Yên Vũ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Trần Lãm, nàng nhận ra một tia đắc ý trên mặt hắn.
Trần Lãm thản nhiên nói:
“Ta vào Hoành Vân Trúc Lâm tình cờ gặp phải Dương Minh Khiêm.”
Yên Vũ nhướng mắt, nàng sợ hắn gặp phiền toái nhưng dáng vẻ thong dong trước mặt càng khiến nàng hiếu kỳ hơn.
Trần Lãm kể toàn bộ câu chuyện từ lúc nhận nhiệm vụ Kỳ Trân Các đến khi chạm mặt Dương Minh Khiêm. Diễn biến chiến đấu làm Yên Vũ kinh ngạc. Nàng không ngờ Kim Đan hậu kỳ như hắn dám tính kế nhị thiếu gia Dương Gia đang quản lý Lam Cực Thành.
Nàng vội cầm tay hắn kiểm tra, không một vết thương, xương cốt rắn rỏi chắc khỏe hoàn mỹ. Gò má nàng vô thức ửng hồng, nàng đánh nhẹ hắn liền rút tay lại trách móc:
“Huynh mạo hiểm quá, lỡ có chuyện gì thì làm sao, hắn có gia tộc bảo hộ, huynh lại một thân một mình.”
Trần Lãm cười phá lên:
“Haha, ta đương nhiên hiểu nên mới không đập thằng con đó đấy, ai bảo dám khi dễ Yên Vũ của ta xấu xí, ta chơi hắn một ít.”
Yên Vũ đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân sâu xa đằng sau, được chính miệng hắn xác nhận trong lòng có chút ngọt ngào. Gì mà của ngươi chứ? Nàng vẫn ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở:
“Hắn luôn có trong tay con bài cầu cứu gia tộc, huynh không cẩn thận sẽ bị cường giả cao tầng truy sát.’
“Ta chỉ tính kế một tí mà thôi, bước đầu là như vậy, nàng sợ không có người nếm món nàng nấu nữa sao?” Trần Lãm nháy mắt, Yên Vũ rõ ràng quan tâm hắn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hắn càng được nước làm tới.
“Hứ, huynh nói linh tinh, huynh không ăn thì đám nhóc con ăn.” Yên Vũ bị nói trúng tim đen khẽ gắt một tiếng liền chạy đi để lại hắn cười một mình.
Yên Vũ là nữ nhân thứ hai Trần Làm có được tâm tình thoải mái như thế. Tuổi đời thật của hắn hơn Yên Vũ, làm sao nàng có thể đối chọi.
Đêm xuống, Trần Lãm mở mắt sau khi kết thúc tu luyện. Thu hoạch mấy ngày nay thật tốt, hắn đã củng cố tu vi Kim Đan hậu kỳ chắc chắn. Hắn nhìn hồ ly nhỏ nằm bên cạnh bèn lấy ra một gốc Nhân Biến Thảo nói:
“Ta có quà cho ngươi, đợi ngươi đột phá tứ tinh có thể phục dụng hóa hình nhân loại, tốc độ hấp thụ linh khí sẽ nhanh hơn, không cần chờ đến ngũ tinh.”
Đột nhiên một luồng sáng bao phủ toàn thân hồ ly dần biến lớn. Trần Lãm kinh ngạc điều động linh lực chuẩn bị thứ gì đó không ổn phát sinh ảnh hưởng hồ ly. Nào ngờ màn sáng tiêu tan lộ ra một thân ảnh khiến hắn chấn động.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân không tì vết, tóc như mây trời, liễu mi cong vút trắng như tuyết, môi đỏ không cần son, đôi tay ngọc ngà, núi đôi vểnh cao, eo thon không chút mỡ. Đặc biệt là đôi tai và ba chiếc đuôi mị hoặc vô cùng.
“Nàng là… hồ ly nhỏ kia?” Trần Lãm lắp bắp.
Đôi mắt đẹp hững hờ nhìn hắn, nàng cất tiếng:
“Đoán xem.”
Giọng nói êm tai đánh thẳng vào đại não Trần Lãm, hắn không khỏi cảm khái:
“Hồ ly tinh trong truyền thuyết đây sao, thật sự là rất đẹp.”
Nữ hồ ly được khen đẹp bỗng dưng mặt tối đen, nàng hừ lạnh cắn đầu lưỡi chảy máu liền cúi xuống hôn lên trán Trần Lãm trong sự ngơ ngác của hắn.
Một cảm giác vi diệu sinh ra trong linh hồn Trần Lãm, hắn cảm thấy mình có sự liên kết gần gũi khó tả với nữ nhân này. Hắn cảm giác mình có thể khống chế sinh tử của nàng, chỉ một ý niệm liền hương tiêu ngọc vẫn.
“Đây là gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Nữ hồ ly cao ngạo trả lời:
“Huyết khế tương sinh, chỉ cần ta chết ngươi sẽ chết, ngược lại ngươi chết ta cũng chết theo.”
“Hả? Cái gì?” Hắn càng thêm kinh ngạc.
“Ngươi có thể khống chế sinh tử của ta nhưng ta nghĩ chắc người không dám đâu nha.” Nàng lườm nguýt hắn tiếp:
“Hồ tộc ta cao quý ngươi lại nói hồ ly tinh thật tức chết ta.”
“Ngươi cứu ta đương nhiên ta biết ơn, ngươi lại đi xem hết ngóc ngách người ta thì ngơi phải nuôi ta cả đời cho ngươi nghèo chết.”
Trần Lãm nghe nàng nói một hơi không nghỉ thì hiểu ra. Nữ nhân này chẳng qua tức giận vu vơ mà thôi. Huyết khế tương sinh thật ra không tệ, hắn có thể cảm ứng được nàng dù không ở cạnh, như vậy bớt đi gánh nặng phải luôn mang nàng theo, nàng có thể tự do hoạt động.
“Hừ, ngươi cười cái gì?” Nàng không vui, nói nãy giờ mà hắn tai này lọt qua tai kia.
“Ta cười vì ta vui, có một mỹ nhân bên cạnh mà.” Trần Lãm trêu ghẹo nàng, hắn hỏi tiếp:
“Nàng tên là gì?”
“Tại sao ta phải cho ngươi biết?” Nàng vẫn chưa hết giận nha.
“Thật ra ta cũng không có ý mà, lần đầu ta thấy hồ ly dễ thương quá nên mới ngắm nghía một chút, chuyện đã lỡ rồi ta sẽ bù đắp cho nàng, nàng cho ta biết tên được không?”. Hắn bất lực.
Nữ hồ ly nhận ra thành ý trong lời nói cũng nguôi giận phần nào nên dịu giọng:
“Ta chỉ biết ta tên là Thiên Ngọc Ly, đột phá cửu tinh sẽ có chín đuôi.”
Trần Lãm gật đầu, để ý đến ba cái đuôi đong đưa liền tò mò vuốt nhẹ, vừa chạm vào cảm thấy bàn tay mát mẻ dễ chịu. Bất quá điều này khiến Thiên Ngọc Ly hừ một tiếng:
“Ngươi còn sờ nữa? Hiện tại ta chỉ có thể hóa hình hai canh giờ, trong vòng mười hai canh giờ sau đó phải biến về bản thể”
“Được, hai canh giờ cũng được, mỗi ngày nàng hóa hình cho ta ngắm cũng được.” Trần Lãm ngắm nhìn nàng một lúc trầm ngâm.
“Khanh khách, vậy thì người mau kiếm yêu đan cho ta hấp thụ đi mới mau đột phá tứ tinh.” Thiên Ngọc Ly cười xinh đẹp.
Trần Lãm ném ra ngoài hai mươi viên yêu đan của yêu thú tam tinh viên mãn. Thiên Ngọc Ly nhìn qua lập tức lắc đầu:
“Nhiêu đây chưa đủ, ít nhất phải yêu đan yêu thú tứ tinh. Ngũ tinh càng tốt.”
Trần Lãm co quắp khóe miệng. Vậy không phải hao tiền phá của quá rồi. Hắn cày cuốc mấy ngày trời mới được vài chục viên yêu đan yêu thú tam tinh viên mãn. Vậy mà nàng có đòi đến ngũ tinh. Đây chính là trực tiếp ép khô hắn. Nhưng hắn vẫn tự tin:
“Được thôi, nàng hóa hình sớm cũng là chuyện tốt đối với ta.”
Nói xong liền ôm Thiên Ngọc Ly ngồi lên đùi. Từ trên Thiên Ngọc Ly tỏa ra hương thơm nồng nàn như hoa sữa. Bị hắn ôm bất ngờ như vậy, Thiên Ngọc Ly giẫy giũa muốn thoát ra nhưng vô lực, nàng gắt giọng:
“Mau thả ta ra, dám sàm sỡ ta.”
Trần Lãm để mặc cho nàng đánh chát vào người, hắn không đau ngược lại hưởng thụ thân thể như hoa như ngọc này. Với huyết khế tương sinh, hắn cảm ứng được không có bất kỳ sát khí nào từ Thiên Ngọc Ly.
Một người ôm, một người vùng vẫy. Cặp đào tiên bồng bềnh của Thiên Ngọc Ly vô tình cọ quẹt vào bộ vị bí hiểm của Trần Lãm đốt lên lửa dục trong người. Như cảm giác có thứ gì đó cứng cứng đâm lên từ bên dưới, Thiên Ngọc Ly rùng mình, bên trong nóng dần. Nàng la lên:
“Á ngươi buông ta ra, bên dưới ngươi dám đâm ta.”
Trần Lãm từ khi tạm biệt Thẩm Mộng Dao đến buổi tối hôm đó với Yên Vũ hắn phải nhẫn nhịn rất nhiều. Hiện tại cơ thể mọng nước của Thiên Ngọc Ly đã kích phát hoàn toàn lửa dục của hắn, không thể kìm nén được nữa. Hắn hít sâu một hơi nói:
“Tại nàng đẹp quá, nàng hấp dẫn quá, ta không kiềm được.”
Thiên Ngọc Ly có huyết khế tương sinh nên cảm nhận được sự khó chịu của hắn. Nàng thôi vùng vẫy dịu giọng:
“Ngươi khó chịu lắm hả, ta giúp ngươi cách nào đây?”
“Nàng giúp ta vuốt ve nó đi, ngậm mút nó càng tốt.” Trần Lãm đáp.
Thiên Ngọc Ly cắn môi, nàng hiểu chuyện này, chỉ là nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ, nghĩ lại hắn đã thấy hết của nàng rồi nên xem như chuyện này là nàng lấy lại công đạo cho chính mình.
Thiên Ngọc Ly ngồi xuống giường cởi quần hắn ra. Dương căn gân guốc dựng đứng sừng sững đập vào mắt nàng. Nàng có hơi bất ngờ với kích cỡ của nó nhưng vẫn hé môi đỏ ngậm vào.
“A…”
Một cảm giác sung sướng khó tả truyền đến Trần Lãm, hắn cúi nhìn gương mặt tuyệt đẹp tóc trắng với đôi tai xinh xắn kia đang ngậm nuốt dương căn ra vào phải chốt một câu hồ ly đúng là thiên sinh mị hoặc.
Thiên Ngọc Ly chỉ ngậm được hơn một nửa dương căn là tối da nhưng cũng đủ khiến Trần Lãm tê tái. Đầu lưỡi linh hoạt xoắn quanh dương căn trong miệng đẹp, bàn tay nõn nà cầm lấy phần gốc vuốt lên vuốt xuống, thi thoảng Thiên Ngọc Ly hé miệng đá lưỡi quanh đầu nấm làm Trần Lãm sướng như điên.
Mùi vị nam nhân xộc vào mũi Thiên Ngọc Ly, nàng cảm giác phía dưới đã ẩm ướt từ khi nào. Nàng không ngừng uốn éo hạ thân như rắn nước.
Trần Lãm hít thở dồn dập, hắn cố gắng bình tĩnh áp tay vào má Thiên Ngọc Ly dịu dàng nói:
“Nàng có phải cũng khó chịu phải không? Trong người nóng rực, đặc biệt bên dưới kia.”
Thiên Ngọc Ly dừng động tác, một giọt nước bọt chảy xuống khóe miệng, thổ khí như lan:
“Ừ ta ngứa quá.”
Trần Lãm cười nói tiếp:
“Với huyết khế tương sinh ta cảm nhận được nàng không thật dễ chịu. Nàng xoay người ngược lại đây ta hỗ trợ giúp nàng, ta muốn nàng thoải mái.”
Toàn thân như thiêu đốt khiết Thiên Ngọc Ly không chịu nữa làm theo lời hắn. Nàng vẫn giữ suy nghĩ như cũ, hắn thấy rồi cho hắn chạm thêm một tí cũng không chết.
Trần Lãm tháo các nơi thắt nút trên cung trang của Thiên Ngọc Ly. Cung trang rơi xuống phô bày toàn bộ ngọc thể.
Hắn hoàn toàn không thể rời mắt nổi cơ thể như vưu vật thế gian này. Hắn có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo ép chặt đầy chết chóc đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp phun ra nuốt vào từ miệng đẹp. Bụng phẳng lì trắng bóng mịn màng.
Hắn quan sát đến hạ thân Thiên Ngọc Ly đang phô bày. Giữa cặp đùi đầy đặn thon dài là hai cánh môi dọc ép chặt khe rãnh đỏ hồng được khảm lên một hạt ngọc tí xíu, lấp ló phía sau là nhúm cỏ nhỏ xíu trắng như mái tóc óng ả. Tất cả đánh sập mọi phòng ngự tinh thần của Trần Lãm, kích thích vô cùng, trong mắt hắn chỉ còn một bức tranh tuyệt đẹp được vẽ nên từ nơi sâu thẳm nhất của Thiên Ngọc Ly.
Trần Lãm không nhịn nữa, hắn kẹp lấy hạt ngọc đỏ hỏn bằng hai ngón tay. Cả khe suối vốn đã tràn ngập suối thơm tinh khiết run rẩy yếu ớt, từ trong tiết thêm càng nhiều. Ngón tay ma quái xoa tròn hạt ngọc khiến nó cứng lên, to lên. Đôi môi mỏng hé mở như lời chào nam nhân khám phá.
Hương thơm xử nử phà vào mũi, Trần Lãm hít lấy đặt lên đôi môi dọc một nụ hôn. Đầu lưỡi nhô ra tiến công động huyệt, chạm từng lớp thành vách, nếm vị ngọt suối trong.
“Ư”
Thiên Ngọc Ly tê tái nơi thâm cung bí xử, đã ngứa càng ngứa hơn muốn lên mây. Dương căn lắp đầy miệng, nàng chỉ có thể bật ra tiếng rên chèn ép từ cổ họng.
Trần Lãm tham lam đùa nghịch trong hang động ẩm ướt, nuốt hết thứ dịch mật từ trong tiết ra. Hắn oanh tạc tấn công mọi nơi từ trong huyệt đạo ra ngoài quét dọc hai cánh môi cắn cắn mút mút
“Ưm… ưm…” Từng thanh âm rên rỉ vô nghĩa phát ra. Thiên Ngọc Ly cảm giác sướng khoái vi diệu, nàng ngậm chặt dương căn, phun ra nuốt vào mỗi lúc một nhanh, nhăn mặt nhíu mày đầy dâm mị đón nhận cảm giác sung sướng tái tê.
Suối nguồn siết chặt, cánh hoa ép chặt đầu lưỡi. Thân thể Thiên Ngọc Ly run rẩy không ngừng mà ở phía dưới Trần Lãm cũng cảm giác dương căn bị nuốt đến cực hạn.
Một cảm giác mãnh liệt muốn phóng xuất dưới hạ thân, Thiên Ngọc Ly áp chặt nơi tư mật vào miệng Trần Lãm như không muốn rời xa. Chợt nàng cảm giác thân thể căng cứng tất cả như mất hết sức lực, một dòng nước ấm trong khe suối phun trào. Mà dương căn trong miệng bất thường to cứng hơn run một hơi trào một loại dịch đặc sệt lấp đầy miệng nàng. Dịch đặc chảy qua lưỡi thẳng vào họng. Thiên Ngọc Ly hai mắt mở to lệ lưng tròng cố gắng nuốt hết tất cả thứ dịch đó.
Cả hai cùng nhau hừ mạnh run rẩy kịch liệt giữ chặt nơi tư mật của nhau. Toàn thân Thiên Ngọc Ly rụn rời.
“Hức… tê quá… sướng quá…” Thiên Ngọc Ly khó khăn lắm nuốt hết tất cả nỉ non.
Trần Làm tách ra ôm Thiên Ngọc Ly vào lòng vuốt ve đầy sủng ái.
“Hức… ngươi làm ta sướng chết… huhu.” Thiên Ngọc Ly thút thít, cơn sướng đầu đời vượt quá nhận thức khiến nàng không kiềm chế được bản thân.
Trần Lãm hôn lên môi nàng ôn nhu nói:
“Ta muốn nàng thật sự thoải mái, thật sự sung sướng. Ta tuyệt đối chịu thiệt.”
Thiên Ngọc Ly bị Trần Lãm hôn bất ngờ nhưng trong cơn sướng khoái chưa dứt và lời nói như rót mật vào tai của hắn liền ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn. Nàng thầm nghĩ nam nhân này cũng không tệ, không đáng ghét như những ngày qua. Nàng thủ thỉ:
“Sau này ta hoàn thiện hóa hình ngươi phải liếm cho ta sướng mỗi ngày, không làm được thì đừng trách ta, ta cắn ngươi.”
Thiên Ngọc Ly nói xong liền chìm vào giấc ngủ mê man. Có lẽ mới hóa hình nên chuyện này hơi quá sức.
Trần Lãm sờ gò má Thiên Ngọc Ly, phát hiện khi nàng ngủ trông như một thiên thần, dáng vẻ mị hoặc hoàn toàn biến mất.
Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên:
“Tinh! Hệ thống hoàn thành thăng cấp lên cấp Bạch Ngân. Ký chủ nhận được Hồng bao Bạch Ngân.”
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ: Trái tim hồ ly (Thiên Ngọc Ly tính tình ngạo kiều chán ghét nam nhân, một lòng tìm về đỉnh cao, cần dùng tình cảm chân thành chiếm lấy trái tim nàng khiến nàng toàn tâm toàn ý sánh bước). Phần thưởng: một chiến kỹ cấp bậc ngẫu nhiên, một Bí thuật ngẫu nhiên, một linh căn ngẫu nhiên. Thời hạn: 20 năm. Trừng phạt: Trở thành kẻ địch của toàn bộ Hồ tộc, không còn khả năng thu hút nữ yêu tộc. Độ khó: Đại.”
Trần Lãm thản nhiên nói:
“Ta vào Hoành Vân Trúc Lâm tình cờ gặp phải Dương Minh Khiêm.”
Yên Vũ nhướng mắt, nàng sợ hắn gặp phiền toái nhưng dáng vẻ thong dong trước mặt càng khiến nàng hiếu kỳ hơn.
Trần Lãm kể toàn bộ câu chuyện từ lúc nhận nhiệm vụ Kỳ Trân Các đến khi chạm mặt Dương Minh Khiêm. Diễn biến chiến đấu làm Yên Vũ kinh ngạc. Nàng không ngờ Kim Đan hậu kỳ như hắn dám tính kế nhị thiếu gia Dương Gia đang quản lý Lam Cực Thành.
Nàng vội cầm tay hắn kiểm tra, không một vết thương, xương cốt rắn rỏi chắc khỏe hoàn mỹ. Gò má nàng vô thức ửng hồng, nàng đánh nhẹ hắn liền rút tay lại trách móc:
“Huynh mạo hiểm quá, lỡ có chuyện gì thì làm sao, hắn có gia tộc bảo hộ, huynh lại một thân một mình.”
Trần Lãm cười phá lên:
“Haha, ta đương nhiên hiểu nên mới không đập thằng con đó đấy, ai bảo dám khi dễ Yên Vũ của ta xấu xí, ta chơi hắn một ít.”
Yên Vũ đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân sâu xa đằng sau, được chính miệng hắn xác nhận trong lòng có chút ngọt ngào. Gì mà của ngươi chứ? Nàng vẫn ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở:
“Hắn luôn có trong tay con bài cầu cứu gia tộc, huynh không cẩn thận sẽ bị cường giả cao tầng truy sát.’
“Ta chỉ tính kế một tí mà thôi, bước đầu là như vậy, nàng sợ không có người nếm món nàng nấu nữa sao?” Trần Lãm nháy mắt, Yên Vũ rõ ràng quan tâm hắn nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hắn càng được nước làm tới.
“Hứ, huynh nói linh tinh, huynh không ăn thì đám nhóc con ăn.” Yên Vũ bị nói trúng tim đen khẽ gắt một tiếng liền chạy đi để lại hắn cười một mình.
Yên Vũ là nữ nhân thứ hai Trần Làm có được tâm tình thoải mái như thế. Tuổi đời thật của hắn hơn Yên Vũ, làm sao nàng có thể đối chọi.
Đêm xuống, Trần Lãm mở mắt sau khi kết thúc tu luyện. Thu hoạch mấy ngày nay thật tốt, hắn đã củng cố tu vi Kim Đan hậu kỳ chắc chắn. Hắn nhìn hồ ly nhỏ nằm bên cạnh bèn lấy ra một gốc Nhân Biến Thảo nói:
“Ta có quà cho ngươi, đợi ngươi đột phá tứ tinh có thể phục dụng hóa hình nhân loại, tốc độ hấp thụ linh khí sẽ nhanh hơn, không cần chờ đến ngũ tinh.”
Đột nhiên một luồng sáng bao phủ toàn thân hồ ly dần biến lớn. Trần Lãm kinh ngạc điều động linh lực chuẩn bị thứ gì đó không ổn phát sinh ảnh hưởng hồ ly. Nào ngờ màn sáng tiêu tan lộ ra một thân ảnh khiến hắn chấn động.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân không tì vết, tóc như mây trời, liễu mi cong vút trắng như tuyết, môi đỏ không cần son, đôi tay ngọc ngà, núi đôi vểnh cao, eo thon không chút mỡ. Đặc biệt là đôi tai và ba chiếc đuôi mị hoặc vô cùng.
“Nàng là… hồ ly nhỏ kia?” Trần Lãm lắp bắp.
Đôi mắt đẹp hững hờ nhìn hắn, nàng cất tiếng:
“Đoán xem.”
Giọng nói êm tai đánh thẳng vào đại não Trần Lãm, hắn không khỏi cảm khái:
“Hồ ly tinh trong truyền thuyết đây sao, thật sự là rất đẹp.”
Nữ hồ ly được khen đẹp bỗng dưng mặt tối đen, nàng hừ lạnh cắn đầu lưỡi chảy máu liền cúi xuống hôn lên trán Trần Lãm trong sự ngơ ngác của hắn.
Một cảm giác vi diệu sinh ra trong linh hồn Trần Lãm, hắn cảm thấy mình có sự liên kết gần gũi khó tả với nữ nhân này. Hắn cảm giác mình có thể khống chế sinh tử của nàng, chỉ một ý niệm liền hương tiêu ngọc vẫn.
“Đây là gì?” Hắn kinh ngạc hỏi.
Nữ hồ ly cao ngạo trả lời:
“Huyết khế tương sinh, chỉ cần ta chết ngươi sẽ chết, ngược lại ngươi chết ta cũng chết theo.”
“Hả? Cái gì?” Hắn càng thêm kinh ngạc.
“Ngươi có thể khống chế sinh tử của ta nhưng ta nghĩ chắc người không dám đâu nha.” Nàng lườm nguýt hắn tiếp:
“Hồ tộc ta cao quý ngươi lại nói hồ ly tinh thật tức chết ta.”
“Ngươi cứu ta đương nhiên ta biết ơn, ngươi lại đi xem hết ngóc ngách người ta thì ngơi phải nuôi ta cả đời cho ngươi nghèo chết.”
Trần Lãm nghe nàng nói một hơi không nghỉ thì hiểu ra. Nữ nhân này chẳng qua tức giận vu vơ mà thôi. Huyết khế tương sinh thật ra không tệ, hắn có thể cảm ứng được nàng dù không ở cạnh, như vậy bớt đi gánh nặng phải luôn mang nàng theo, nàng có thể tự do hoạt động.
“Hừ, ngươi cười cái gì?” Nàng không vui, nói nãy giờ mà hắn tai này lọt qua tai kia.
“Ta cười vì ta vui, có một mỹ nhân bên cạnh mà.” Trần Lãm trêu ghẹo nàng, hắn hỏi tiếp:
“Nàng tên là gì?”
“Tại sao ta phải cho ngươi biết?” Nàng vẫn chưa hết giận nha.
“Thật ra ta cũng không có ý mà, lần đầu ta thấy hồ ly dễ thương quá nên mới ngắm nghía một chút, chuyện đã lỡ rồi ta sẽ bù đắp cho nàng, nàng cho ta biết tên được không?”. Hắn bất lực.
Nữ hồ ly nhận ra thành ý trong lời nói cũng nguôi giận phần nào nên dịu giọng:
“Ta chỉ biết ta tên là Thiên Ngọc Ly, đột phá cửu tinh sẽ có chín đuôi.”
Trần Lãm gật đầu, để ý đến ba cái đuôi đong đưa liền tò mò vuốt nhẹ, vừa chạm vào cảm thấy bàn tay mát mẻ dễ chịu. Bất quá điều này khiến Thiên Ngọc Ly hừ một tiếng:
“Ngươi còn sờ nữa? Hiện tại ta chỉ có thể hóa hình hai canh giờ, trong vòng mười hai canh giờ sau đó phải biến về bản thể”
“Được, hai canh giờ cũng được, mỗi ngày nàng hóa hình cho ta ngắm cũng được.” Trần Lãm ngắm nhìn nàng một lúc trầm ngâm.
“Khanh khách, vậy thì người mau kiếm yêu đan cho ta hấp thụ đi mới mau đột phá tứ tinh.” Thiên Ngọc Ly cười xinh đẹp.
Trần Lãm ném ra ngoài hai mươi viên yêu đan của yêu thú tam tinh viên mãn. Thiên Ngọc Ly nhìn qua lập tức lắc đầu:
“Nhiêu đây chưa đủ, ít nhất phải yêu đan yêu thú tứ tinh. Ngũ tinh càng tốt.”
Trần Lãm co quắp khóe miệng. Vậy không phải hao tiền phá của quá rồi. Hắn cày cuốc mấy ngày trời mới được vài chục viên yêu đan yêu thú tam tinh viên mãn. Vậy mà nàng có đòi đến ngũ tinh. Đây chính là trực tiếp ép khô hắn. Nhưng hắn vẫn tự tin:
“Được thôi, nàng hóa hình sớm cũng là chuyện tốt đối với ta.”
Nói xong liền ôm Thiên Ngọc Ly ngồi lên đùi. Từ trên Thiên Ngọc Ly tỏa ra hương thơm nồng nàn như hoa sữa. Bị hắn ôm bất ngờ như vậy, Thiên Ngọc Ly giẫy giũa muốn thoát ra nhưng vô lực, nàng gắt giọng:
“Mau thả ta ra, dám sàm sỡ ta.”
Trần Lãm để mặc cho nàng đánh chát vào người, hắn không đau ngược lại hưởng thụ thân thể như hoa như ngọc này. Với huyết khế tương sinh, hắn cảm ứng được không có bất kỳ sát khí nào từ Thiên Ngọc Ly.
Một người ôm, một người vùng vẫy. Cặp đào tiên bồng bềnh của Thiên Ngọc Ly vô tình cọ quẹt vào bộ vị bí hiểm của Trần Lãm đốt lên lửa dục trong người. Như cảm giác có thứ gì đó cứng cứng đâm lên từ bên dưới, Thiên Ngọc Ly rùng mình, bên trong nóng dần. Nàng la lên:
“Á ngươi buông ta ra, bên dưới ngươi dám đâm ta.”
Trần Lãm từ khi tạm biệt Thẩm Mộng Dao đến buổi tối hôm đó với Yên Vũ hắn phải nhẫn nhịn rất nhiều. Hiện tại cơ thể mọng nước của Thiên Ngọc Ly đã kích phát hoàn toàn lửa dục của hắn, không thể kìm nén được nữa. Hắn hít sâu một hơi nói:
“Tại nàng đẹp quá, nàng hấp dẫn quá, ta không kiềm được.”
Thiên Ngọc Ly có huyết khế tương sinh nên cảm nhận được sự khó chịu của hắn. Nàng thôi vùng vẫy dịu giọng:
“Ngươi khó chịu lắm hả, ta giúp ngươi cách nào đây?”
“Nàng giúp ta vuốt ve nó đi, ngậm mút nó càng tốt.” Trần Lãm đáp.
Thiên Ngọc Ly cắn môi, nàng hiểu chuyện này, chỉ là nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ, nghĩ lại hắn đã thấy hết của nàng rồi nên xem như chuyện này là nàng lấy lại công đạo cho chính mình.
Thiên Ngọc Ly ngồi xuống giường cởi quần hắn ra. Dương căn gân guốc dựng đứng sừng sững đập vào mắt nàng. Nàng có hơi bất ngờ với kích cỡ của nó nhưng vẫn hé môi đỏ ngậm vào.
“A…”
Một cảm giác sung sướng khó tả truyền đến Trần Lãm, hắn cúi nhìn gương mặt tuyệt đẹp tóc trắng với đôi tai xinh xắn kia đang ngậm nuốt dương căn ra vào phải chốt một câu hồ ly đúng là thiên sinh mị hoặc.
Thiên Ngọc Ly chỉ ngậm được hơn một nửa dương căn là tối da nhưng cũng đủ khiến Trần Lãm tê tái. Đầu lưỡi linh hoạt xoắn quanh dương căn trong miệng đẹp, bàn tay nõn nà cầm lấy phần gốc vuốt lên vuốt xuống, thi thoảng Thiên Ngọc Ly hé miệng đá lưỡi quanh đầu nấm làm Trần Lãm sướng như điên.
Mùi vị nam nhân xộc vào mũi Thiên Ngọc Ly, nàng cảm giác phía dưới đã ẩm ướt từ khi nào. Nàng không ngừng uốn éo hạ thân như rắn nước.
Trần Lãm hít thở dồn dập, hắn cố gắng bình tĩnh áp tay vào má Thiên Ngọc Ly dịu dàng nói:
“Nàng có phải cũng khó chịu phải không? Trong người nóng rực, đặc biệt bên dưới kia.”
Thiên Ngọc Ly dừng động tác, một giọt nước bọt chảy xuống khóe miệng, thổ khí như lan:
“Ừ ta ngứa quá.”
Trần Lãm cười nói tiếp:
“Với huyết khế tương sinh ta cảm nhận được nàng không thật dễ chịu. Nàng xoay người ngược lại đây ta hỗ trợ giúp nàng, ta muốn nàng thoải mái.”
Toàn thân như thiêu đốt khiết Thiên Ngọc Ly không chịu nữa làm theo lời hắn. Nàng vẫn giữ suy nghĩ như cũ, hắn thấy rồi cho hắn chạm thêm một tí cũng không chết.
Trần Lãm tháo các nơi thắt nút trên cung trang của Thiên Ngọc Ly. Cung trang rơi xuống phô bày toàn bộ ngọc thể.
Hắn hoàn toàn không thể rời mắt nổi cơ thể như vưu vật thế gian này. Hắn có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo ép chặt đầy chết chóc đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp phun ra nuốt vào từ miệng đẹp. Bụng phẳng lì trắng bóng mịn màng.
Hắn quan sát đến hạ thân Thiên Ngọc Ly đang phô bày. Giữa cặp đùi đầy đặn thon dài là hai cánh môi dọc ép chặt khe rãnh đỏ hồng được khảm lên một hạt ngọc tí xíu, lấp ló phía sau là nhúm cỏ nhỏ xíu trắng như mái tóc óng ả. Tất cả đánh sập mọi phòng ngự tinh thần của Trần Lãm, kích thích vô cùng, trong mắt hắn chỉ còn một bức tranh tuyệt đẹp được vẽ nên từ nơi sâu thẳm nhất của Thiên Ngọc Ly.
Trần Lãm không nhịn nữa, hắn kẹp lấy hạt ngọc đỏ hỏn bằng hai ngón tay. Cả khe suối vốn đã tràn ngập suối thơm tinh khiết run rẩy yếu ớt, từ trong tiết thêm càng nhiều. Ngón tay ma quái xoa tròn hạt ngọc khiến nó cứng lên, to lên. Đôi môi mỏng hé mở như lời chào nam nhân khám phá.
Hương thơm xử nử phà vào mũi, Trần Lãm hít lấy đặt lên đôi môi dọc một nụ hôn. Đầu lưỡi nhô ra tiến công động huyệt, chạm từng lớp thành vách, nếm vị ngọt suối trong.
“Ư”
Thiên Ngọc Ly tê tái nơi thâm cung bí xử, đã ngứa càng ngứa hơn muốn lên mây. Dương căn lắp đầy miệng, nàng chỉ có thể bật ra tiếng rên chèn ép từ cổ họng.
Trần Lãm tham lam đùa nghịch trong hang động ẩm ướt, nuốt hết thứ dịch mật từ trong tiết ra. Hắn oanh tạc tấn công mọi nơi từ trong huyệt đạo ra ngoài quét dọc hai cánh môi cắn cắn mút mút
“Ưm… ưm…” Từng thanh âm rên rỉ vô nghĩa phát ra. Thiên Ngọc Ly cảm giác sướng khoái vi diệu, nàng ngậm chặt dương căn, phun ra nuốt vào mỗi lúc một nhanh, nhăn mặt nhíu mày đầy dâm mị đón nhận cảm giác sung sướng tái tê.
Suối nguồn siết chặt, cánh hoa ép chặt đầu lưỡi. Thân thể Thiên Ngọc Ly run rẩy không ngừng mà ở phía dưới Trần Lãm cũng cảm giác dương căn bị nuốt đến cực hạn.
Một cảm giác mãnh liệt muốn phóng xuất dưới hạ thân, Thiên Ngọc Ly áp chặt nơi tư mật vào miệng Trần Lãm như không muốn rời xa. Chợt nàng cảm giác thân thể căng cứng tất cả như mất hết sức lực, một dòng nước ấm trong khe suối phun trào. Mà dương căn trong miệng bất thường to cứng hơn run một hơi trào một loại dịch đặc sệt lấp đầy miệng nàng. Dịch đặc chảy qua lưỡi thẳng vào họng. Thiên Ngọc Ly hai mắt mở to lệ lưng tròng cố gắng nuốt hết tất cả thứ dịch đó.
Cả hai cùng nhau hừ mạnh run rẩy kịch liệt giữ chặt nơi tư mật của nhau. Toàn thân Thiên Ngọc Ly rụn rời.
“Hức… tê quá… sướng quá…” Thiên Ngọc Ly khó khăn lắm nuốt hết tất cả nỉ non.
Trần Làm tách ra ôm Thiên Ngọc Ly vào lòng vuốt ve đầy sủng ái.
“Hức… ngươi làm ta sướng chết… huhu.” Thiên Ngọc Ly thút thít, cơn sướng đầu đời vượt quá nhận thức khiến nàng không kiềm chế được bản thân.
Trần Lãm hôn lên môi nàng ôn nhu nói:
“Ta muốn nàng thật sự thoải mái, thật sự sung sướng. Ta tuyệt đối chịu thiệt.”
Thiên Ngọc Ly bị Trần Lãm hôn bất ngờ nhưng trong cơn sướng khoái chưa dứt và lời nói như rót mật vào tai của hắn liền ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn. Nàng thầm nghĩ nam nhân này cũng không tệ, không đáng ghét như những ngày qua. Nàng thủ thỉ:
“Sau này ta hoàn thiện hóa hình ngươi phải liếm cho ta sướng mỗi ngày, không làm được thì đừng trách ta, ta cắn ngươi.”
Thiên Ngọc Ly nói xong liền chìm vào giấc ngủ mê man. Có lẽ mới hóa hình nên chuyện này hơi quá sức.
Trần Lãm sờ gò má Thiên Ngọc Ly, phát hiện khi nàng ngủ trông như một thiên thần, dáng vẻ mị hoặc hoàn toàn biến mất.
Lúc này, âm thanh hệ thống vang lên:
“Tinh! Hệ thống hoàn thành thăng cấp lên cấp Bạch Ngân. Ký chủ nhận được Hồng bao Bạch Ngân.”
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ: Trái tim hồ ly (Thiên Ngọc Ly tính tình ngạo kiều chán ghét nam nhân, một lòng tìm về đỉnh cao, cần dùng tình cảm chân thành chiếm lấy trái tim nàng khiến nàng toàn tâm toàn ý sánh bước). Phần thưởng: một chiến kỹ cấp bậc ngẫu nhiên, một Bí thuật ngẫu nhiên, một linh căn ngẫu nhiên. Thời hạn: 20 năm. Trừng phạt: Trở thành kẻ địch của toàn bộ Hồ tộc, không còn khả năng thu hút nữ yêu tộc. Độ khó: Đại.”