Thanh Huyền Lâu tọa lạc trên một con phố phồn hoa phía Tây Lam Cực Thành. Sở dĩ có tên gọi như vậy vì bên ngoài được khảm bơi vô số Bích Tỷ Thạch xanh thẳm ngàn năm đúc thành. Bích Tỷ Thạch không chỉ có một màu xanh duy nhất, như vậy có thể hiểu giá trị Thanh Huyền Lâu cao đến mức nào.
Một tòa nhà bảy tầng sừng sững lấp lánh dưới ánh trăng vô cùng nổi bật. Trần Lãm từ xa đã có thể nhìn thấy, đánh giá tòa nhà Nhất Đình kiếp trước có phần thua kém. Thật là xa hoa.
Thanh Huyền Lâu được xây từ khi nào không ai xác định được. Lam Cực Thành tồn tại hơn vạn năm, đã qua rất nhiều đời thành chủ quản lý từ nhiều gia tộc khác nhau. Ba nhà Dương, Đoạn và Tô chỉ là sau này.
Nhiều giai thoại ra đời gắn với cái tên Thanh Huyền Lâu nhưng thật giả khó đoán. Riêng có một sự kiện đã đưa danh tiếng Thanh Huyền Lâu lên đỉnh cao nhất có thể sánh ngang với Kỳ Trân Các.
Đó là vị lâu chủ của Thanh Huyền Lâu, hay còn gọi là Thanh Hàn Lâu chủ.
Cách đây tám mươi năm, Thanh Hàn Lâu chủ lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất xuất hiện công khai. Hôm đó là một đêm tối mưa tầm tã, một vị nữ tử từ trong Thanh Huyền Lâu từ trong phá không, chân trần đạp đỉnh Thanh Huyền Lâu ung dung mà đứng.
Nàng lấy ra một cây đàn tranh nhìn qua rất bình thường trôi nổi lơ lửng trước mặt đàn một giai điệu.
Giai điệu không dài nhưng đánh động đến toàn bộ dân chúng trong thành. Tất cả cảm nhận được vô vàn cảm xúc tích cực trong giai điệu. Mọi nguời chìm đắm trong điệu sáo như mê hoặc chợt rơi lệ, bởi đoạn kết nó quá bi thương. Giai điệu kết thúc vài khắc, từng người từng người bắt đầu bừng tỉnh, có không ít người cảm giác lực lượng cơ thể muốn đột phá. Nhưng tất cả đều đứng đó như mong đợi một điều gì đó từ vị nữ tử này.
Chỉ thấy chân nàng không hề chạm đỉnh Thanh Huyền Lâu, khuôn mặt nàng bị che phủ bởi một tầng sương mờ ảo không thể nhìn thấu. Nàng chậm rãi thốt ra từng chữ đánh sâu vào tâm trí của dân chúng:
“Ta, Thanh Hàn sẽ rời khỏi Lam Cực Thành sau một trăm năm. Người nào cần tìm ta phải thông qua Trà Thi Yến và phải là nam nhân. Sau một trăm năm, Thanh Huyền Lâu không còn tồn tại.”
Thanh âm vừa dứt, thân ảnh nàng biết mất. Trà Thi Yến từ đây ra đời.
“Không ngờ còn có chuyện như vậy.” Trần Lãm không che đậy.
“Haha, lần này ta thử sức một chuyến biết đâu thành công diện kiến nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt lâu chủ trong truyền thuyết.” Dương Minh Khiêm hưng phấn đến nổi chảy cả nước dãi.
Thanh Huyền Lâu mang lại sự bí ẩn thâm sâu không lường cho Trần Lãm. Nếu Kỳ Trân Các bí ẩn bởi nội lực mãnh mẽ và tài phú thì Thanh Huyền Lâu chính là bí ẩn tận đấy đại dương không cách nào khám phá.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là thành chủ các đời ra lệnh không cho phép mạo phạm Thanh Huyền Lâu. Dương Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
Trước cửa Thanh Huyền Lâu có một nhóm nữ nhân ai nấy đều như hoa nở không ngừng chào đón các nam khách nhân. Họ đều được xưng là tiểu thư, trang phục nửa kín nửa hở không hề thô tục.
Thanh Huyền Lâu chỉ bán nghệ không bán thân, nếu như có ai có ý đồ bất kính lập tức bị đá ra ngay. Phân Thần kỳ cũng không ngoại lệ. Vì vậy nam nhân đối với các vị tiểu thư cung kính vô cùng.
Từ tầng một đến tầng ba được thiết kế trống ở giữa để nhìn xuống sân khấu. Trần Lãm được sắp xếp một bàn trên tầng một.
Vị tiểu thư sau khi hướng dẫn Trần Lãm liền cất bước lên sân khấu chấp tay phía trước. Lúc này toàn bộ chỗ ngồi đã lấp kín, vô số người không may chậm trễ ngoài cửa đành tiếc nuối quay về.
Nàng lên tiếng:
“Kính chào các vị khách nhân, thiếp thân xin tự giới thiệu, thiếp thân tên Vương Thi là người chủ trì Trà Thi Yến lần này… và… Trà Thi Yến lần thứ 861 chính thức bắt đầu.”
Chát! Chát!
Từng tràng vỗ tay không ngừng vang lên. Khách nhân ai ai không kìm nỗi vẻ khẩn trương.
Vương Thi mỉm cười nói tiếp:
“Quy định không thay đổi. Trước hết mời các vị quan khách thưởng thức các tiết mục.”
Vương Thì triệu ra một cây đàn tì bà, nàng khẽ kéo dây, âm thanh du dương truyền đến. Cả đám người ngồi đây ai cũng bất động, ánh mắt lim dim tận hưởng. Lời ca và tiếng đàn da diết, nhiều người cố gắng nhẫn nhịn không muốn rời khỏi để bế quan.
Từng vị tiểu thư lên sân khấu thể hiện, vui có, buồn có, hùng tráng có, sầu bi cũng có, rất nhiều cung bậc cảm xúc. Chỉ có Trần Lãm không như vậy, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ để so với kiếp trước. Nhưng có nhạc thưởng thức ở thế giới này cũng không tồi rồi. Hắn không biết Vương Thi ở phía trong đang chú ý đến.
Vương Thì nhíu mày lẩm bẩm:
“Người này không lẽ tai trâu?”
Trần Lãm mà nghe được chắc hóa điên. Nhưng cũng đúng, những vị tiểu thư Thanh Huyền Lâu vẫn chưa sánh được với Chung Uyển Đình của hắn. Vương Thi không hiểu sao Trần Lãm nở một nụ cười, nụ cười này rõ ràng không phải hướng đến chúng nữ.
Đến khi vị tiểu thư cuối cùng hoàn thành ca khúc, Vương Thi đã bước lên sân khấu trịnh trọng nói:
“Kỹ nghệ của Thanh Huyền Lâu không phải hơn người, các vị khách nhân đã chê cuời rồi.”
Ngay lập tức bên dưới đã đùng đùng gào to:
“Hay, rất hay không hổ danh đệ nhất lâu Lam Cực Thành.”
“Vương Thi tiểu thư đừng ngại, ta còn muốn nghe thêm.”
“Haha, ta muốn lập tức bế quan nha.”
Vương Thi che miệng cười khúc khích, nàng nói:
“Thay mặt Thanh Huyền Lâu, Vương Thi xin cảm ơn các vị khách nhân đã lắng nghe. Sau đây chính là thử thách của Trà Thi Yến.”
Nam nhân bên dưới lập tức yên lặng, hít sâu bình tĩnh nghe nàng nói tiếp:
“Quy định như cũ, các vị khách quan ai trả lời được hơn một nữa câu đố sẽ được gặp lâu chủ của chúng ta. Mỗi câu đố các vị khách quan có thời gian tối đa một nén nhang để trả lời, hết thời gian không có ai trả lời sẽ chuyển sang câu tiếp theo.”
Vương Thi cười như không trong tay xuất hiện một cuộn giấy, nàng tung cuộn giấy lên không, cuộn giấy nhanh tróng trải ra, trên đó ghi một dòng chữ.
“Thứ gì có màu đen khi ngươi mua nó, ngươi sử dụng liền hóa đỏ, ngươi sử dụng xong vứt đi liền trở nên xám xịt?”
Tất cả lâm vào đăm chiêu suy nghĩ, mày nhíu chặt. Trần Lãm cũng không khác, nhưng hắn không suy nghĩ về đáp án, hắn tự hỏi rằng không phải câu này có phần quá dễ rồi không.
“Bạch Đình, em có thấy câu này không phải học sinh lớp năm còn trả lời được sao đám người ở đây ngu độn vậy, than mà cũng không biết?” Hắn thầm hỏi.
“Công tử không biết nơi đây toàn tu sĩ làm sao để ý đến thứ bình dân như vậy?” Bạch Đình nhếch miệng.
Hai khắc đã qua, Trần Lãm không thấy có động tĩnh liền đứng chạy chiếm trước tiên cơ.
“Ta đoán đây là than.” Hắn dõng dạc, xung quanh liền tập trung vào hắn.
Vương Thi ánh mắt lấp lóe liền phẳng lặng, nàng đưa ra câu hỏi:
“Vì sao công tử cho rằng là than?”
“Than khi ta mua có màu đen, đốt lên có màu đỏ, cháy hết chỉ còn xác màu xám.” Hắn tự tin trả lời.
“Chính xác, đây chính là than được phàm nhân sử dụng để đốt tạo ra nguồn nhiệt nấu ăn, nước uống. Có lẽ công tử đã trải qua tuổi thơ thú vị nha.” Vương Thi cười đầy ý vị.
“Không giấu gì, trước kia ta từng đi một nơi phàm nhân sinh sống nên nhận biết thôi.” Trần Lãm khiêm tốn giải thích.
Đám khách nhân đen mặt, bọn hắn chỉ cần dùng hỏa linh lực liền tạo ra ngọn lửa duy trì nên làm sao nhận thức được than. Bọn hắn cảm thấy tên này may mắn mà thôi.
“Tiếp theo là câu đố mới.” Vương Thi tung lên cuộn giấy thứ hai.
“Từ gì mà tất cả mọi người ở đây đều phát âm sai?”
Không gian liền lâm vào yên tĩnh. Trần Lãm bất đắc dĩ méo mặt, Thanh Huyền Lâu thật biết chơi.
Trong lúc ai nấy đều nhăn nhó người thở dài bỏ cuộc thì Trần Lãm lại đứng lên.
“Sai. Đây là đáp án.”
Vương Thi cùng chúng nữ thoáng chốc kinh ngạc, khó chơi như vậy vị công tử này cũng nhìn ra.
“Chính xác, xin mời công tử giải thích.” Vương Thi bên ngoài tĩnh lặng nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.
“Đây vốn dĩ là câu đố đánh lừa, tất cả đều cố gắng tìm ra một từ nào đó khác biệt nhưng lại không nhìn ra ý tứ ngay chính trong câu đố. Sai, không phải phát âm là như thế sao?” Trần Lãm ôn tồn giải thích.
Toàn bộ khách nhân ngỡ ngàng, tiếc hận vì sao lại bị câu đố đơn giản như vậy dẫn dắt. Lại phát hiện tên này chỉ là Kim Đan hậu kỳ khuôn mặt tầm thường nhưng tài trí hơn người, không ít người tỏ ra ghen tị.
Trần Lãm đâu để ý đến bọn hắn, hắn đang vô cùng khoái chí, điểm uy danh tăng lên từng đợt.
“Xin hỏi quý danh công tử là gì?” Vương Thi mỉm cười từ tốn.
“Tại hạ là Dao Nhất, một tán tu mà thôi.” Trần Lãm đáp.
Đám khách nhân có người hiểu ra, chỉ có tán tu lăn lộn khắp nơi mới có thể như vậy.
Tiếp theo, Vương Thi lại tung ra một cuộn giấy.
“Bệnh gì khiến y sư bó tay?”
Người người trầm mặc, hỏi một câu đặc thù như vậy bọn hắn không phải luyện dược sư hay y sư cái quái gì trả lời được. Trần Lãm một lần nữa đứng, rất nhiều ánh mắt gắt gao nhìn hắn.
“Đáp án là gãy tay. Gãy tay thì phải bó tay lại chứ còn gì nữa.”
Vương Thi xác nhận là đúng, toàn trường nghẹn họng. Ngay cả Dương Minh Khiêm bên cạnh cũng không giấu được tự ghen tị. Hắn là nhị thiếu gia của Dương gia địa vị cực cao mà phải ngậm bồ hòn. Hắn quyết định sau này phải xâm nhập vào cuộc sống phàm nhân nhằm nâng cao hiểu biết. Hắn không chấp nhận được một tên tán tu tầm thường.
Trần Lãm nhận ra bị rất nhiều ánh mắt sắc lẻm nhằm vào liền đề phòng. Biểu hiện như vậy quá dễ gây chú ý không chừng chuốc họa vào thân. Hắn quyết định bỏ qua các câu đố tiếp theo.
Đúng như Trần Lãm dự tính. Các câu đố tiếp theo đưa ra đều không có ai giải được, ngay cả Trần Lãm cũng nhăn nhó bất lực. Trần Lãm trong lòng cười lạnh, hắn cảm thấy nên được trao giải diễn viên nha.
Vương Thi ánh mắt biến hóa liên tục, nàng cứ nghĩ vị công tử Dao Nhất này khả năng rất cao có thể lần đầu tiên thông qua Trà Thi Yến. Nhưng liên tục ba câu đó qua đi, nàng liền thất vọng, thầm nghĩ người này có chút tài trí hơn người mà thôi.
Cầm trên tay một cuộn giấy lớn, Vương Thi trong mắt có một tia mong chờ ung dung nói ra:
“Sau đây là câu đố thứ bảy, cũng là câu đố cuối cùng của Trà Thi Yến lần này. Xin mời các vị khách nhân tìm ra ý nghĩa bên trong, cuộn giấy này được lâu chủ vô tình tìm được trong một động phủ khi bắt đầu bước chân lên con đường tu luyện.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về Trần Lãm chờ xem hắn có thể lập nên kì tích hay không.
Cuộn giấy được nâng lên không trung, trong bức tranh là bốn hình vẽ tách biệt.
Một con quỷ ghê rợn.
Một giọt máu.
Một chữ “bất”
Một chòm sao tựa như chòm Đại Hùng.
Mặc kệ đam người mộng bức ngu ngơ, Trần Lãm hai mắt nhắm nghiền. Hắn không ngừng suy nghĩ về mỗi hình vẽ, mỗi hình vẽ chắc chắn đại diện cho một ý nghĩa nào đó. Chợt hắn nhớ ra một giai thoại xa xưa. Hắn lẩm nhẩm trong đầu:
“Chính nó, chính là nó.”
Thời gian một nén nhan gần hết. Vương Thi cúi mặt thờ dài chợt phát hiện không đúng liền nhìn lên. Tất cả người đều nhìn vào vị công tử Dao Nhất, trên mặt hắn tràn đầy ngạo nghễ.
Trần Lãm dõng dạc:
“Đây gọi là quỷ đỏ không bảy.”
Tất cả nam nhân hoảng hốt vội vàng nhìn lại cuộn sách ngay lập tức hiểu ra, tiếc hận không thôi.
Vương Thi sửng sốt ngây người. Không phải vì câu trả lời của hắn là chính xác mà là nàng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói truyền âm đến:
“Đưa hắn lên đây.”
Một tòa nhà bảy tầng sừng sững lấp lánh dưới ánh trăng vô cùng nổi bật. Trần Lãm từ xa đã có thể nhìn thấy, đánh giá tòa nhà Nhất Đình kiếp trước có phần thua kém. Thật là xa hoa.
Thanh Huyền Lâu được xây từ khi nào không ai xác định được. Lam Cực Thành tồn tại hơn vạn năm, đã qua rất nhiều đời thành chủ quản lý từ nhiều gia tộc khác nhau. Ba nhà Dương, Đoạn và Tô chỉ là sau này.
Nhiều giai thoại ra đời gắn với cái tên Thanh Huyền Lâu nhưng thật giả khó đoán. Riêng có một sự kiện đã đưa danh tiếng Thanh Huyền Lâu lên đỉnh cao nhất có thể sánh ngang với Kỳ Trân Các.
Đó là vị lâu chủ của Thanh Huyền Lâu, hay còn gọi là Thanh Hàn Lâu chủ.
Cách đây tám mươi năm, Thanh Hàn Lâu chủ lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất xuất hiện công khai. Hôm đó là một đêm tối mưa tầm tã, một vị nữ tử từ trong Thanh Huyền Lâu từ trong phá không, chân trần đạp đỉnh Thanh Huyền Lâu ung dung mà đứng.
Nàng lấy ra một cây đàn tranh nhìn qua rất bình thường trôi nổi lơ lửng trước mặt đàn một giai điệu.
Giai điệu không dài nhưng đánh động đến toàn bộ dân chúng trong thành. Tất cả cảm nhận được vô vàn cảm xúc tích cực trong giai điệu. Mọi nguời chìm đắm trong điệu sáo như mê hoặc chợt rơi lệ, bởi đoạn kết nó quá bi thương. Giai điệu kết thúc vài khắc, từng người từng người bắt đầu bừng tỉnh, có không ít người cảm giác lực lượng cơ thể muốn đột phá. Nhưng tất cả đều đứng đó như mong đợi một điều gì đó từ vị nữ tử này.
Chỉ thấy chân nàng không hề chạm đỉnh Thanh Huyền Lâu, khuôn mặt nàng bị che phủ bởi một tầng sương mờ ảo không thể nhìn thấu. Nàng chậm rãi thốt ra từng chữ đánh sâu vào tâm trí của dân chúng:
“Ta, Thanh Hàn sẽ rời khỏi Lam Cực Thành sau một trăm năm. Người nào cần tìm ta phải thông qua Trà Thi Yến và phải là nam nhân. Sau một trăm năm, Thanh Huyền Lâu không còn tồn tại.”
Thanh âm vừa dứt, thân ảnh nàng biết mất. Trà Thi Yến từ đây ra đời.
“Không ngờ còn có chuyện như vậy.” Trần Lãm không che đậy.
“Haha, lần này ta thử sức một chuyến biết đâu thành công diện kiến nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt lâu chủ trong truyền thuyết.” Dương Minh Khiêm hưng phấn đến nổi chảy cả nước dãi.
Thanh Huyền Lâu mang lại sự bí ẩn thâm sâu không lường cho Trần Lãm. Nếu Kỳ Trân Các bí ẩn bởi nội lực mãnh mẽ và tài phú thì Thanh Huyền Lâu chính là bí ẩn tận đấy đại dương không cách nào khám phá.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất chính là thành chủ các đời ra lệnh không cho phép mạo phạm Thanh Huyền Lâu. Dương Thanh Sơn cũng không ngoại lệ.
Trước cửa Thanh Huyền Lâu có một nhóm nữ nhân ai nấy đều như hoa nở không ngừng chào đón các nam khách nhân. Họ đều được xưng là tiểu thư, trang phục nửa kín nửa hở không hề thô tục.
Thanh Huyền Lâu chỉ bán nghệ không bán thân, nếu như có ai có ý đồ bất kính lập tức bị đá ra ngay. Phân Thần kỳ cũng không ngoại lệ. Vì vậy nam nhân đối với các vị tiểu thư cung kính vô cùng.
Từ tầng một đến tầng ba được thiết kế trống ở giữa để nhìn xuống sân khấu. Trần Lãm được sắp xếp một bàn trên tầng một.
Vị tiểu thư sau khi hướng dẫn Trần Lãm liền cất bước lên sân khấu chấp tay phía trước. Lúc này toàn bộ chỗ ngồi đã lấp kín, vô số người không may chậm trễ ngoài cửa đành tiếc nuối quay về.
Nàng lên tiếng:
“Kính chào các vị khách nhân, thiếp thân xin tự giới thiệu, thiếp thân tên Vương Thi là người chủ trì Trà Thi Yến lần này… và… Trà Thi Yến lần thứ 861 chính thức bắt đầu.”
Chát! Chát!
Từng tràng vỗ tay không ngừng vang lên. Khách nhân ai ai không kìm nỗi vẻ khẩn trương.
Vương Thi mỉm cười nói tiếp:
“Quy định không thay đổi. Trước hết mời các vị quan khách thưởng thức các tiết mục.”
Vương Thì triệu ra một cây đàn tì bà, nàng khẽ kéo dây, âm thanh du dương truyền đến. Cả đám người ngồi đây ai cũng bất động, ánh mắt lim dim tận hưởng. Lời ca và tiếng đàn da diết, nhiều người cố gắng nhẫn nhịn không muốn rời khỏi để bế quan.
Từng vị tiểu thư lên sân khấu thể hiện, vui có, buồn có, hùng tráng có, sầu bi cũng có, rất nhiều cung bậc cảm xúc. Chỉ có Trần Lãm không như vậy, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ để so với kiếp trước. Nhưng có nhạc thưởng thức ở thế giới này cũng không tồi rồi. Hắn không biết Vương Thi ở phía trong đang chú ý đến.
Vương Thì nhíu mày lẩm bẩm:
“Người này không lẽ tai trâu?”
Trần Lãm mà nghe được chắc hóa điên. Nhưng cũng đúng, những vị tiểu thư Thanh Huyền Lâu vẫn chưa sánh được với Chung Uyển Đình của hắn. Vương Thi không hiểu sao Trần Lãm nở một nụ cười, nụ cười này rõ ràng không phải hướng đến chúng nữ.
Đến khi vị tiểu thư cuối cùng hoàn thành ca khúc, Vương Thi đã bước lên sân khấu trịnh trọng nói:
“Kỹ nghệ của Thanh Huyền Lâu không phải hơn người, các vị khách nhân đã chê cuời rồi.”
Ngay lập tức bên dưới đã đùng đùng gào to:
“Hay, rất hay không hổ danh đệ nhất lâu Lam Cực Thành.”
“Vương Thi tiểu thư đừng ngại, ta còn muốn nghe thêm.”
“Haha, ta muốn lập tức bế quan nha.”
Vương Thi che miệng cười khúc khích, nàng nói:
“Thay mặt Thanh Huyền Lâu, Vương Thi xin cảm ơn các vị khách nhân đã lắng nghe. Sau đây chính là thử thách của Trà Thi Yến.”
Nam nhân bên dưới lập tức yên lặng, hít sâu bình tĩnh nghe nàng nói tiếp:
“Quy định như cũ, các vị khách quan ai trả lời được hơn một nữa câu đố sẽ được gặp lâu chủ của chúng ta. Mỗi câu đố các vị khách quan có thời gian tối đa một nén nhang để trả lời, hết thời gian không có ai trả lời sẽ chuyển sang câu tiếp theo.”
Vương Thi cười như không trong tay xuất hiện một cuộn giấy, nàng tung cuộn giấy lên không, cuộn giấy nhanh tróng trải ra, trên đó ghi một dòng chữ.
“Thứ gì có màu đen khi ngươi mua nó, ngươi sử dụng liền hóa đỏ, ngươi sử dụng xong vứt đi liền trở nên xám xịt?”
Tất cả lâm vào đăm chiêu suy nghĩ, mày nhíu chặt. Trần Lãm cũng không khác, nhưng hắn không suy nghĩ về đáp án, hắn tự hỏi rằng không phải câu này có phần quá dễ rồi không.
“Bạch Đình, em có thấy câu này không phải học sinh lớp năm còn trả lời được sao đám người ở đây ngu độn vậy, than mà cũng không biết?” Hắn thầm hỏi.
“Công tử không biết nơi đây toàn tu sĩ làm sao để ý đến thứ bình dân như vậy?” Bạch Đình nhếch miệng.
Hai khắc đã qua, Trần Lãm không thấy có động tĩnh liền đứng chạy chiếm trước tiên cơ.
“Ta đoán đây là than.” Hắn dõng dạc, xung quanh liền tập trung vào hắn.
Vương Thi ánh mắt lấp lóe liền phẳng lặng, nàng đưa ra câu hỏi:
“Vì sao công tử cho rằng là than?”
“Than khi ta mua có màu đen, đốt lên có màu đỏ, cháy hết chỉ còn xác màu xám.” Hắn tự tin trả lời.
“Chính xác, đây chính là than được phàm nhân sử dụng để đốt tạo ra nguồn nhiệt nấu ăn, nước uống. Có lẽ công tử đã trải qua tuổi thơ thú vị nha.” Vương Thi cười đầy ý vị.
“Không giấu gì, trước kia ta từng đi một nơi phàm nhân sinh sống nên nhận biết thôi.” Trần Lãm khiêm tốn giải thích.
Đám khách nhân đen mặt, bọn hắn chỉ cần dùng hỏa linh lực liền tạo ra ngọn lửa duy trì nên làm sao nhận thức được than. Bọn hắn cảm thấy tên này may mắn mà thôi.
“Tiếp theo là câu đố mới.” Vương Thi tung lên cuộn giấy thứ hai.
“Từ gì mà tất cả mọi người ở đây đều phát âm sai?”
Không gian liền lâm vào yên tĩnh. Trần Lãm bất đắc dĩ méo mặt, Thanh Huyền Lâu thật biết chơi.
Trong lúc ai nấy đều nhăn nhó người thở dài bỏ cuộc thì Trần Lãm lại đứng lên.
“Sai. Đây là đáp án.”
Vương Thi cùng chúng nữ thoáng chốc kinh ngạc, khó chơi như vậy vị công tử này cũng nhìn ra.
“Chính xác, xin mời công tử giải thích.” Vương Thi bên ngoài tĩnh lặng nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.
“Đây vốn dĩ là câu đố đánh lừa, tất cả đều cố gắng tìm ra một từ nào đó khác biệt nhưng lại không nhìn ra ý tứ ngay chính trong câu đố. Sai, không phải phát âm là như thế sao?” Trần Lãm ôn tồn giải thích.
Toàn bộ khách nhân ngỡ ngàng, tiếc hận vì sao lại bị câu đố đơn giản như vậy dẫn dắt. Lại phát hiện tên này chỉ là Kim Đan hậu kỳ khuôn mặt tầm thường nhưng tài trí hơn người, không ít người tỏ ra ghen tị.
Trần Lãm đâu để ý đến bọn hắn, hắn đang vô cùng khoái chí, điểm uy danh tăng lên từng đợt.
“Xin hỏi quý danh công tử là gì?” Vương Thi mỉm cười từ tốn.
“Tại hạ là Dao Nhất, một tán tu mà thôi.” Trần Lãm đáp.
Đám khách nhân có người hiểu ra, chỉ có tán tu lăn lộn khắp nơi mới có thể như vậy.
Tiếp theo, Vương Thi lại tung ra một cuộn giấy.
“Bệnh gì khiến y sư bó tay?”
Người người trầm mặc, hỏi một câu đặc thù như vậy bọn hắn không phải luyện dược sư hay y sư cái quái gì trả lời được. Trần Lãm một lần nữa đứng, rất nhiều ánh mắt gắt gao nhìn hắn.
“Đáp án là gãy tay. Gãy tay thì phải bó tay lại chứ còn gì nữa.”
Vương Thi xác nhận là đúng, toàn trường nghẹn họng. Ngay cả Dương Minh Khiêm bên cạnh cũng không giấu được tự ghen tị. Hắn là nhị thiếu gia của Dương gia địa vị cực cao mà phải ngậm bồ hòn. Hắn quyết định sau này phải xâm nhập vào cuộc sống phàm nhân nhằm nâng cao hiểu biết. Hắn không chấp nhận được một tên tán tu tầm thường.
Trần Lãm nhận ra bị rất nhiều ánh mắt sắc lẻm nhằm vào liền đề phòng. Biểu hiện như vậy quá dễ gây chú ý không chừng chuốc họa vào thân. Hắn quyết định bỏ qua các câu đố tiếp theo.
Đúng như Trần Lãm dự tính. Các câu đố tiếp theo đưa ra đều không có ai giải được, ngay cả Trần Lãm cũng nhăn nhó bất lực. Trần Lãm trong lòng cười lạnh, hắn cảm thấy nên được trao giải diễn viên nha.
Vương Thi ánh mắt biến hóa liên tục, nàng cứ nghĩ vị công tử Dao Nhất này khả năng rất cao có thể lần đầu tiên thông qua Trà Thi Yến. Nhưng liên tục ba câu đó qua đi, nàng liền thất vọng, thầm nghĩ người này có chút tài trí hơn người mà thôi.
Cầm trên tay một cuộn giấy lớn, Vương Thi trong mắt có một tia mong chờ ung dung nói ra:
“Sau đây là câu đố thứ bảy, cũng là câu đố cuối cùng của Trà Thi Yến lần này. Xin mời các vị khách nhân tìm ra ý nghĩa bên trong, cuộn giấy này được lâu chủ vô tình tìm được trong một động phủ khi bắt đầu bước chân lên con đường tu luyện.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về Trần Lãm chờ xem hắn có thể lập nên kì tích hay không.
Cuộn giấy được nâng lên không trung, trong bức tranh là bốn hình vẽ tách biệt.
Một con quỷ ghê rợn.
Một giọt máu.
Một chữ “bất”
Một chòm sao tựa như chòm Đại Hùng.
Mặc kệ đam người mộng bức ngu ngơ, Trần Lãm hai mắt nhắm nghiền. Hắn không ngừng suy nghĩ về mỗi hình vẽ, mỗi hình vẽ chắc chắn đại diện cho một ý nghĩa nào đó. Chợt hắn nhớ ra một giai thoại xa xưa. Hắn lẩm nhẩm trong đầu:
“Chính nó, chính là nó.”
Thời gian một nén nhan gần hết. Vương Thi cúi mặt thờ dài chợt phát hiện không đúng liền nhìn lên. Tất cả người đều nhìn vào vị công tử Dao Nhất, trên mặt hắn tràn đầy ngạo nghễ.
Trần Lãm dõng dạc:
“Đây gọi là quỷ đỏ không bảy.”
Tất cả nam nhân hoảng hốt vội vàng nhìn lại cuộn sách ngay lập tức hiểu ra, tiếc hận không thôi.
Vương Thi sửng sốt ngây người. Không phải vì câu trả lời của hắn là chính xác mà là nàng chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói truyền âm đến:
“Đưa hắn lên đây.”