Phía bắc Lam Cực Thành có một ngôi phủ lớn không kém là bao so với Kỳ Trân Các. Trên phủ dựng rất nhiều cờ lớn mà xanh lam tung bay phấp phới bên cạnh hàng trăm dải băng chào mừng. Trên tường thành khắp nơi là thủ vệ canh gác nghiêm ngặt.
Ngôi phủ này là phủ thành chủ Lam Cực Thành. Phủ thành chủ thường ngày không có gì đặc biệt rất ít người lui tới, đa phần mở cửa khi có người cầu kiến. Hôm nay lại trang trí khắp nơi chắc hẳn có sự kiện trọng đại. Bởi hôm nay chính là ngày quan trọng nhất của Lam Cực Thành, ngày diễn ra Lam Cực Hội Võ đồng thời là ngày định đoạt vị trí Thành chủ tiếp theo.
Phía trước phủ thành chủ không xa là một quảng trường rộng hơn một dặm đã được nâng lên 5 trượng để sử dụng làm sân thi đấu.
Khắp tới tấp nập nhộn nhịp hơn cả ngày đấu giá Kỳ Trân Các. Dọc đường có không ít tu sĩ đồng hành hướng về quảng trường lớn.
Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tham gia Lam Cực Hội Võ không phải danh ngạch tiến thẳng vào Thiên Việt Thư viện mà là muốn cọ xát, khảo nghiệm sức mạnh bản thân. Danh ngạch vốn đã được định sẵn không thoát khỏi ba gia tộc lớn nhất Lam Cực Thành nên những người trẻ khác muốn kiểm tra thực lực đến đâu chỉ có thi đấu đối chiến. Luyện mà không chiến chẳng khác gì học suông lý thuyết.
Đại môn Lam Cực Thành đông nghẹt người ra vào. Những thế lực nhỏ phụ cận cũng muốn tiến vào xem náo nhiệt. Cũng vì vậy mà lực lượng thủ vệ được tăng cường tối đa nhằm tránh kẻ gian trà trộn.
…
Trong tầng bảy Thanh Huyền Lâu, Thanh Hàn vắt chéo chân lười biếng tựa vào bên cửa sổ phía sau lớp màn nhung.
Nàng bóc trái nho bỏ vào miệng than thở:
“Tiểu tử này còn chẳng thèm đến thăm ta, ngươi nói ta phải làm gì?
Bên cạnh nàng là một nữ tử diện mạo xinh đẹp đứng thẳng, nàng là Vương Thi. Vương Thi khẽ đáp:
“Muội không biết.”
Vương Thi lắc đầu, nàng thật sự hoang mang, nàng phát hiện từ ngày tỷ tỷ Thanh Hàn gặp mặt Trần Lãm thì trở nên khác lạ. Nàng cao hứng hơn, tâm tình vui vẻ hơn, mặt khác đưa ra những quyết định lạ thường. Vương Thi tự tin Thanh Hàn đối với Trần Lãm không phải yêu đương nam nữ nhưng có gì đó rất lạ, giống như là thưởng thức hơn.
Vương Thi không chỉ là người chủ trì Trà Thi Yến vừa qua mà còn là người chấp chính Thanh Huyền Lâu, mọi hoạt động của Thanh Huyền Lâu đều do nàng quản lý. Nàng tiến vào Thanh Huyền Lâu là do Thanh Hàn cứu mạng.
Năm xưa nàng chỉ là một Nguyên Anh kỳ tự tay lập ra một môn phái nhỏ vài chục người. Tuy số lượng ít ỏi nhưng nàng bằng sự lương thiện và kiên cường đã đưa tất cả đệ tử trong môn tiến tới đoàn kết.
Người ta thường nói hồng nhan họa thủy. Tháng ngày êm đẹp của tông môn Vương Thi kéo dài không được lâu thì một tông chủ tông môn nhị tinh tìm đến. Hắn ban đầu đề nghị liên hôn cùng phát triển hai bên nhưng Vương Thi một lòng tu đạo, nàng muốn tự tay đưa môn phái nhỏ bé vươn lên đỉnh cao nên từ chối. Gã tông chủ kia ham mê sắc đẹp của nàng bị từ chối không chịu nổi quê độ mà ra tay với môn phái của nàng, cướp nàng về làm thị nữ.
Nhất tinh không đấu nổi nhị tinh. Người chết, người trọng thương, có kẻ quá sợ chết đầu nhập vào tông môn kia. Vương Thi uất hận nhưng lực bất tòng tâm, nàng chuẩn bị tự bạo đan điền để tranh thủ một khắc cho chúng đệ tử chạy trốn thì Thanh Hàn đã xuất hiện cường thế trấn áp tất cả.
Thanh Hàn mang theo Vương Thi một tay đồ sát cả tông môn nhị tinh kia, phong bế lực lượng gã tông chủ để Vương Thi chính tay một kiếm xuyên tim, cắt thân thể hắn thành trăm mảnh. Nàng muốn bái Thanh Hàn làm sư tôn nhưng Thanh Hàn không đồng ý, nhận nàng làm muội muội.
Duới sự nâng đỡ của Thanh Hàn, Vương Thi đã tiến vào Xuất Khiếu kỳ. Thực lực tăng lên nhưng nàng không còn là một cô nương trong trẻo nhiều hoài bão như trước. Một người nuôi một con mèo từ nhỏ đến trưởng thành, có một ngày con mèo gặp tai nạn mà chết, người đó liệu có không đau buồn? Vương Thi chính là như vậy.
Thanh Hàn từ lâu đã không quản lý Thanh Huyền Lâu. Vương Thi được Thanh Hàn dạy các loại cầm kỹ và một số kỹ nghệ liền được Thanh Hàn giao cho công việc quản lý. Thanh Hàn muốn nàng tiếp xúc với đời, không thể nào trốn tránh mãi.
Vương Thi có chút thay đổi từ khi thay thế Thanh Hàn, nhưng nàng vẫn chưa thể trở về làm một cô nương yêu đời năm xưa.
Nàng chính là người công bố Lưu Ảnh Kính trận chiến của Trần Lãm với Vô Đạo Bang phe nhị thiếu chủ Dương gia nên nàng hiểu rõ hơn ai hết vê trận chiến đó. Thanh Hàn là che giấu đi một chuyện như đòn hủy diệt Tam hộ pháp.
Vương Thi thất kinh hồn vía lên mây khi xem toàn bộ, nếu đổi lại nàng cũng không tránh được cái chết. Một Kim Đan kỳ lại có thể làm được như vậy, trước đó là biểu hiện trong Trà Thi Yến. Nàng biết rõ Trần Lãm có thể giải được tất cả câu đố nhưng lựa chọn bỏ qua để tránh nổi bật quá mức bị nhắm vào. Tuy sau đó kết quả không khác nhưng nàng đánh giá hắn rất khôn ngoan, chỉ ra tay vừa đủ điều kiện.
Nếu để người khác biết nàng thân là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chỉ dưới vài nhân vật gia chủ trong Lam Cực Thành lại ngưỡng mộ một tên Kim Đan kỳ nhỏ nhoi thì nàng chỉ có nước chui xuống lỗ. Nhưng đó là sự thật, nàng phục Trần Lãm.
Chưa kể vậy quanh hắn nữ nhân như hoa như ngọc, thực lực xuất chúng. Vương Thi nghĩ mấy nữ nhân này cũng giống như vậy.
“Ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Thanh Hàn không để ý đến câu trả lời hỏi tiếp.
“Cùng cấp không có đối thủ, có khả năng cao đoạt quán quân.” Vương Thi nhỏ tiếng nói nhìn về phía xa nơi quảng trường như tìm kiếm một nguời nào đó.
Thanh Hàn chợt ngồi bật dậy hướng thẳng Vương Thi nhếch miệng nói thật chậm:
“Ta hỏi muội cảm thấy hắn trông thế nào, đẹp trai không?”
“Có một chút.” Âm thanh vô thức tuôn ra, Vương Thi giật mình mím môi chặt, gò má có chút hồng.
Thanh Hàn sau tắm vải che mắt cong môi cười vang rộ lên cả không gian.
“Khanh khách, xem ra chỉ có thể như vậy. Muội đi theo hắn đi, đợi sau khi kết thúc.”
“Muội…” Vương Thi lắp bắp, dở khóc dở cười không biết nói sao cho phải. Nàng mang ơn Thanh Hàn, Thanh Hàn đối xử với nàng như người thân nên nàng chưa bao giờ cãi lời.
“Ý ta là muội theo hắn đi đó đây xem như lịch lãm, ai bắt ngươi làm nữ nhân của hắn.” Thanh Hàn nghiêng đầu cười cười trêu chọc.
“Ta tin tưởng hắn có thể giúp ngươi. Ngươi ở lại đây có chút uổng phí. Về phần chuyện kia phải xem duyên phận nha.”
Nói rồi trong ánh mắt ngại ngùng của Vương Thi, nàng ném tới một lệnh bài.
“Lệnh bài này có thể dò ra khí tức của hắn trong phạm vi Thiên Việt Đại lục. Ngươi muốn đi lúc nào cũng được, gặp chuyện quá sức thì nói với ta. Sau trận vừa rồi chắc hắn sẽ cẩn mật hơn không làm ra chuyện quá lố.”
…
Trần Lãm ngồi trong một tửu lâu gần nơi thi đấu với Hoàn Nhan Yên Vũ. Hắn để mặt thật, hiện tại trong Lam Cực Thành hiếm ai lớn mật gây sự với hắn. Bởi tin tức Kim Đan kỳ giết Xuất Khiếu kỳ quá mức tưởng tượng, dù liên thủ với mấy nữ Nguyên Anh kỳ nhưng vẫn rất là khủng khiếp a.
Nhiều người đi ngang chào hỏi, Trần Lãm vô cùng khách khí. Nếu là kiếp trước hắn rất ngán kiểu ngôi sao nổi tiếng thế này nhưng hiện tại điểm uy danh tăng lên từng ngày, hắn phải tranh thủ.
Hắn được Đoạn Lăng Nguyệt hỗ trợ lấy số thứ tự thi đấu từ sáng sớm tránh phải cảnh bon chen đông người. Trùng hợp thay số của hắn là 1413, số của Đoạn Lăng Nguyệt là 1314. Bảo sao lúc đưa lệnh bài cho hắn thì Đoạn Lăng Nguyệt một hơi đi luôn.
“Nàng ta thật là, da mặt cũng mỏng quá đi.” Trần Lãm bật cười, có chút hi vọng a.
Hắn còn một việc muốn tìm Đoạn Lăng Nguyệt là về Tiêu Dao Các, bất quá thời hạn 20 năm nên hắn không vội.
Hắn đang suy tính về Lam Cực Hội Võ, hệ thống chỉ yêu cầu hắn đánh bại toàn bộ người tham gia của Dương gia nên hắn không nhất thiết phải đoạt quán quân. Về chuyện thứ hạng hắn chẳng quan tâm, đơn giản hắn muốn tiến vào Thiên Việt Thư viện bằng hình thức chiêu sinh rộng rãi, như vậy hắn có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa còn có thể dò ra thêm manh mối nếu may mắn.
Lam Cực Hội Võ đối với hắn như thi cho vui, hoàn thành nhiệm vụ là đủ.
Chợt có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi hớt hải chạy vào hét lớn:
“Đại ca cứu đệ với bà chằn này muốn hành hung.”
Trần Lãm nhíu mày, giọng nói có chút quen. Giọng nói này không phải của tên Tô Minh sao? Hắn nhớ ra tên này là tiểu thiếu gia của Tô gia, Tô gia có Tô Lăng Sương tham gia nên hắn theo cổ vũ cũng hợp lý. Nhưng mà sao lại chạy tới đây, còn bị ai đó đánh?
“Ây da giết người rồi.”
Tô Minh ăn một chiếc giày vào đầu la thất thanh nhào tới núp vội sau lưng Trần Lãm.
Trần Lãm nhìn về hướng ném giày phát hiện một nữ nhân trông có vẻ trạc tuổi Hoàn Nhan Yên Vũ một thân y phục đỏ rực chau mày giận dữ phóng tới quát:
“Lần trước ta chưa tinh sổ với ngươi lại chạy lung tung phá phách.”
“Đại tỷ à ta đến tìm Trần Lãm đại ca hỏi thăm chút chuyện.” Tô Minh nhấp nhổm nhăn nhó chỉ vào Trần Lãm.
“Hả? Trần Lãm? Ngươi nói là người này?”
Nàng lúc này nhìn kỹ nam nhân mặc áo bào lam rộng đang ngồi liền há miệng tròn như quả trứng gà.
Trần Lãm quan sát nàng mặc bộ y phục như váy dài đến gối bó sát phần thân đỏ rực. Đường nét lồi lõm thấy rõ, dáng người thon thả, ngực không quá lớn nhưng mông căng tròn khiêu khích. Dưới mái tóc đen tuyền cột đuôi ngựa là khuôn mặt sáng người bừng bừng, ngũ quan xinh đẹp thanh thoát, khí chất hoạt bát năng động.
“Ta là Trần Lãm, còn nàng là…?” Trần Lãm bắt chuyện trước.
Nữ nhân chưa kịp trả lời đã bị Tô Minh chen ngang:
“Đây là tỷ tỷ của tiểu đệ, Tô Lăng Sương so với chị dâu Đoạn Lăng Nguyệt một chín một mười hơn nữa…”
Tô Lăng Sương tức giận cốc đầu hắn la oai oái, nàng ho nhẹ một tiếng bèn nói:
“Tiểu nữ quản chế đệ đệ không chặt, làm phiền Trần Huynh rồi.”
“Không có gì đâu Lăng tiểu thư, hắn hơi ham chơi một tí nhưng thiên phú cũng rất tốt.” Trần Lãm lắc đầu cười khổ hai tỷ đệ này.
Tô Minh tuy ham thích đỏ đen nhưng cũng đã tới Kim Đan hậu kỳ, rõ là không tồi. Nếu hạn chế bớt có thể còn tiến bộ nhanh hơn. Nhà giàu có khác a.
“Mạo muội xin hỏi Trần huynh năm nay bao nhiêu tuổi?” Tô Lăng Sương tò mò hỏi, nàng muốn xác thực nam nhân vang danh thời gian qua.
“Ta chỉ mới gần mười tám mà thôi.” Trần Lãm khẽ đáp.
“Khanh khách, tiểu nữ chỉ vừa mười bảy, vậy gọi huynh một tiếng.” Nàng cười rộn vô cùng ngạc nhiên, trẻ như vậy mà chiến lực ghê gớm. Nàng tự nhận bản thân không bằng.
Hoàn Nhan Yên Vũ ngồi bên bất ngờ, nàng chưa từng hỏi tuổi của Trần Lãm. Ngay từ đầu đã gọi hắn lớn hơn, tới hiện tại nàng đã là nữ nhân của hắn nên cách gọi không còn quan trọng. Nàng chỉ tò mò sao vị tiểu thư Tô gia ngày thường manh động, lời ra như lửa sao lúc này lại hiền thục lạ thường.
Tô Minh phía sau giống như Hoàn Nhan Yên Vũ, hắn không nghĩ tỷ tỷ của hắn dữ như bà chằn nay lại như hóa thành người khác. Hắn như hiểu chuyện gì cười nham hiểm, chẳng trách mỗi lần tỷ tỷ nghe thông tin về Trần Lãm thì hai mắt sáng rực.
Trần Lãm lại khác, hắn đánh giá Tô Lăng Sương thiên tư tốt vô cùng, tuổi tương đương mà tu vi là Nguyên Anh trung kỳ rồi, hoàn toàn không kém so với Đoạn Lăng Nguyệt. Hơn nữa tuổi nàng còn nhỏ hơn Đoạn Lăng Nguyệt.
Điều duy nhất mà hắn kỳ quái là tên nàng dường như không hợp với tính cách a.”
“Trần huynh có thể gọi thẳng tên ta nha. Tiểu thư gì đó nghe chán lắm.” Tô Lăng Sương bĩu môi tỏ vẻ không vui rót rượu.
“Mời huynh một chén làm quen.”
Nói rồi nàng nâng chén uống sạch.
Trần Lãm nhìn một chút tỏ ý hỏi:
“Không biết hội võ lần này Lăng Sương muội nghĩ kết quả thế nào?”
“Trừ khi gặp Dương Minh Tu hoặc huynh ta tin sẽ không thua.” Tô Lăng Sương tự tin. Đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp, nàng lấp lửng:
“Đột nhiên ta không muốn đánh nữa.”
“Nàng có ý định khác?” Trần Lãm tò mò hỏi, Hoàn Nhan Yên Vũ và Tô Minh cũng vểnh tai nghe ngóng.
“Đi chơi với huynh, ta thấy huynh lợi hại nha.”
Lời vừa nói ra Trần Lãm muốn cạn lời. Hết chuyện lòi đâu ra nữ nhân dây vào hắn thế này.
Tuy nhiên nhờ có Tô Minh khôn lõi phá đám nên không khí kỳ quái nhanh chóng xóa tan. Tô Lăng Sương này so với Đoạn Lăng Nguyệt như hai thái cực.
Boong!
Đột nhiên có tiếng chuông vang vọng khắp Lam Cực Thành cắt ngang cuộc trò chuyện.
Tô Lăng Sương đứng dậy tỏ ý định rời đi nói:
“Hội võ bắt đầu rồi chúng ta mau đi thôi.”
Ngôi phủ này là phủ thành chủ Lam Cực Thành. Phủ thành chủ thường ngày không có gì đặc biệt rất ít người lui tới, đa phần mở cửa khi có người cầu kiến. Hôm nay lại trang trí khắp nơi chắc hẳn có sự kiện trọng đại. Bởi hôm nay chính là ngày quan trọng nhất của Lam Cực Thành, ngày diễn ra Lam Cực Hội Võ đồng thời là ngày định đoạt vị trí Thành chủ tiếp theo.
Phía trước phủ thành chủ không xa là một quảng trường rộng hơn một dặm đã được nâng lên 5 trượng để sử dụng làm sân thi đấu.
Khắp tới tấp nập nhộn nhịp hơn cả ngày đấu giá Kỳ Trân Các. Dọc đường có không ít tu sĩ đồng hành hướng về quảng trường lớn.
Rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi tham gia Lam Cực Hội Võ không phải danh ngạch tiến thẳng vào Thiên Việt Thư viện mà là muốn cọ xát, khảo nghiệm sức mạnh bản thân. Danh ngạch vốn đã được định sẵn không thoát khỏi ba gia tộc lớn nhất Lam Cực Thành nên những người trẻ khác muốn kiểm tra thực lực đến đâu chỉ có thi đấu đối chiến. Luyện mà không chiến chẳng khác gì học suông lý thuyết.
Đại môn Lam Cực Thành đông nghẹt người ra vào. Những thế lực nhỏ phụ cận cũng muốn tiến vào xem náo nhiệt. Cũng vì vậy mà lực lượng thủ vệ được tăng cường tối đa nhằm tránh kẻ gian trà trộn.
…
Trong tầng bảy Thanh Huyền Lâu, Thanh Hàn vắt chéo chân lười biếng tựa vào bên cửa sổ phía sau lớp màn nhung.
Nàng bóc trái nho bỏ vào miệng than thở:
“Tiểu tử này còn chẳng thèm đến thăm ta, ngươi nói ta phải làm gì?
Bên cạnh nàng là một nữ tử diện mạo xinh đẹp đứng thẳng, nàng là Vương Thi. Vương Thi khẽ đáp:
“Muội không biết.”
Vương Thi lắc đầu, nàng thật sự hoang mang, nàng phát hiện từ ngày tỷ tỷ Thanh Hàn gặp mặt Trần Lãm thì trở nên khác lạ. Nàng cao hứng hơn, tâm tình vui vẻ hơn, mặt khác đưa ra những quyết định lạ thường. Vương Thi tự tin Thanh Hàn đối với Trần Lãm không phải yêu đương nam nữ nhưng có gì đó rất lạ, giống như là thưởng thức hơn.
Vương Thi không chỉ là người chủ trì Trà Thi Yến vừa qua mà còn là người chấp chính Thanh Huyền Lâu, mọi hoạt động của Thanh Huyền Lâu đều do nàng quản lý. Nàng tiến vào Thanh Huyền Lâu là do Thanh Hàn cứu mạng.
Năm xưa nàng chỉ là một Nguyên Anh kỳ tự tay lập ra một môn phái nhỏ vài chục người. Tuy số lượng ít ỏi nhưng nàng bằng sự lương thiện và kiên cường đã đưa tất cả đệ tử trong môn tiến tới đoàn kết.
Người ta thường nói hồng nhan họa thủy. Tháng ngày êm đẹp của tông môn Vương Thi kéo dài không được lâu thì một tông chủ tông môn nhị tinh tìm đến. Hắn ban đầu đề nghị liên hôn cùng phát triển hai bên nhưng Vương Thi một lòng tu đạo, nàng muốn tự tay đưa môn phái nhỏ bé vươn lên đỉnh cao nên từ chối. Gã tông chủ kia ham mê sắc đẹp của nàng bị từ chối không chịu nổi quê độ mà ra tay với môn phái của nàng, cướp nàng về làm thị nữ.
Nhất tinh không đấu nổi nhị tinh. Người chết, người trọng thương, có kẻ quá sợ chết đầu nhập vào tông môn kia. Vương Thi uất hận nhưng lực bất tòng tâm, nàng chuẩn bị tự bạo đan điền để tranh thủ một khắc cho chúng đệ tử chạy trốn thì Thanh Hàn đã xuất hiện cường thế trấn áp tất cả.
Thanh Hàn mang theo Vương Thi một tay đồ sát cả tông môn nhị tinh kia, phong bế lực lượng gã tông chủ để Vương Thi chính tay một kiếm xuyên tim, cắt thân thể hắn thành trăm mảnh. Nàng muốn bái Thanh Hàn làm sư tôn nhưng Thanh Hàn không đồng ý, nhận nàng làm muội muội.
Duới sự nâng đỡ của Thanh Hàn, Vương Thi đã tiến vào Xuất Khiếu kỳ. Thực lực tăng lên nhưng nàng không còn là một cô nương trong trẻo nhiều hoài bão như trước. Một người nuôi một con mèo từ nhỏ đến trưởng thành, có một ngày con mèo gặp tai nạn mà chết, người đó liệu có không đau buồn? Vương Thi chính là như vậy.
Thanh Hàn từ lâu đã không quản lý Thanh Huyền Lâu. Vương Thi được Thanh Hàn dạy các loại cầm kỹ và một số kỹ nghệ liền được Thanh Hàn giao cho công việc quản lý. Thanh Hàn muốn nàng tiếp xúc với đời, không thể nào trốn tránh mãi.
Vương Thi có chút thay đổi từ khi thay thế Thanh Hàn, nhưng nàng vẫn chưa thể trở về làm một cô nương yêu đời năm xưa.
Nàng chính là người công bố Lưu Ảnh Kính trận chiến của Trần Lãm với Vô Đạo Bang phe nhị thiếu chủ Dương gia nên nàng hiểu rõ hơn ai hết vê trận chiến đó. Thanh Hàn là che giấu đi một chuyện như đòn hủy diệt Tam hộ pháp.
Vương Thi thất kinh hồn vía lên mây khi xem toàn bộ, nếu đổi lại nàng cũng không tránh được cái chết. Một Kim Đan kỳ lại có thể làm được như vậy, trước đó là biểu hiện trong Trà Thi Yến. Nàng biết rõ Trần Lãm có thể giải được tất cả câu đố nhưng lựa chọn bỏ qua để tránh nổi bật quá mức bị nhắm vào. Tuy sau đó kết quả không khác nhưng nàng đánh giá hắn rất khôn ngoan, chỉ ra tay vừa đủ điều kiện.
Nếu để người khác biết nàng thân là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ chỉ dưới vài nhân vật gia chủ trong Lam Cực Thành lại ngưỡng mộ một tên Kim Đan kỳ nhỏ nhoi thì nàng chỉ có nước chui xuống lỗ. Nhưng đó là sự thật, nàng phục Trần Lãm.
Chưa kể vậy quanh hắn nữ nhân như hoa như ngọc, thực lực xuất chúng. Vương Thi nghĩ mấy nữ nhân này cũng giống như vậy.
“Ngươi cảm thấy hắn thế nào?” Thanh Hàn không để ý đến câu trả lời hỏi tiếp.
“Cùng cấp không có đối thủ, có khả năng cao đoạt quán quân.” Vương Thi nhỏ tiếng nói nhìn về phía xa nơi quảng trường như tìm kiếm một nguời nào đó.
Thanh Hàn chợt ngồi bật dậy hướng thẳng Vương Thi nhếch miệng nói thật chậm:
“Ta hỏi muội cảm thấy hắn trông thế nào, đẹp trai không?”
“Có một chút.” Âm thanh vô thức tuôn ra, Vương Thi giật mình mím môi chặt, gò má có chút hồng.
Thanh Hàn sau tắm vải che mắt cong môi cười vang rộ lên cả không gian.
“Khanh khách, xem ra chỉ có thể như vậy. Muội đi theo hắn đi, đợi sau khi kết thúc.”
“Muội…” Vương Thi lắp bắp, dở khóc dở cười không biết nói sao cho phải. Nàng mang ơn Thanh Hàn, Thanh Hàn đối xử với nàng như người thân nên nàng chưa bao giờ cãi lời.
“Ý ta là muội theo hắn đi đó đây xem như lịch lãm, ai bắt ngươi làm nữ nhân của hắn.” Thanh Hàn nghiêng đầu cười cười trêu chọc.
“Ta tin tưởng hắn có thể giúp ngươi. Ngươi ở lại đây có chút uổng phí. Về phần chuyện kia phải xem duyên phận nha.”
Nói rồi trong ánh mắt ngại ngùng của Vương Thi, nàng ném tới một lệnh bài.
“Lệnh bài này có thể dò ra khí tức của hắn trong phạm vi Thiên Việt Đại lục. Ngươi muốn đi lúc nào cũng được, gặp chuyện quá sức thì nói với ta. Sau trận vừa rồi chắc hắn sẽ cẩn mật hơn không làm ra chuyện quá lố.”
…
Trần Lãm ngồi trong một tửu lâu gần nơi thi đấu với Hoàn Nhan Yên Vũ. Hắn để mặt thật, hiện tại trong Lam Cực Thành hiếm ai lớn mật gây sự với hắn. Bởi tin tức Kim Đan kỳ giết Xuất Khiếu kỳ quá mức tưởng tượng, dù liên thủ với mấy nữ Nguyên Anh kỳ nhưng vẫn rất là khủng khiếp a.
Nhiều người đi ngang chào hỏi, Trần Lãm vô cùng khách khí. Nếu là kiếp trước hắn rất ngán kiểu ngôi sao nổi tiếng thế này nhưng hiện tại điểm uy danh tăng lên từng ngày, hắn phải tranh thủ.
Hắn được Đoạn Lăng Nguyệt hỗ trợ lấy số thứ tự thi đấu từ sáng sớm tránh phải cảnh bon chen đông người. Trùng hợp thay số của hắn là 1413, số của Đoạn Lăng Nguyệt là 1314. Bảo sao lúc đưa lệnh bài cho hắn thì Đoạn Lăng Nguyệt một hơi đi luôn.
“Nàng ta thật là, da mặt cũng mỏng quá đi.” Trần Lãm bật cười, có chút hi vọng a.
Hắn còn một việc muốn tìm Đoạn Lăng Nguyệt là về Tiêu Dao Các, bất quá thời hạn 20 năm nên hắn không vội.
Hắn đang suy tính về Lam Cực Hội Võ, hệ thống chỉ yêu cầu hắn đánh bại toàn bộ người tham gia của Dương gia nên hắn không nhất thiết phải đoạt quán quân. Về chuyện thứ hạng hắn chẳng quan tâm, đơn giản hắn muốn tiến vào Thiên Việt Thư viện bằng hình thức chiêu sinh rộng rãi, như vậy hắn có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa còn có thể dò ra thêm manh mối nếu may mắn.
Lam Cực Hội Võ đối với hắn như thi cho vui, hoàn thành nhiệm vụ là đủ.
Chợt có một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi hớt hải chạy vào hét lớn:
“Đại ca cứu đệ với bà chằn này muốn hành hung.”
Trần Lãm nhíu mày, giọng nói có chút quen. Giọng nói này không phải của tên Tô Minh sao? Hắn nhớ ra tên này là tiểu thiếu gia của Tô gia, Tô gia có Tô Lăng Sương tham gia nên hắn theo cổ vũ cũng hợp lý. Nhưng mà sao lại chạy tới đây, còn bị ai đó đánh?
“Ây da giết người rồi.”
Tô Minh ăn một chiếc giày vào đầu la thất thanh nhào tới núp vội sau lưng Trần Lãm.
Trần Lãm nhìn về hướng ném giày phát hiện một nữ nhân trông có vẻ trạc tuổi Hoàn Nhan Yên Vũ một thân y phục đỏ rực chau mày giận dữ phóng tới quát:
“Lần trước ta chưa tinh sổ với ngươi lại chạy lung tung phá phách.”
“Đại tỷ à ta đến tìm Trần Lãm đại ca hỏi thăm chút chuyện.” Tô Minh nhấp nhổm nhăn nhó chỉ vào Trần Lãm.
“Hả? Trần Lãm? Ngươi nói là người này?”
Nàng lúc này nhìn kỹ nam nhân mặc áo bào lam rộng đang ngồi liền há miệng tròn như quả trứng gà.
Trần Lãm quan sát nàng mặc bộ y phục như váy dài đến gối bó sát phần thân đỏ rực. Đường nét lồi lõm thấy rõ, dáng người thon thả, ngực không quá lớn nhưng mông căng tròn khiêu khích. Dưới mái tóc đen tuyền cột đuôi ngựa là khuôn mặt sáng người bừng bừng, ngũ quan xinh đẹp thanh thoát, khí chất hoạt bát năng động.
“Ta là Trần Lãm, còn nàng là…?” Trần Lãm bắt chuyện trước.
Nữ nhân chưa kịp trả lời đã bị Tô Minh chen ngang:
“Đây là tỷ tỷ của tiểu đệ, Tô Lăng Sương so với chị dâu Đoạn Lăng Nguyệt một chín một mười hơn nữa…”
Tô Lăng Sương tức giận cốc đầu hắn la oai oái, nàng ho nhẹ một tiếng bèn nói:
“Tiểu nữ quản chế đệ đệ không chặt, làm phiền Trần Huynh rồi.”
“Không có gì đâu Lăng tiểu thư, hắn hơi ham chơi một tí nhưng thiên phú cũng rất tốt.” Trần Lãm lắc đầu cười khổ hai tỷ đệ này.
Tô Minh tuy ham thích đỏ đen nhưng cũng đã tới Kim Đan hậu kỳ, rõ là không tồi. Nếu hạn chế bớt có thể còn tiến bộ nhanh hơn. Nhà giàu có khác a.
“Mạo muội xin hỏi Trần huynh năm nay bao nhiêu tuổi?” Tô Lăng Sương tò mò hỏi, nàng muốn xác thực nam nhân vang danh thời gian qua.
“Ta chỉ mới gần mười tám mà thôi.” Trần Lãm khẽ đáp.
“Khanh khách, tiểu nữ chỉ vừa mười bảy, vậy gọi huynh một tiếng.” Nàng cười rộn vô cùng ngạc nhiên, trẻ như vậy mà chiến lực ghê gớm. Nàng tự nhận bản thân không bằng.
Hoàn Nhan Yên Vũ ngồi bên bất ngờ, nàng chưa từng hỏi tuổi của Trần Lãm. Ngay từ đầu đã gọi hắn lớn hơn, tới hiện tại nàng đã là nữ nhân của hắn nên cách gọi không còn quan trọng. Nàng chỉ tò mò sao vị tiểu thư Tô gia ngày thường manh động, lời ra như lửa sao lúc này lại hiền thục lạ thường.
Tô Minh phía sau giống như Hoàn Nhan Yên Vũ, hắn không nghĩ tỷ tỷ của hắn dữ như bà chằn nay lại như hóa thành người khác. Hắn như hiểu chuyện gì cười nham hiểm, chẳng trách mỗi lần tỷ tỷ nghe thông tin về Trần Lãm thì hai mắt sáng rực.
Trần Lãm lại khác, hắn đánh giá Tô Lăng Sương thiên tư tốt vô cùng, tuổi tương đương mà tu vi là Nguyên Anh trung kỳ rồi, hoàn toàn không kém so với Đoạn Lăng Nguyệt. Hơn nữa tuổi nàng còn nhỏ hơn Đoạn Lăng Nguyệt.
Điều duy nhất mà hắn kỳ quái là tên nàng dường như không hợp với tính cách a.”
“Trần huynh có thể gọi thẳng tên ta nha. Tiểu thư gì đó nghe chán lắm.” Tô Lăng Sương bĩu môi tỏ vẻ không vui rót rượu.
“Mời huynh một chén làm quen.”
Nói rồi nàng nâng chén uống sạch.
Trần Lãm nhìn một chút tỏ ý hỏi:
“Không biết hội võ lần này Lăng Sương muội nghĩ kết quả thế nào?”
“Trừ khi gặp Dương Minh Tu hoặc huynh ta tin sẽ không thua.” Tô Lăng Sương tự tin. Đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp, nàng lấp lửng:
“Đột nhiên ta không muốn đánh nữa.”
“Nàng có ý định khác?” Trần Lãm tò mò hỏi, Hoàn Nhan Yên Vũ và Tô Minh cũng vểnh tai nghe ngóng.
“Đi chơi với huynh, ta thấy huynh lợi hại nha.”
Lời vừa nói ra Trần Lãm muốn cạn lời. Hết chuyện lòi đâu ra nữ nhân dây vào hắn thế này.
Tuy nhiên nhờ có Tô Minh khôn lõi phá đám nên không khí kỳ quái nhanh chóng xóa tan. Tô Lăng Sương này so với Đoạn Lăng Nguyệt như hai thái cực.
Boong!
Đột nhiên có tiếng chuông vang vọng khắp Lam Cực Thành cắt ngang cuộc trò chuyện.
Tô Lăng Sương đứng dậy tỏ ý định rời đi nói:
“Hội võ bắt đầu rồi chúng ta mau đi thôi.”