• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quảng trường thi đấu tập trung đông nghẹt người.

Giờ phút này, mọi tu sĩ Lam Cực Thành đều nhiệt huyết sôi trào, phấn chấn kích động. Ai ai cũng đều hướng về sân thi đấu.

Bởi Lam Cực Hội Võ mười năm tổ chức một lần định đoạt vị trí Thành chủ chính thức diễn ra.

Lam Cực Hội Võ cùng với các lần tổ chức lễ hội không giống nhau, đây hoàn toàn là đại sân khấu dành cho các thế hệ trẻ đồng lứa tranh đấu với nhau, thế hệ trước chỉ là nhân vật làm nền mà thôi. Dù có là Phân Thân kỳ cũng chỉ có thể làm khán giả quan sát.

Trong lịch sử, từng có không biết bao nhiêu thiên tài ở trên cái sân khấu này nhất hiện kinh nhân, cá chép hóa rồng một đường xông thẳng vào Thiên Việt Thư viện vang danh mang tự hào về cho gia tộc và thế lực.

Hơn nữa, Lam Cực Hội Võ cũng không đơn giản chỉ là một cuộc thi đấu bình thường. Nó khẳng định địa vị của thế lực đó trong mười năm tới. Đừng nhìn ba gia tộc lớn mà bỏ qua các thế lực nhị tinh, nhất tinh khác. Nếu có một kẻ may mắn đạt được thứ hạng khá tốt thôi đã giúp được thế lực của hắn tránh không ít phiền toái.

Trần Lãm nghe Tô Lăng Sương tiết lộ, các thế lực lân cận Lam Cực Thành nếu đoạt quán quân thì sẽ khống chế toàn bộ Lam Cực Thành. Thân là gia tộc phát triển tại Lam Cực Thành từ thuở lập tộc đương nhiên không chấp nhận người ngoài kiểm soát. Vì vậy tất cả đều ra sức nhằm đạt được kết quả tốt nhất.

Nhưng Tô Lăng Sương lại nói, nếu Trần Lãm đoạt quán quân thì đa số sẽ không phản bác, bởi danh tiếng của hắn đã rất cao tại Lam Cực Thành. Hắn còn chấn kinh khi biết được chức vị Thành chủ không làm có thể nhường cho thế lực của người á quân.

Ầm ầm!

Trong chốc lát, quảng trường nổi lên bốn sàn đấu bằng đá hình vuông giống nhau chia đều bốn góc.

Tất cả mọi người nhìn về bốn góc quảng trường liền phát hiện có bốn lão già Phân Thần kỳ tọa trấn.

“Trời! Lần này không lẽ thay đổi quy tắc?” Một số người kinh hô.

Những lần trước đây đều chỉ sử dụng quãng trường làm sân thí đấu chính, lần này chia thành bốn khu vực riêng biệt. Ngay khi bọn hắn khó hiểu thì Dương Thanh Sơn đã tiến ra trước chấp tay hướng về không trung vang giọng:

“Cung nghênh trưởng lão Thiên Việt Thư viện.”

Từ trên không xuất hiện gợn sóng không gian, từ trong có một nam trung niên tóc muối tiêu có gương mặt phúc hậu bước ra hạ xuống bên cạnh Dương Thanh Sơn. Hắn mỉm cười vỗ vai Dương Thanh Sơn rồi nhìn xuống toàn trường nói:

“Lý Phương từ Thiên Việt Thư viện lần này lại được phân công chủ trì Lam Cực Hội Võ tuyển sinh trực tiếp. Quy tắc như cũ, chỉ thay đổi hình thức.”

Lời vừa dứt, một cỗ uy áp lan tỏa khắp phủ thành chủ. Lý Phương là tu sĩ Phân Thần trung kỳ, ngay cả bốn vị trấn thủ bốn khu vực thi đấu nhỏ cũng phải vận chuyển linh lực chống đỡ.

Quy tắc rất đơn giản, đánh đến khi có một bên nhận thua hoặc rời khỏi khu vực thi đấu. Tất cả người bên ngoài không được phép can dự vào diễn biến thi đấu. Không được phép sử dụng ngoại lực như bùa ẩn giấu công kích của cường giả cấp cao hoặc đan dược gia tăng chiến lực các loại.

Về hình thức có chút khác so với lần trước. Hội võ chia làm hai giai đoạn.

Giai đoạn một sắp xếp ngẫu nhiên tu si tham gia chia đều vào bốn khu vực thi đấu với số lượng người lên đến 5000 người. Tất cả sẽ tiến hành hỗn chiến, dùng mọi cách đánh bật đối phương ra khỏi khu vực thi đấu đến khi còn đúng bốn người liền kết thúc.

Giai đoạn hai bắt cặp ngẫu nhiên giữa mười sáu người thi đấu loại trực tiếp. Người chiến thắng cuối cùng giành lấy quán quân.

“Lần này Lý Phương thay mặt Thiên Việt Thư viện cảm tạ Kỳ Trân Các đã hỗ trợ trấn thủ.”

Lời vừa nói ra, mọi người nhìn lên thấy một nữ nhân mặc sườn xám đỏ sậm từ đám đông bay đến bên cạnh Lý Phương.

“Tiểu nữ xin chào Lý trưởng lão. Kỳ Trân Các làm ăn tại Lam Cực Thành đã lâu, đóng góp một phần sức không tính là gì.” Nữ nhân này chấp tay cung kính, nàng chính là Vân Kiều.

“Ha ha tốt. Bốn khu vực thi đấu loạn chiến phân ra thành Thanh Long đài, Chu Tước đài, Bạch Hổ đài, Huyền Vũ đài. Người thi đấu truyền linh lực vào lệnh bài đăng ký tìm đến chiến đài tương ứng.”

Toàn bộ tu sĩ tham gia lập tức truyền linh lực vào lệnh bài nhanh chóng đến khu vực của mình.

Trần Lãm được xếp vào Huyền Vũ đài.

Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương lần lượt tiến vào Chu Tước đài và Bạch Hổ đài.

Trần Lãm quan sát khắp bốn chiến đài xem xét tình hình các đối thủ. Hắn lướt qua Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương gật đầu nhẹ chào hỏi. Chỉ có Tô Lăng Sương tươi rói híp mắt vẫy tay trong khi Đoạn Lăng Nguyệt dửng dưng như không.

Hắn mặt mày xám xịt, nữ nhân này lạnh lùng quá đấy.

Ở phía dưới có không ít người nhìn thấy hắn và Tô Lăng Sương liếc mắt đưa tình liền xì xào bàn tán. Không nghĩ tiểu tử này có bản lĩnh ôm gọn hai bông hoa Lam Cực Thành trong tay. Người bái phục người đố kỵ a.

Trần Lãm đương nhiên nhận ra, hắn thầm mắng ta chỉ chào hỏi mà các người cho rằng là chuyện mập mờ sao. Điểm uy danh tăng lên nên hắn tặc lưỡi cho qua, có lợi ích cũng không tệ lắm.



Chợt hắn cảm giác có người nhìn hắn gắt gao. Xoay người nhìn về hướng đó hắn phát hiện một thanh niên cao gần thước chín có phần hơn hắn siết chặt ánh mắt vào hắn. Trong đôi mắt khép hờ phập phù sát khí.

“Đại ca nhất định phải đánh bay tên nhãi kia trả thù cho ta.”

Một âm thanh lớn gần phủ thành chủ vang lên. Trần Lãm nhận ra đó là Dương Minh Khiêm, hắn vẫn còn băng bó một mảng lớn ở vai, thương thế chưa hồi phục.

Trần Lãm nhếch miệng, hóa ra thanh niên lườm hắn chính là Dương Minh Tu. Sẵn tiện tính nợ một thể, hắn chưa bỏ qua chuyện đệ tử Thổ Di Tông từng ra tay ám sát. Chắc chắn là do Dương Minh Tu chỉ đạo.

Người muốn giết hắn đương nhiên hắn không thể để kẻ đó sống.

Đối với hỗn chiến hắn vô cùng tự tin. Với tốc độ và chiến kỹ hiện có hắn tự tin có thể trụ lại đến cuối cùng. Huyền Vũ đài chỉ có mười tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ nên hắn chỉ cần tránh va chạm mười tên này từ đầu, đến cuối thi triển thủ đoạn liền có thể thẳng tiến giai đoạn hai.

Khi tất cả tu sĩ tham gia đã có mặt đầy đủ, Lý Phương cao giọng hô:

“Sau mười giây đánh chuông lập tức bắt đầu.”

Vù vù!

Lý Phương vừa dứt lời, cách quảng trường hơn trăm trượng trên cao đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy không gian. Một nữ nhân đeo mạn che mặt màu xanh lục bích che mặt điểm bước lăng không phiêu dật.

Dù nàng cách rất xa nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy tư thái thiên hương quốc sắc, khuynh nước khuynh thành ẩn sau lớp mạn che mặt.

“Sư tôn.”

Mọi người chú ý đến người phát ra âm thanh, là Đoạn Lăng Nguyệt. Trần Lãm không ngoại lệ có phần kinh ngạc, hắn chưa từng nghe nói Đoạn Lăng Nguyệt có một vị sư tôn.

Lúc này Đoạn Hùng gia chủ Đoạn gia đứng một góc trên phủ thành chủ chấp tay cười lớn:

“Không ngờ Tiêu Dao Các chủ từ xa xôi đến đây quan sát nữ nhi của Đoạn mỗ, thật vinh hạnh.”

Toàn trường ồ ồ không ngừng, Trần Lãm từ khí tức xác định dược vị Tiêu Dao Các chủ này tuyệt đối là cao thủ trong Phân Thần kỳ, mạnh hơn cả Lý Phương trưởng lão của Thiên Việt Thư viện.

Tiêu Dao Các chủ nở nụ cười mỹ lệ nhưng tiếc rằng ơ sau lớp mạn che mặt không có ai may mắn chứng kiến. Nàng thu liễm khí tức thong dong hạ xuống bên cạnh Đoạn Lăng Nguyệt.

Nàng một thân cung trang lục bích không nhiễm bụi trần, váy dài thướt tha, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng không che được dáng vẻ đoan trang cao quý, đường cong đẫy đà, vòng eo thon gọn, mắt đẹp mị hoặc tuyệt thế vô song, dường như có thể thu nạp người khác vào trong thế giới tâm linh của nàng. Lại thêm quần dài suông đen óng tăng vẻ phiêu diêu, bí ẩn.

“Bổn các chỉ đến xem đồ nhi thi đấu, không làm phiền các vị.”

Tiêu Dao Các chủ buông lời êm tai vang vọng không gian. Mỗi một cái nhíu mày hay nhất cử nhất động đều kèm theo một loại lực lượng thần bí dẫn dắt tâm linh.

Trần Lãm không thể không thừa nhận, mị lực của nữ nhân này quá lớn, càng nhìn càng thấy tâm tình tươi đẹp. Nữ nhân hắn từng biết chỉ có Thanh Hàn Lâu chủ sánh ngang.

Hắn thật sự động dung, nữ nhân này chính là đối tượng chính trong nhiệm vụ Vật trả về chủ cũ. Thời hạn 20 năm cho thấy nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản. Hắn vội bình tĩnh tâm thần, mọi chuyện còn cần thời gian.

Chỉ là hắn không ngờ nàng lại là sư tôn của Đoạn Lăng Nguyệt, bảo sao hệ thống lại muốn hắn tìm Đoạn Lăng Nguyệt.

“Xin mời Tiêu Dao Tiên Tử.”

Lý Phương bất ngờ lên tiếng, bên cạnh hắn xuất hiện một bảo tọa.

Tiêu Dao Các chủ còn gọi là Tiêu Dao Tiên Tử nói vài câu với Đoạn Lăng Nguyệt không khích khí bay lên an tọa.

“Được rồi. Giai đoạn một chính thức bắt đầu.” Lý Phương hô lớn.

Bốn vị trấn thủ chiến đài đồng loạt kết ấn. Từng chiến đài được bao phủ bởi một lớp kết giới nhàn nhạt.

Boong!

Tiếng chuông ngân, toàn bộ người thi đấu xuất thủ.

Lập tức có người không kịp phòng thủ bị đá văng khỏi chiến đài, mất quyền thi đấu.



Trần Lãm có chút ngạc nhiên, hắn vậy mà không có ai tìm đến. Có vẻ uy danh đem tới lợi ích không nhỏ a.

Tu sĩ Huyền Vũ đài chỉ chăm chăm lao vào hỗn loạn, không ít người đã bị hất văng khỏi chiến đài.

Ánh mắt Trần Lãm lấp lóe, hắn nhìn về bên phải nới có hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tung chiêu kịch liệt.

Tên đầu tiên tung ra vô số quyền pháp chống đỡ hàng chục kiếm khí sắc bén từ một thanh niên mắt chột. Sắc mặt hắn nhợt nhạt có thể thấy mồ hôi lạnh đổ đầy mặt.

“Thập Ảnh Quyền”.

Mười hư ảnh quyền cước to gấp ba lần hắn liên tiếp hóa giải cơ số kiếm khí.

Keng!

Mốt số đạo kiếm khí không xuyên thủng bị chệch hướng cắm thẳng vào ngực lưng một tu sĩ Kim Đan kỳ gần đó.

“AAA”

Tu sĩ Kim Đan kỳ xấu số bị kiếm khí xuyên tim hét thảm tử vong tại chỗ. Đối mặt công kích từ nhiều hướng hắn không tài nào phát hiện có đòn tập kích từ phía sau.

Hít!

Một số khán giả lần đầu xem hội võ hít mạnh. Đao kiếm vô tình, chỉ cần sơ suất đã vọng mạng. Tu luyện vất vả bao nhiêu trong nháy mắt âm dương cách biệt.

“AAA”

Mà lúc này tên tu sĩ sử dụng quyền pháp cũng hét lên trong đau đớn văng ngược phía sau. Tu sĩ mắt chột không bỏ lỡ thời cơ cười gằn đâm thẳng một kiếm về trước không cho đối phương cơ hội hít thở.

“Tốc Bộ.”

Tu sĩ quyền pháp hai mắt đỏ ngầu quát to, trong gan tấc né một kiếm đoạt mệnh đâm vào ngực. Mà vị trí của hắn xuất hiện lại là Trần Lãm.

Hắn đáng lẽ vui mừng vì tránh thoát được một kiếm gần như lấy mạng vừa rồi thì lập tức kinh biến. Bởi trong ánh mắt của hắn là Trần Lãm nhếch miệng cười bí hiểm.

“Thủy Phản Kính.”

Trần Lãm lẩm bẩm, một màn chắn xuất hiện trước mặt chấn ngược tu sĩ quyền pháp.

Phụt!

Trong ánh mắt không tin nổi của hắn, thân thể đã bị xé toác làm đôi. Bởi hắn bị chấn lại ngay mũi kiếm của tên mắt chột.

Tên mắt chột kinh ngạc, nhưng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Trần Lãm đâu rồi.

“Bạo Thủy Xung Ba.”

Hắn nghe được bốn chữ cũng là lúc thân thể lạnh toát, giữa ngực hắn là một lỗ máu nhỏ cỡ ngón tay. Nhìn qua lỗ máu chính là Trần Lãm lặng lẽ xuất hiện từ lúc nào.

Thân thể hắn đổ gục, từ trong người bay ra luồng khí nhỏ cỡ nửa bàn tay. Luồng khí này có khuôn mặt y như đúc hắn, chỉ là có thân hình như trẻ sơ sinh.

“Không không… ngươi không thể diệt nguyên anh của ta… ta là…”

Bùm!

Nguyên anh chưa kịp nói hết đã bị một chỉ Bạo Thủy Xung Ba xuyên thủng phát nổ, chết không thể chết lại.

Khán giả gần Huyền Vũ đài im bặt. Vị Trần Lãm này làm sao có thể đơn giản loại bỏ hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như vậy?

“Ha ha, Nguyên Anh kỳ cái mẹ gì dám động anh rể ta.” Một tiếng cười thiếu niên chấn động cả khu.

Nhìn lại phía xa nơi phát ra âm thanh cuồng ngôn, nhiều người nhận ra hắn chính là Tô Minh, một số người tái mặt.

Trần Lãm này thật sự là con rể Tô gia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK