• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Ngọc Ly chau mày đanh giọng quát:

“Khóc lóc cái gì trước tiên chữa trị cho hắn, hắn có mệnh hệ gì ta cũng đi đời.”

Yên Vũ bị Thiên Ngọc Ly quát to giật mình nuốt ngược nước mắt vào trong, sắc mặt ảm đạm thẫn thờ hỏi ngược lại:

“Chữa trị bằng cách nào?”

Thiên Ngọc Ly nghiêm túc trả lời:

“Song tu là cách tốt nhất.”

Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt cùng lúc ngây người. Song tu không phải là chuyện kia sao?

“Hừ, ai nói là các ngươi? Ta sẽ song tu với hắn, giữa và hắn có huyết khế tương sinh hiệu quả tốt nhất.”

Soạt!

Y phục của Thiên Ngọc Ly nhanh chóng rời thân rơi xuống thảm cỏ xanh. Đôi gò bồng đảo căng tròn vung lên đầy kiêu ngạo. Toàn thân tỏa ra sự quyến rũ mê người đến Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt cũng bị thu hút. Thiên Ngọc đích thị là vưu vật thế gian, gương mặt hồng nhan họa thủy, mị hoặc chúng sinh.

Hai nữ Yên Vũ vô thức chạm tay lên ngực chính mình so sánh, Thiên Ngọc Ly hình như to hơn một vòng.

Thiên Ngọc Ly quỳ giữa hai chân Trần Lãm cẩn thận kéo quần hắn xuống. Nàng gấp gáp còn hơn Yên Vũ và Đoạn Lăng Nguyệt, bởi nàng có huyết khế tương sinh với hắn, khí tức của hắn hiện tại đã suy yếu lắm rồi.

“Thứ này bình thường vậy mà to như vậy? Yên Vũ không chịu được đâu ta sẽ thay nàng.” Nắm dương căn trong tay, Thiên Ngọc Ly há miệng ngậm đầu quy vào miệng.

Hương vị nam nhân đánh sâu vào từng sợi dây thần kinh kích phát dục vọng của Thiên Ngọc Ly. Nàng há to nuốt sâu bao trọn hơn một nữa dương căn.

“Ư.”

Thiên Ngọc Ly nấc nhẹ khi dương căn chạm tới cuống họng, một tay luồng xuống xoa vuốt hai cánh hoa bên dưới ướt đẫm phát ra âm thanh nhóp nhép dâm dục.

Dương căn trong miệng to lớn lấp đầy khiến nàng không thở được phải phun ra để lại một sợi tơ nối liền miệng xinh và đầu nấm.

“Yên Vũ ngươi coi cho kỹ ta làm mẫu lần này.” Thiên Ngọc Ly yêu kiều liếm môi đảo mắt tới Yên Vũ, nhích người ngồi chồm hổm kê dương căn cứng cáp dựng đứng ngay cửa tiểu huyệt chèm nhẹp nước nhờn.

Yên Vũ chăm chú quan sát nãy giờ bị Thiên Ngọc Ly đánh tiếng lập tức xấu hổ thầm mắng:

“Yêu nữ dâm đãng còn có thời gian chọc ghẹo.”

Nàng tức muốn chết, giữa lúc dầu sôi lửa bỏng biết rằng Thiên Ngọc Ly đang cố gắng chữa trị cho Trần Lãm nhưng nàng lại động tình, tiểu khố đã ướt nhẹp bởi dâm thủy không ngừng tiết ra từ nơi tư mật.

Đoạn Lăng Nguyệt cũng không dễ chịu chút nào, nàng nóng hừng hực ở bụng dưới, phải cố gắng vận chuyển hồn lực để giữ vững tâm thần. Nàng muốn chạy đi chỗ khác lắm nhưng chân lại không nhúc nhích nổi, nàng muốn Trần Lãm phải hoàn toàn thoát khỏi nguy kịch trước tiên.

“Á!”

Thiên Ngọc Ly nhíu mày cắn chặt răng ngồi xuống dương căn. Dương căn cứng ngắc không cảm xúc xuyên thủng màn trinh hồ nữ, máu đào chảy dọc da thịt. Thiên Ngọc Ly đã chính thức giao thứ trinh nguyên đáng giá nhất của nữ nhân cho Trần Lãm.

Dương căn chỉ vào hai phần ba nhưng Thiên Ngọc Ly đã dừng lại. Vô số thớ thịt bên trong khe thịt bị dương căn nong ép như muốn rách toạt. Nàng đau đớn nhưng cũng sướng khoái tận xương tủy. Một cảm giác sung sướng vi diệu chạy dọc lưng Thiên Ngọc Ly.

Hồ tộc là chủng tộc trời sinh mỹ sắc, ai ai cũng đều là nữ nhân như hoa như ngọc. Bên cạnh đó Hồ tộc có khả năng thích ứng tình dục cực kỳ cao nên nam nhân cực kỳ ưa thích.



Thiên Ngọc Ly không ngoại lệ, nàng còn là một loại Hồ tộc đặc biệt mà chưa ai xác định được nên âm huyệt bị dương căn kích thích nới rộng càng tiết thêm nhìu dịch mật bôi trơn, cảm giác đau đớn liền biết mất.

Thiên Ngọc Ly không còn đau đớn sau khi phá trinh, cô bé của nàng đã hoàn toàn chào đón dương căn khủng bố của Trần Lãm. Nàng sung sướng nhấp kiều đồn kiều ngạo lên xuống từng khối. Nhịp sau sâu hơn nhịp trước.

Bạch! Bạch!

“Hứ… sướng…”

Thiên Ngọc Ly úp mạnh bờ mông xuống đùi Trần Lãm phát ra thành tiếng. Dương căn lút cán đến tận hoa tâm được từng thớt thịt mềm nóng bao phủ siết chặt.

“Ư… á… sướng chết mất…”

Thiên Ngọc Ly tăng tốc nhấp mông, phát nào phát nấy muốn nuốt hết dương căn. Nàng càng nhấp dâm huyệt càng siết chặt dương căn không muốn rời.

Bạch! Bạch! Bạch!

Dương căn như cột chống trời được vô sô thành vách làm từ thịt non mẫn cảm không ngừng siết lấy ma sát. Cửa khe suối bị nong ra thành hình dương căn, mỗi lần ra vào để lại bọt nước trắng xóa.

Trần Lãm không có ý thức nên dương căn sớm đã muốn phát tiết, nó rung rẩy liên hồi trong dâm huyệt. Thiên Ngọc Ly sớm đã không chịu nổi nữa, lần đầu thất thân bị thứ quái quỷ này lắp đầy hoàn toàn, bên dưới căng cứng cực điểm sướng muốn chết.

“Hừ hừ… mau ra… sướng … sướng chết ta.”

Thiên Ngọc Ly tăng tốc hết cỡ chống tay xuống nền cỏ. Cơn sướng đánh vào như sóng vỗ triền miên không dứt.

Chợt nàng cảm giác cứng ngắc ngay bên trong tiểu huyệt, vô số lớp thịt ép chặt dương căn. Nàng không kiểm soát được cơ thể co giật hạ thân mấy cái, tiểu huyệt muốn phóng xuất cái gì đó.

“Á… sướng… ư…”

Tiếng rên ngân dài cao vút vang vọng cả không gian. Thiên Ngọc Ly đổ ập bủn rủn cả người tiết thân. Đồng thời nàng cảm nhận một luồng dịch mật nóng hổi bắn mạnh vào hoa tâm sướng như điên, dục tiên dục tử.

“Hừ… dương tinh bắn muốn lủng người ta… sướng mà… hức.”

Thiên Ngọc Ly run rẩy hai mắt ngấn nước. Trong người đầy ấp hỗn hợp tinh hoa của cả hai.

Nàng đã tiết thân nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, tạm thời gạt đi khoái cảm điều động lực lượng bản thân thông qua nơi kết nối tư mật.

Một luồng năng lượng hỏa hệ tinh khiết tiến vào Trần Lãm. Luồng năng lượng nuốt chửng mọi tạp chất bên trong kinh mạch của Trần Lãm. Đây chính là Phá Linh Huyết Diễm.

Do khế ước tương sinh nên Thiên Ngọc Ly xác định được mọi ngóc ngách bên trong người Trần Lãm. Nếu Phá Linh Huyết Diễm thiêu đốt kinh mạch hay bất cứ nguồn năng lượng nào bên trong kẻ thù thì Thiên Ngọc Ly lại dùng nó để loại bỏ những thứ tạp chất, cặn bã bên trong Trần Lãm. Tác dụng của nó như thanh tẩy mọi ô uế trong kinh mạch đồng thời bổ sung năng lượng cho hắn.

Điều động toàn bộ lực lượng sau khi tiết thân khiến Thiên Ngọc Ly mệt nhoài. Nàng thở hổn hển quay sang Đoạn Lăng Nguyệt lên tiếng:

“Ngươi có linh căn hệ mộc vậy có cách nào áp chế thương tổn thân thể hắn không? Ta chỉ có thể cầm giữ kinh mạch và linh lực hắn từ từ. Không phục hồi thân thể, da thịt hắn sẽ ngày càng tiêu hao vỡ nát.”

Đoạn Lăng Nguyệt quan sát nãy giờ cảm thấy linh lực Trần Lãm có dấu hiệu ngừng suy yếu được Thiên Ngọc Ly bổ sung chậm chạp. Thân thể hắn chảy máu ngày càng nhiều, vết nứt đã lan tràn ra khắp nơi.

Nàng vội tiến gần ngồi xuống đặt tay lên người hắn điều động mộc linh lực.

“Phù Sinh Nhã Mộng.”



Đoạn Lăng Nguyệt niệm khẩu quyết, một luồng mộc linh lực nhu hòa bao phủ toàn thân Trần Lãm. Thiên Ngọc Ly ngồi trên cũng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu dù chỉ tiếp xúc bên ngoài.

Những nơi loang lỗ chảy máu tạm thời ngưng động. Thiên Ngọc Ly quan sát tình hình nói tiếp:

“Ta và ngươi chỉ có thể giúp hắn chống đỡ. Linh hồn hắn vẫn rất suy yếu, ngươi hỗ trợ hắn bổ sung. Hôn hắn đi truyền hồn lực trực tiếp tốt nhất. Sau đó phải dựa vào chính bản thân hắn rồi, chúng ta chỉ có thể làm đến bước này.”

Đoạn Lăng Nguyệt phức tạp nhìn khuôn mặt nhắm mắt của Trần Lãm. Nam nhân này tướng tá không tệ, hắn đã phát sinh quan hệ với Ngọc Ly, ngay cả Yên Vũ tâm cũng đã đổ. Hôn hắn không phải là…

“Nguyệt tỷ đừng lo lắng, cứu huynh ấy mới là quan trọng.” Yên Vũ nhận ra ánh mắt ngập ngừng của Đoạn Lăng Nguyệt ôn nhu khẽ nói.

Đoạn Lăng Nguyệt chớp mắt, nàng quyết định làm theo lời Thiên Ngọc Ly. Dù sao cũng là cứu hắn thôi, cũng không phải ủy khuất gì. Cứu hắn nên cũng không xem như mất nụ hôn đầu. Nàng từng được dạy cứu người nên cứu thì hãy làm không cần bận tâm điều gì.

Một tay giữ ngực Trần Lãm, một tay giữ nhẹ đầu Trần Lãm, nàng cúi đầu hé môi thơm đặt lên miệng hắn một nụ hôn.

Một loại cảm xúc lạ lùng đánh tới trái tim run rẩy, nàng nhắm mắt vận hồn lực bình tâm đồng thời truyền vào thức hải của Trần Lãm bổ sung.

Lúc này trong thức hải, Trần Lãm có thể nhìn thấy tất cả nhưng linh hồn suy yếu không thể hành động. Hắn nhìn thấy ba loại lực lượng tinh khiết dồi dào không ngừng tràn vào bổ sung cho hắn.

Hồn lực tiêu hao gần chín thành được Đoạn Lăng Nguyệt bổ sung như nắng hạn gặp mưa rào. Trần Lãm cảm thấy thoải mái vô cùng, bước đầu cảm nhận được cơ thể. Tuy rằng vẫn không thể cử động nhưng ít nhất hắn có thể nhận biết được các biến hóa trong cơ thể.

Đoạn Lăng Nguyệt còn dùng một phương pháp gì đó dùng mộc linh lực bồi đắp thương tổn da thịt. Máu đã ngừng chảy, các vết thương lở loét trên hai tay có dấu hiệu khép lại, Xương cốt gãy rời đã có những điểm kết nối kết nối liền mạch mỏng manh. Tiến độ cực kỳ chậm nhưng ít nhất đã không còn nguy kịch. Chỉ cần thời gian bồi dưỡng sẽ hoàn toàn lành lặn.

Phá Linh Huyết Diễm thiêu tẩy mọi tạp chất và ám thương tổn hại trong kinh mạch bởi ảnh hưởng vụ nổ của hai kích Xuất Khiếu kỳ toàn lực. Trần Lãm bất ngờ bởi diệu dụng của nó.

Hắn chỉ không đành lòng nhìn thấy Thiên Ngọc Ly phải hy sinh như vậy. Hắn hối hận đã mạo hiểm đưa sinh mệnh ra làm bàn cân đo đếm thực lực bản thân. Sự hớn hở vừa chớm khi thương thế có dấu hiệu lắng bớt liền dập tắc.

Đoạn Lăng Nguyệt thân là thiên kim tiểu thư cao quý của Đoạn gia. Nàng mang phong thái như một tiên tử không nhiễm bụi trần vì dùng cách tối ưu nhất bổ sung hồn lực đã mất đi nụ hồn đầu. Hắn hiểu rõ nụ hôn đầu của nữ nhân trong thế giới này quan trọng thế nào.

Trong khi quan hệ cả hai chỉ đến mức bằng hữu bình thường. Với tính tình lạnh nhạt của nàng hắn cũng không thể xác định mối quan hệ thực sự gì nữa. Và cũng bởi sự lạnh nhạt này, hắn không biết sẽ bù đắp như thế nào. Liệu nàng có chấp nhận không là chuyện khác.

Thiên Ngọc Ly có chút khác biệt. Nàng đã cùng hắn thiết lập huyết khế tương sinh, đồng sinh đồng tử. Có thể nói ẩn ý đằng sau rằng cả hai đã thuộc về nhau. Tuy nhiên Trần Lãm muốn dùng cách chân thành nhất để chiếm lấy trái tim của nàng, không phải hình thức ăn trước yêu sau dù cho là trị thương đi chăng nữa.

Hắn vô tình nhớ đến Thẩm Mộng Dao, tình huống hiện tại không phải cũng là thế sao? Không, hai nữ chỉ đơn thuần là muốn đưa hắn thoát khỏi nguy kịch. Còn hắn, đối với sư tỷ hắn là ham mê sắc dục.

“Sư tỷ à ta chỉ là một thằng khốn.” Hắn thầm nghĩ tương lai phải bồi đắp cho Thẩm Mộng Dao thật nhiều, hắn sợ rằng nàng có một vết xước trong tâm.

“Hả? Chuyện gì vậy?”

Một sự biến đổi phía dưới đan điền kéo Trần Lãm trở về thực tại. Một luồng hỏa linh lực đỏ sẫm như máu cuồn cuộn từ nơi tư mật của Thiên Ngọc Ly đang nuốt trọn dương căn của hắn xông thẳng vào đan điền.

Cuồn cuộn, dày đặc nhưng không một chút gây ra bất kỳ cảm giác khó chịu. Nó giống một con rắn lửa thật dài bay vòng hỏa tinh không ngừng như tìm được ngôi nhà lý tưởng. Trần Lãm xác định đây là Phá Linh Huyết Diễm, nhưng rõ ràng Yên Vũ đã nói Thiên Ngọc Ly phải đột phá ngũ tinh mới có thể chia sẽ nó cho hắn sao. Hắn đương nhiên không biết do Thiên Ngọc Ly đã phục dụng Nhân Biến Thảo hóa hình nhân loại hoàn toàn nên năng lực này cũng mang theo.

Phá Linh Huyết Diễm không gây hại cho hắn, rất ôn hòa bởi vì huyết khế tương sinh. Thiên Ngọc Ly không muốn tổn thương hắn chút nào nên đã áp chế Phá Linh Huyết Diễm.

Xoay vòng quay hỏa tinh một thời gian, kim đan chấn động nhẹ, toàn bộ Phá Linh Huyết Diễm trong cơ thể Trần Lãm hội tụ về đan điền ngưng kết thành một “hỏa tinh” mới lớn bằng thủy tinh.

“Hỏa tinh” mới chậm rãi di chuyển đến cận kề hỏa tinh vốn có. Ngay lúc chạm nhau, nó lặng lặng nuốt chửng hỏa tinh vốn có và gia tăng kích cỡ gấp rưỡi thủy tinh.

Trần Lãm cảm thấy linh lực tiến triển rõ rệt, nhảy vọt đến Kim Đan viên mãn, hỏa linh lực có phần mạnh mẽ và nồng đậm hơn so với thủy linh lực.

Hắn đã chính thức chưởng khống Phá Linh Huyết Diễm và Hành Vân Lưu Thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK