền Lâu trong lòng kinh ngạc, không ngờ thiếu niên này lại không có bất kỳ sắc ý nào trong ánh mặt, ngược lại trông như thưởng thức thì đúng hơn.
Nàng lịch sự đưa tay hướng tới:
“Mời công tử Dao Nhất ngồi.”
Trần Lãm chấp tay ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng nói ra:
“Dao Nhất bái kiến lâu chủ, không nghĩ lần đầu tham dự Trà Thi Yến liền có thể thông qua, lâu chủ thật tuyệt sắc như lời đồn.”
“Tuyệt sắc hay không cũng chỉ là vẻ ngoài.” Lâu chủ nhàn nhạt nói, giọng điệu có một tia tiếc nuối sâu xa. Nàng lại như cười như không nói ra một khiến hắn chấn động.
“Có lẽ là tuyệt sắc đi nên mới xứng với công tử, công tử chắc hẳn rất tuấn tú không tầm thường như vậy, đúng chứ?”
Trần Lãm trong lòng dậy sóng ngập trời, hắn dùng Mặt Nạ Biến Ảo mà vị lâu chủ này có thể thản nhiên nói ra. Nàng là Phân Thân kỳ không đơn giản nha.
Hắn cười ngượng đưa tay biến đổi, trước nữ nhân như vậy có che giấu cũng vô dụng. Bất quá hắn dựa vào trực giác tin tưởng nàng sẽ không ra tay.
“Trần Lãm, người khiến Dương nhị thiếu gia phát điên đoạn thời gian qua, chẳng trách sao có thể đến tận đây.”
Trần Lãm giờ đây hai mắt mở to, chuyện hắn làm nàng cũng biết. Nhưng hắn không chịu thua, khóe miệng cong lên.
“Ta có nỗi khổ nha, cẩn thận một chút tránh họa vào thân. Nếu như ta đã cho lâu chủ nhìn thấy bộ mặt thật, không lẽ nàng vẫn như vậy sao?”
“Khanh khách, công tử thật biết đùa, công tử chắc chắn muốn ta tháo tấm khăn này chứ, ta cho công tử một lần suy nghĩ lại.” Tiếng cười lanh lãnh như chuông bạc.
Trần Lãm tự tin:
“Tất nhiên, dù ta là khách nhưng vẫn không thể chịu thiệt, nếu như ngay cả dung nhan thật sự vẫn không thấy được làm sao có thể tiếp tục nói chuyện.”
“Hi vọng công tử không hối hận?
Lâu chủ cười nhẹ nâng tay tháo xuống tấm vải che mắt.
Thời gian như đọng lại. Nàng chỉ có một con mắt màu xanh nước biển trong trẻo. Không, là một cặp mắt nhưng không toàn vẹn. Con mắt phải trống rỗng mang lại cảm giác thê lương tiêu điều khó tả. Dù là vậy vẫn không phá đi dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.
Trần Lãm tim như chậm một nhịp, quan tâm hỏi:
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến nàng mất đi con mắt này?”
“Chỉ là kẻ thù cũ của Thanh Hàn ta mà thôi.” Lời nói nhẹ như bay, nàng giương miệng đẹp cảm thán:
“Chẳng trách nha đầu Yên Vũ gần đây tràn đầy sinh khí.”
Trần Lãm lần này không bất ngờ, nàng là nhận biết hắn đương nhiên Yên Vũ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua trong lời nói dường như đã từng gặp qua Yên Vũ.
“Yên Vũ là tiểu cô nương rất tốt. Ngươi đừng khiến nàng chịu khổ.”
“Yên Vũ là bằng hữu của ta, nhờ có nàng ta mới có nơi dung thân tại Lam Cực Thành.” Hắn khẳng khái nói ra.
Chợt Thanh Hàn tay chồng cằm liếc hắn đầy ẩn ý nói:
“Vậy ta cứ xứng làm bằng hữu của ngươi không?”
Nhìn thấy hắn như có rất nhiều thắc mắc, nàng khẽ nói tiếp:
“Nam nhân có thể chấp nhận vẻ xấu xí của nữ nhân hiếm có vô cùng, hơn nữa Yên Vũ như vậy có thể chứng minh người nhân cách không tồi. Không lẽ ngươi chê bai ta là một nữ nhân mù mắt già cả sao?”
Trần Lãm rối hết cả lên, đường đường là một Phân Thân kỳ lại nói ra những lời này. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nữ nhân nào mà không muốn bản thân mình luôn đẹp đẽ. Thanh Hàn không ngoại lệ, nàng che giấu đôi mắt không hẳn vì muốn bản thân trở nên thần bí trong mắt thế nhân, chỉ đơn giản là nàng không muốn bị xem thường. Yên Vũ chính là tấm gương đau đớn.
Ở thế giới này chỉ luận thực lực mạnh mẽ, vẻ ngoài chỉ là phụ. Nữ nhân lực lượng cao cường có thể biến hóa khuôn mặt đẹp đến kinh thiên động địa. Nhưng sống với bộ mặt thật được công nhận luôn là một ước nguyện sâu thẳm. Nếu phải đẹp một cách giả tạo cả đời không phải là đắng cay hay sao?
Trần Lãm sắc mắt giãn ra, lấy lại vẻ tự tin. Hắn nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt Thanh Hàn chậm rãi nói ra:
“Thế gian yêu thích cái đẹp, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng điều ta quan tâm không chỉ là nét đẹp bề ngoài. Thứ ta muốn hơn cả là nét đẹp tâm hồn. Ta có thể khẳng định nàng có một đôi mắt rất đẹp, vì một biến cố nào đó dẫn đến tình trạng bây giờ. Ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ, nàng chỉ có một cụm từ để diễn tả. Phong hoa tuyệt đại! Ta không thích bó buộc trong các quy tắc lạc hậu, phải sống cho hết đời thanh xuân.”
Từng lời Trần Lãm nói ra đánh sau vào linh hồn của Thanh Hàn. Bởi nàng có thể không cần dùng đến đôi mắt để nhìn, tu vi Phân Thần kỳ có thể dùng thần thức để quan sát thế gian. Chứng kiến một thiếu niên vậy mà có thể nói ra thứ chôn vùi sâu bên trong tiềm thức như đã quên khiến nàng đánh giá hắn cao thêm một bậc.
Nàng nhoẻn miệng cười xinh đẹp:
“Nói vậy, ta có xứng đáng làm bằng hữu của ngươi?”
“Không. Phải là ta vô cùng may mắn được nàng xem là bằng hữu.” Trần Lãm lắc đầu.
Thanh Hàn đột nhiên nâng tay bàn tay hắn lên áp chặt lòng bàn tay nàng trong ánh mắt khó hiểu của hắn. Hai bàn tay như hai chưởng ép sát, môt ấm áp một mát lạnh, một tia hồn lực từ mi tâm bắn thẳng đến mi tâm của hắn. Nàng khẽ quát:
“Một đời này thề tuyệt đối không phản bội ngươi, bằng không linh hồn tiêu tán.”
Trần Lãm chấn động, đây là một lời thề nha. Nếu làm trái kết cục không thể siêu sinh. Chỉ thấy Thanh Hàn cười như hoa nở:
“Sao đã tin chưa? Ta không có ý làm hại ngươi không cần đề phòng nữa, về sau cứ gọi ta là Thanh Hàn là được.”
Trần Lãm thở dài, không biết vì sao hắn kiếp này liên tục được mỹ nữ vây quanh như vậy. Hơn nữa mỗi người đều có câu chuyện riêng, hắn dường như đã bước chân lên một con đường không thể quay đầu.
“Được, vậy ta có một phần lễ đối với vị bằng hữu mới nha, nàng phải nhận.” Trần Lãm nháy mắt lấy ra một bình Xuân Nhan Thủy.
“Vậy mà là Xuân Nhan Thủy Địa cấp thượng phẩm.” Thanh Hàn tròn mắt ngoài ý muốn, cười khanh khách:
“Vậy ta đành phải nhận thôi.”
Bình Xuân Nhan Thủy này là Trần Lãm mua được từ cửa hàng tiện lợi. Điểm uy danh của hắn hiện đã gần hai vạn, tiêu pha một tí cho giai nhân không tệ chút nào.
Lúc này hệ thống vang động:
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Tâm hồn của lâu chủ (Ký chủ yêu thích nét đẹp tâm hồn nhưng không thể nói suông, vì vậy cần chứng mình bằng hành động cụ thể bằng cách chinh phục tâm hồn của lâu chủ Thanh Huyền Lâu). Phần thưởng: bí mật. Độ khó: Đại.”
Ngay cả Dương Minh Khiêm trong mắt ẩn hiện địch ý. Dao Nhất này là do hắn lôi kéo đến, hỏi sao mà không tức. Hắn quyết định sau chuyến này phải điều tra Dao Nhất cho rõ, không ổn liền trừ khử.
Trần Lãm đương nhiên nhận ra, đối với kẻ địch kề cận bên cạnh hắn không buông lỏng cảnh giác phút giây nào. Chẳng qua hiện tại chưa phải là lúc trở mặt.
Trần Lãm liếc nhìn Dương Minh Khiêm thở dài:
“Chẳng qua những câu đố Trà Thi Yến vô tình trúng với những ngày tháng lịch lãm. Nhắc đến lại nhớ, ta còn suýt nữa đầu cổ lìa mình may mà có cao nhân cứu giúp.”
Dương Minh Khiêm ngoài mặt biểu lộ thân thiện nhưng sâu bên trong ganh ghét không thôi. Hắn hoài nghi Dao Nhất có phải là một đệ tử tông môn nào đó ra ngoài lịch luyện hay không. Bất giác hắn cảm thấy Dao Nhất nông sâu khó lường, việc đối phó Dao Nhất phải suy tính cẩn thận.
Khách nhân Thanh Huyền Lâu cảm xúc lẫn lộn một lần nữa kinh động bởi lời nói tiếp theo của Vương Thi:
“Trà Thi Yến lần này chính thức kết thúc, do công tử Dao Nhất đã hoàn thành điều kiện Trà Thi Yến nên Thanh Huyền Lâu sẽ đóng cửa hôm nay, ngày mai lại tiếp tục.”
Ai này tỏ ra buồn bực nhưng không dám chống đối bên trong Thanh Huyền Lâu. Dương Minh Khiêm cắn răng rời khỏi nhưng hắn cũng không lập tức rời đi xa, liền ở một nơi khác quan sát đại môn Thanh Huyền Lâu.
Lúc này chỉ còn mỗi Trần Lãm ngồi trên tầng một, Vương Thi hướng về hắn mở lời:
“Một lần nữa chúc mừng công tử Dao Nhất lần đầu tiên phá giải Trà Thi Yến.”
Trần Lãm lắc đầu khiêm tốn đáp:
“Không có gì Vương tiểu thư, chẳng qua ta may mắn hơn người khác một chút mà thôi.”
Vương Thi thầm đánh giá người này tuy vẻ ngoài bình thường nhưng trí lực và thái độ khá tốt, hi vọng không làm lâu chủ phật lòng. Nàng thu lại nụ cười trở nên nghiêm túc tiến về phía Trần Lãm.
“Mời công tử Dao Nhất theo ta.”
Trần Lãm gật đầu đi cùng Vương Thi lên trên.
“Nữ nhân này lại là Xuất Khiếu kỳ, không kém so với Vân Kiều.” Cảm nhận khí tức mạnh mẽ của Vương Thi, ngược lại hắn không quá lo lắng Thanh Huyền Lâu sẽ có ý đồ xấu.
Thanh Huyền Lâu không rộng rãi như Kỳ Trân Các, chỉ khoảng một phần ba nhưng nơi này có hương thơm thoang thoảng thoái mái vô cùng.
Đặc biệt từ tầng bốn trở đi linh khí dày đặc hơn rất nhiều, Trần Lãm đoán rằng có một trận pháp giúp hội tụ linh khí.
Tầng bốn là nhà bếp và là nơi cất giữ các bảo vật của Thanh Huyền Lâu.
Tầng năm là nơi nghỉ ngơi của các vị tiểu thư.
Tầng sáu là nơi tu luyện.
Thanh Huyền Lâu phục vụ cầm kỳ thi họa nhưng cũng không lơ là việc tu luyện, trái lại mỗi vị tiểu thư sau khi biểu diễn đều đắm mình bế quan. Chẳng trách tu vi ít nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Đặt chân lên tầng bảy, Vương Thi xoay người nói với Trần Lãm:
“Đây là nơi ở của lâu chủ. Vương Thi chỉ có thể đưa công tử đến đây. Xin mời công tử vào, lâu chủ đang đợi.”
Vương Thì nhìn theo bóng lưng của hắn khẽ nhíu mày. Không hiểu vì sao lâu chủ có chút vội vã.
Trần Lãm đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một không gian hoàn toàn khác. Nới đây tựa như tiên cảnh, sương khói mập mờ. Ở giữa là hòn non bộ thanh nhã mang lại cảm giác thư thái, không khí càng thêm trong lành. Sống ở đây như hòa mình vào thiên nhiên cách biệt với chốn phồn hoa Lam Cực Thành.
Phía xa xa có một bàn đá, nhìn tới đây hô hấp của Trần Lãm như chậm lại. Hắn thất thần trong khoảnh khắc bởi một thân ảnh đang xoay lưng. Một bóng lưng trần kiều diễm, đường nét uyển chuyển, mái tóc búi có vẻ sơ sài để lộ cái cổ cao thẳng tấp như muốn hút hết linh hồn người khác.
Trần Lãm hít một hơi chậm rãi bước đến một góc bàn. Nữ nhân nhẹ nhàng xoay người.
Đẹp.
Đó là suy nghĩ duy nhất của Trần Lãm
Gò má cao trơn bóng, mũi cao tinh xảo, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, da dẻ trắng nõn không tì vết. Phía sau phô bày toàn bộ tấm lưng nhưng phía trước ngược lại rất kín đáo. Nhưng vẫn thấy được những đường cong chết người. Đôi chân dài miên man, so với Thẩm Mộng Dao một chín một mười. Đặc biệt cặp nhũ phong bên dưới lớp vải xanh thẳm ngạo nghễ độn cao như chẳng hề muốn che giấu. Từ cơ thể toát ra hương thơm nhàn nhạt mê người.
Tuy nhiên, thứ hắn để tâm nhất chính là đôi mắt của nàng. Một dải băng xanh biếc đã che chắn lấy cặp mắt khiến hắn rất tò mò.
Một nữ nhân phong hoa tuyệt đại dù đôi mắt bị che đi. Đúng là huyền thoại của Lam Cực Thành.
“Ân.”
Lâu chủ Thanh Huyền Lâu trong lòng kinh ngạc, không ngờ thiếu niên này lại không có bất kỳ sắc ý nào trong ánh mặt, ngược lại trông như thưởng thức thì đúng hơn.
Nàng lịch sự đưa tay hướng tới:
“Mời công tử Dao Nhất ngồi.”
Trần Lãm chấp tay ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng nói ra:
“Dao Nhất bái kiến lâu chủ, không nghĩ lần đầu tham dự Trà Thi Yến liền có thể thông qua, lâu chủ thật tuyệt sắc như lời đồn.”
“Tuyệt sắc hay không cũng chỉ là vẻ ngoài.” Lâu chủ nhàn nhạt nói, giọng điệu có một tia tiếc nuối sâu xa. Nàng lại như cười như không nói ra một khiến hắn chấn động.
“Có lẽ là tuyệt sắc đi nên mới xứng với công tử, công tử chắc hẳn rất tuấn tú không tầm thường như vậy, đúng chứ?”
Trần Lãm trong lòng dậy sóng ngập trời, hắn dùng Mặt Nạ Biến Ảo mà vị lâu chủ này có thể thản nhiên nói ra. Nàng là Phân Thân kỳ không đơn giản nha.
Hắn cười ngượng đưa tay biến đổi, trước nữ nhân như vậy có che giấu cũng vô dụng. Bất quá hắn dựa vào trực giác tin tưởng nàng sẽ không ra tay.
“Trần Lãm, người khiến Dương nhị thiếu gia phát điên đoạn thời gian qua, chẳng trách sao có thể đến tận đây.”
Trần Lãm giờ đây hai mắt mở to, chuyện hắn làm nàng cũng biết. Nhưng hắn không chịu thua, khóe miệng cong lên.
“Ta có nỗi khổ nha, cẩn thận một chút tránh họa vào thân. Nếu như ta đã cho lâu chủ nhìn thấy bộ mặt thật, không lẽ nàng vẫn như vậy sao?”
“Khanh khách, công tử thật biết đùa, công tử chắc chắn muốn ta tháo tấm khăn này chứ, ta cho công tử một lần suy nghĩ lại.” Tiếng cười lanh lãnh như chuông bạc.
Trần Lãm tự tin:
“Tất nhiên, dù ta là khách nhưng vẫn không thể chịu thiệt, nếu như ngay cả dung nhan thật sự vẫn không thấy được làm sao có thể tiếp tục nói chuyện.”
“Hi vọng công tử không hối hận?
Lâu chủ cười nhẹ nâng tay tháo xuống tấm vải che mắt.
Thời gian như đọng lại. Nàng chỉ có một con mắt màu xanh nước biển trong trẻo. Không, là một cặp mắt nhưng không toàn vẹn. Con mắt phải trống rỗng mang lại cảm giác thê lương tiêu điều khó tả. Dù là vậy vẫn không phá đi dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.
Trần Lãm tim như chậm một nhịp, quan tâm hỏi:
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến nàng mất đi con mắt này?”
“Chỉ là kẻ thù cũ của Thanh Hàn ta mà thôi.” Lời nói nhẹ như bay, nàng giương miệng đẹp cảm thán:
“Chẳng trách nha đầu Yên Vũ gần đây tràn đầy sinh khí.”
Trần Lãm lần này không bất ngờ, nàng là nhận biết hắn đương nhiên Yên Vũ cũng không ngoại lệ. Chẳng qua trong lời nói dường như đã từng gặp qua Yên Vũ.
“Yên Vũ là tiểu cô nương rất tốt. Ngươi đừng khiến nàng chịu khổ.”
“Yên Vũ là bằng hữu của ta, nhờ có nàng ta mới có nơi dung thân tại Lam Cực Thành.” Hắn khẳng khái nói ra.
Chợt Thanh Hàn tay chồng cằm liếc hắn đầy ẩn ý nói:
“Vậy ta cứ xứng làm bằng hữu của ngươi không?”
Nhìn thấy hắn như có rất nhiều thắc mắc, nàng khẽ nói tiếp:
“Nam nhân có thể chấp nhận vẻ xấu xí của nữ nhân hiếm có vô cùng, hơn nữa Yên Vũ như vậy có thể chứng minh người nhân cách không tồi. Không lẽ ngươi chê bai ta là một nữ nhân mù mắt già cả sao?”
Trần Lãm rối hết cả lên, đường đường là một Phân Thân kỳ lại nói ra những lời này. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nữ nhân nào mà không muốn bản thân mình luôn đẹp đẽ. Thanh Hàn không ngoại lệ, nàng che giấu đôi mắt không hẳn vì muốn bản thân trở nên thần bí trong mắt thế nhân, chỉ đơn giản là nàng không muốn bị xem thường. Yên Vũ chính là tấm gương đau đớn.
Ở thế giới này chỉ luận thực lực mạnh mẽ, vẻ ngoài chỉ là phụ. Nữ nhân lực lượng cao cường có thể biến hóa khuôn mặt đẹp đến kinh thiên động địa. Nhưng sống với bộ mặt thật được công nhận luôn là một ước nguyện sâu thẳm. Nếu phải đẹp một cách giả tạo cả đời không phải là đắng cay hay sao?
Trần Lãm sắc mắt giãn ra, lấy lại vẻ tự tin. Hắn nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt Thanh Hàn chậm rãi nói ra:
“Thế gian yêu thích cái đẹp, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng điều ta quan tâm không chỉ là nét đẹp bề ngoài. Thứ ta muốn hơn cả là nét đẹp tâm hồn. Ta có thể khẳng định nàng có một đôi mắt rất đẹp, vì một biến cố nào đó dẫn đến tình trạng bây giờ. Ta vẫn giữ nguyên suy nghĩ, nàng chỉ có một cụm từ để diễn tả. Phong hoa tuyệt đại! Ta không thích bó buộc trong các quy tắc lạc hậu, phải sống cho hết đời thanh xuân.”
Từng lời Trần Lãm nói ra đánh sau vào linh hồn của Thanh Hàn. Bởi nàng có thể không cần dùng đến đôi mắt để nhìn, tu vi Phân Thần kỳ có thể dùng thần thức để quan sát thế gian. Chứng kiến một thiếu niên vậy mà có thể nói ra thứ chôn vùi sâu bên trong tiềm thức như đã quên khiến nàng đánh giá hắn cao thêm một bậc.
Nàng nhoẻn miệng cười xinh đẹp:
“Nói vậy, ta có xứng đáng làm bằng hữu của ngươi?”
“Không. Phải là ta vô cùng may mắn được nàng xem là bằng hữu.” Trần Lãm lắc đầu.
Thanh Hàn đột nhiên nâng tay bàn tay hắn lên áp chặt lòng bàn tay nàng trong ánh mắt khó hiểu của hắn. Hai bàn tay như hai chưởng ép sát, môt ấm áp một mát lạnh, một tia hồn lực từ mi tâm bắn thẳng đến mi tâm của hắn. Nàng khẽ quát:
“Một đời này thề tuyệt đối không phản bội ngươi, bằng không linh hồn tiêu tán.”
Trần Lãm chấn động, đây là một lời thề nha. Nếu làm trái kết cục không thể siêu sinh. Chỉ thấy Thanh Hàn cười như hoa nở:
“Sao đã tin chưa? Ta không có ý làm hại ngươi không cần đề phòng nữa, về sau cứ gọi ta là Thanh Hàn là được.”
Trần Lãm thở dài, không biết vì sao hắn kiếp này liên tục được mỹ nữ vây quanh như vậy. Hơn nữa mỗi người đều có câu chuyện riêng, hắn dường như đã bước chân lên một con đường không thể quay đầu.
“Được, vậy ta có một phần lễ đối với vị bằng hữu mới nha, nàng phải nhận.” Trần Lãm nháy mắt lấy ra một bình Xuân Nhan Thủy.
“Vậy mà là Xuân Nhan Thủy Địa cấp thượng phẩm.” Thanh Hàn tròn mắt ngoài ý muốn, cười khanh khách:
“Vậy ta đành phải nhận thôi.”
Bình Xuân Nhan Thủy này là Trần Lãm mua được từ cửa hàng tiện lợi. Điểm uy danh của hắn hiện đã gần hai vạn, tiêu pha một tí cho giai nhân không tệ chút nào.
Lúc này hệ thống vang động:
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Tâm hồn của lâu chủ (Ký chủ yêu thích nét đẹp tâm hồn nhưng không thể nói suông, vì vậy cần chứng mình bằng hành động cụ thể bằng cách chinh phục tâm hồn của lâu chủ Thanh Huyền Lâu). Phần thưởng: bí mật. Độ khó: Đại.”