Bên trên pháp bảo du hành dạng thuyền của Đoạn Lăng Nguyệt, Trần Lãm có thể quan sát Lam Cực Thành rõ ràng. Lam Cực Thành rộng hơn trăm dặm, với tầm mắt hiện tại của hắn vẫn chưa thể nhìn hết mọi ngọc ngách, chứng tỏ Lam Cực Thành lớn cỡ nào. Tuy vậy Lam Cực Thành vẫn là một nơi nhỏ bé so với Kỳ Trân Các. Ngay cả Thiên Nhân Bảng còn không được bán tại đây.
Dù xuất phát sớm trước thời gian bắt đầu đầu giá tương đối, trước đại môn Kỳ Trân Các đã hiện diện kha khá người đi vào. Các con đường xung quanh nhộn nhịp hơn ngày thường mấy lần. Tầng tầng Kỳ Trân Các treo đầy dải băng chào mừng bay phấp phới trong gió. Xung quanh Kỳ Trân Các sắp xếp hàng trăm thủ vệ quản chế nghiêm chặt.
Trần Lãm âm thầm kinh ngạc, mức độ khoa trương thế này có phần vượt hơn kiếp trước. Từ xa xa hắn nhìn thấy rất nhiều pháp bảo phi hành nhiều hình dạng, tọa kỵ đủ mọi loại chủng tộc. Ngày đấu giá quần hùng hội tụ a.
Đoạn Lăng Nguyệt thu hồi du thuyền tiến vào đại môn. Tu sĩ xung quanh có người nhận biết bắt đầu bàn tán:
“Kia là Đoạn Lăng Nguyệt thiên kim tiểu thư của Đoạn gia.”
“Ngày đặc biệt như vậy Đoạn tiểu thư cũng phải ra mặt.”
“Nghe nói nàng đã đột phá có khả năng rất cao giành lấy quán quân Lam Cực Hội Võ lần này.”
“Đoạn tiểu thư phẩm hạnh cao quý, quốc sắc thiên hương đến tỷ muội chúng ta phải cam chịu nhường bước a.”
Nhiều lời xì xào xung quanh lọt vào tai, Đoạn Lăng Nguyệt sắc mắt lẳng lăng như không đi thẳng. Thị nữ đón tiếp nhận biết nàng liền cúi chào:
“Kính chào Đoạn tiểu thư, xin mời đưa ra thiệp mời hoặc chứng minh để tiến vào đấu giá trường.”
Đoạn Lăng Nguyệt khẽ tay rút một lệnh bài hắc kim đưa ra cho thị nữ. Thị nữ kinh ngạc trong thoáng chốc liền tươi cười hành lễ:
“Đoạn tiểu thư có hắc kim lệnh có thể mang theo đệ tử tiến vào phòng đặc biệt.”
Lệnh bài thân phận Kỳ Trân Các tại Lam Cực Thành có tổng cộng năm cấp bậc bao gồm thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, tử kim, hắc kim. Trong đó người có tử kim lệnh và hắc kim lệnh có thể vào phòng đặc biệt. Hắc kim lệnh cho phép mang theo hai người trong khi tử kim chỉ có một.
Trần Lãm và Yên Vũ như cũ cải trang thành đệ tử Đoạn gia. Đặc biệt gia chủ Đoạn gia còn dùng một phương pháp che giấu khí tức dưới Xuất Khiếu kỳ tăng thêm bảo mật.
Trần Lãm đối với Đoạn gia có rất nhiều hảo cảm. Đoạn gia đối xử với hai người hắn như khách quý. Thêm vào đó còn dùng linh thạch đền đáp những ngày hỗ trợ ở Đoạn gia.
Có thể nói Đoạn gia rất sòng phẳng. Trần Lãm và Yên Vũ cần nơi trú ẩn cũng không ra dáng ăn không ngồi rồi giúp Đoạn gia một số việc, Đoạn gia cũng trả linh thạch xem như công lao. Vì vậy mà linh thạch cực phẩm Trần Lãm nắm giữ hiện đã đạt tới 450, hắn muốn phải hốt sạch những thứ cần thiết chuyến này, nếu tiết kiệm được càng tốt.
Một khắc sau khi ba người Trần Lãm khuất bóng sau trận pháp, ở cửa xuất hiện hai người một già một trẻ. Chính là Dương Minh Khiêm và tam hộ pháp.
“Dương gia cũng đến.”
“Nói không chừng Tô gia cũng sẽ có mặt, kỳ này chúng ta xem ngọc về tay ai.”
“Ngươi đoán xem nhà nào sẽ chảy máu đây?”
Xung quanh có vô số thanh âm bàn tán náo nhiệt. Với một số kẻ ít thạch tham gia đấu giá chỉ để mở mang tầm mắt, có kịch hay để xem thì còn gì bằng.
Suy cho cùng đây là thế giới dành cho kẻ giàu.
…
Đấu giá trường tận dụng nguyên tầng bốn Kỳ Trân Các vô cùng rộng rãi chứa được chục vạn người với các hàng ghế xếp vòng tròn cao dần về phía sau. Trên không trung lơ lửng một trăm căn phòng nằm rải rác, là phòng đặc biệt.
Phòng đặc biệt được thiết lập trận pháp ngăn cản quan sát cũng như dò xét khí tức và thần thức, chỉ để lọt âm thanh. Trần Lãm tấm tắc khen ngợi Kỳ Trân Các cao tay. Đúng là đặc quyền của khách quý a. Hắn lúc này đã có thể cởi bỏ hóa trang thoải mái chơi đùa một phen.
Căn phòng Trần Lãm ngồi gần sát sân khấu nhất. Đó cũng là lí do Đoạn Lăng Nguyệt xuất phát sớm.
“Nàng có thông tin gì về kỳ đấu giá này không?” Trần Lãm pha trà mời hai vị nữ nhân, hắn hỏi Đoạn Lăng Nguyệt:
“Dương gia và Tô gia chắc tới.” Đoạn Lăng Nguyệt nâng tách trà uống một ngụm khẽ nói: “Lần này có Hoàng cấp xuất hiện, không rõ là dạng gì.”
“Hoàng cấp sao? Thú vị.” Trần Lãm thích thú, hắn có dự cảm 450 linh thạch cực phẩm của hắn có khi nhét kẻ răng. Suy đi tính lại nếu không phải thứ phù hợp với hắn hay Ngọc Ly, Yên Vũ các nàng thì hắn sẽ không cố chấp.
Đối với Hoàng cấp Trần Lãm đã có Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Đấu giá hội tụ anh tài đôi khi kéo đến một vài lão quái vật vậy mà chỉ có một món. Nếu tin tức hắn có một vũ khí Hoàng cấp tuồn ra ngoài thì không tránh khỏi đổ máu thảm liệt a.
Yên Vũ ngồi bên ôn nhu nhắc nhở: “Huynh nếu nhắm không được thì đừng cố, tiết kiệm một chút không sao?”
“Ta biết, để xem có thứ đồ gì nàng thích ta tranh cho nàng.” Trần Lãm cười nói.
Yên Vũ ngọt ngào ngập đầu tựa vào vai hắn dựa dẫm. Đoạn Lăng Nguyệt nhìn đôi nam nữ có chút không tự nhiên. Yên Vũ vậy mà không nể mặt nàng một tí, ngươi một mực chối cãi rõ ràng đã yêu thích hắn đến phát điên.
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Kinh động giai nhân (đánh động tâm trí Đoạn Lăng Nguyệt, khiến nàng tò mò về ký chủ). Phần thưởng: một vật phẫm ngẫu nhiên. Trừng phạt: điểm uy danh trở về 0. Độ khó: Tiểu.”
Trần Lãm bất ngờ khi hệ thống phát nhiệm vụ. Ngang nhiên tham gia đấu giá lại đưa ra nhiệm vụ quái quỷ này. Hệ thống rõ ràng muốn hố hắn, đây không phải muốn bào hết linh thạch của hắn sao?
Đoạn Lăng Nguyệt tính tình lạnh nhạt muốn đả kích phải chơi lớn nha. Hắn chỉ có một năm, hơn nữa thất bại còn mất hết uy danh, không cẩn thận mất cả chì lẫn chài. Hắn không thèm để ý tới phần thưởng, hắn không muốn mất tất cả những gì tích cóp được, kỳ này phải tranh đấu nữa rồi.
Trần Lãm thở dài, muốn thư thả đấu giá cũng không xong. Hệ thống muốn hắn an nhàn cái rắm a.
Trong lúc Trần Lãm trò chuyện với hai nữ, khách nhân lũ lượt kéo đến chẳng mấy chốc đấu giá trường đã chật kín người cười nói rôm rả. Tu vi cao thấp đều có mặt, ngay cả Trúc Cơ đến xem náo nhiệt cũng không ngoại lệ.
Đây là cơ hội cho hắn gia tăng điểm uy danh.
Khi mọi ghế ngồi đấu giá trường đã hoàn toàn lắp đầy, trên sân khâu xuất hiện bốn thân ảnh ba nam một nữ. Nam nhân tham dự chứng kiến nữ nhân này hô hấp dồn dập muốn không thông.
Nàng mặc một thân sườn xám đỏ sậm, trên đó thêu họa tiết lá phong lớn nhỏ. Ngũ quan tinh xảo như chim sa cá lặn, môi son quyến rũ, tóc búi cao vắt ngang trâm ngọc thả xuống phần mái che nửa khuôn mặt hờ hững. Ngực vểnh cao, mông ngạo nghễ vung tròn, vòng eo lả lướt, chân dài thẳng tấp.
Trần Lãm nhận ra nàng là quản sự nội vụ Vân Kiều, nay lại chủ trì cuộc đấu giá. Nàng biến đổi khá nhiều so với lần trước, mang bộ dáng mỹ phụ mê người sắc bén a.
“Ba lão già phía sau đều là cường giả Phân thân trung kỳ, Kỳ Trân Các rất chú trọng đấu giá kỳ này.” Đoạn Lăng Nguyệt nhâm nhi tách trà khẽ nói.
Ba vị Phân thần trung kỳ trấn thủ đấu giá đủ để Kỳ Trân Các xưng bá Lam Cực Thành. Tuy nhiên, Kỳ Trân Các không nhúng tay vào các nơi tranh giành địa bàn, chỉ tập trung kinh danh. Nếu không thì Lam Cực Thành không đến lượt Dương gia quản lý.
Vân Kiều quan sát thấy trong căn phòng Đoạn gia có người chăm chú nhìn mình liền nhếch miệng kiêu ngạo.
Nàng đảo mắt toàn trường chấp tay cười duyên nói:
“Có lẽ các vị ở đây đều nhận biết thiếp thân. Thiếp thân là Vân Kiều, quản sự nội vụ Kỳ Trân Các và cũng phụ trách chủ trì đấu giá kỳ này. Hân hạnh chào đón.”
Ở bên dưới lập tức rộ lên tiếng hò reo:
“Vân Kiều chấp sự lần này ra mặt, ông trời ơi.”
“Nàng là nữ thần của ta.”
“Yên lặng!” Thanh âm trầm thấp từ một lão già Phân thần trung kỳ vang lên, một cỗ lực lượng quét ngang đấu giá trường định trụ. Ai nấy hít sâu thu lại tất cả lời nói, không dám hó hé nửa chữ.
Vân Kiều đánh giá toàn trường ổn định mới nâng hai lòng bàn tay nói to:
“Đấu giá chính thức bắt đầu.”
“Quy định như thường lệ, thiếp thân xin nhắc lại. Sử dụng linh thạch cực phẩm để ra giá, sau ba lần không có ai đưa ra giá cao hơn thì người ra giá đó sẽ nhận được vật phẩm đấu giá. Nghiêm cấm uy hiếp. Nếu ai cố tình vi phạm hoặc đưa ra giá khống lập tức trục xuất khỏi Kỳ Trân Các, đồng thời cấm cửa vĩnh viễn đến Kỳ Trân Các.”
Trần Lãm đồng tình. Quy tắc rõ ràng, có cường giả Phân thần trung kỳ tọa trấn hắn không sợ kẻ địch làm bậy.
Từ phía sau rèm che, một thị nữ bưng ra một cái mâm trên đó có một món đồ bị vải đỏ che phủ không nhìn ra bên trong là gì. Vân Kiều kéo tấm vải ra giới thiệu:
“Vật phẩm đầu tiên là Xích Nhuyễn Giáp, một Pháp bảo phòng ngự Địa cấp Kim sắc. Thứ này có thể ngăn chặn công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Giá khởi điểm 30 linh thạch cực phẩm. Mỗi ra giá không ít hơn 5 linh thạch cực phẩm.”
“Cái gì? Kẻ nào cả gan dám bán thứ này?” Gần sân khấu có một nam tử mặt mày bặm tợn, mắt hiện lên hàng chục tia máu.
“Đây chẳng phải là Vô Diêm đại vương gia Vô Đạo Bang?” Đám người xung quanh hắn chú ý liền nhận ra lai lịch.
Vô Diêm sắc mặt đỏ ngầu, chợt phát hiện một lão giả Kỳ Trân Các đang tập trung nhìn hắn liền đè nén tức giận nói với hai đồng bọn bên cạnh:
“Vô Liêm mang nó về cho ta.”
Vô Liêm gật đầu thầm mắng tên chó khốn nạn, giết người Vô Đạo Bang còn cả gan mang đi bán kiếm lời, không thể để người khác biết được nỗi nhục này. Hắn lên tiếng:
“35 linh thạch cực phẩm.”
“40 linh thạch cực phẩm.” Thanh âm từ một phụ nhân phía đối diện.
Vô Diêm nhíu mày, không xác định được phụ nhân này là ai, cũng là Xuất Khiếu kỳ như hắn. Vô Liêm thấy đại vương gia tỏ ý tiếp tục liền tăng giá:
“45 linh thạch cực phẩm.”
“50 linh thạch cực phẩm.” Phụ nhân không chịu thua.
Vô Diêm không nhịn được lớn tiếng: “Ngươi là ai vì sao tranh giành đồ của Vô Đạo Bang chúng ta?”
“Thiếp thân là trưởng lão Ngọc Linh Tông, đệ tử trong tông thiếu một pháp bảo phòng ngự a.” Phụ nhân ôn tồn nói.
“Hừ. Có kẻ giết người Vô Đạo Bang chiếm đoạt Xích Huyễn Giáp, bổn gia ta phải đem về. 60 linh thạch cực phẩm.” Vô Diêm hừ lạnh.
Hít!
Bên dưới cơ số người ngưng trọng. Tên nào dám gây sự với Vô Đao Bang lại còn đem ra bán? Điên mất thôi. Đây chỉ mới là vật phẩm đầu tiên a.
“65 linh thạch cực phẩm.” Trưởng lão Ngọc Linh Tông vẫn không nhường bước.
“75 linh thạch cực phẩm, ngươi dám tăng giá nữa không?” Vô Diêm giận đến mức cả người phát run.
“Nếu đại gia cố quyết mang đồ về bang, thiếp thân không đấu nữa.” Trưởng lão Ứng Linh Tông lắc đầu thở dài.
Vân Kiều trên sân khấu cầm sẵn một cái chiêng ung dung nói:
“Đếm ngược… 3…”
“2…”
“1…”
Không có bất kỳ giọng nói nào vang lên.
“Thành giao. Sau khi đấu giá kết thúc, mời vị khách ngồi ghế số 1508 đến tầng bảy thanh toán vật phẩm đấu giá.”
“Má nó Kỳ Trân Các thật biết tính toán, mua của ta 30 bán ra 75 lời gấp hai lần rưỡi.” Trần Lãm bực bội. Hắn trách mình quá thiếu kiến thức, đến thế giới này không lâu hắn chưa nắm bắt được giá cả đành chấp nhận cái giá mà Vân Kiều đưa ra.
Nghĩ lại Xích Nhuyễn Giáp bị đẩy lên cao như vậy không hẳn do giá trị của nó. Chủ yếu bởi vì Vô Đạo Bang muốn thu nó về, nếu như không có sự tình trước đó thì giá chót cũng không cao đến như vậy.
Trần Lãm nhìn thấy đám người Vô Đạo Bang ngậm quả đắng như vậy thỏa mãn được phần nào. Đây xem như chút tâm ý dành cho người quen lâu ngày gặp lại, có xung đột mới thân thiết được.
Hắn hít mùi hương từ Yên Vũ rung đùi nói:
“Đụng người của ta thì phải trả giá.”
Yên Vũ cười tít mắt trong lòng ngọt ngào không thôi mặc kệ Đoạn Lăng Nguyệt đối diện lắc đầu ngán ngẫm.
Dù xuất phát sớm trước thời gian bắt đầu đầu giá tương đối, trước đại môn Kỳ Trân Các đã hiện diện kha khá người đi vào. Các con đường xung quanh nhộn nhịp hơn ngày thường mấy lần. Tầng tầng Kỳ Trân Các treo đầy dải băng chào mừng bay phấp phới trong gió. Xung quanh Kỳ Trân Các sắp xếp hàng trăm thủ vệ quản chế nghiêm chặt.
Trần Lãm âm thầm kinh ngạc, mức độ khoa trương thế này có phần vượt hơn kiếp trước. Từ xa xa hắn nhìn thấy rất nhiều pháp bảo phi hành nhiều hình dạng, tọa kỵ đủ mọi loại chủng tộc. Ngày đấu giá quần hùng hội tụ a.
Đoạn Lăng Nguyệt thu hồi du thuyền tiến vào đại môn. Tu sĩ xung quanh có người nhận biết bắt đầu bàn tán:
“Kia là Đoạn Lăng Nguyệt thiên kim tiểu thư của Đoạn gia.”
“Ngày đặc biệt như vậy Đoạn tiểu thư cũng phải ra mặt.”
“Nghe nói nàng đã đột phá có khả năng rất cao giành lấy quán quân Lam Cực Hội Võ lần này.”
“Đoạn tiểu thư phẩm hạnh cao quý, quốc sắc thiên hương đến tỷ muội chúng ta phải cam chịu nhường bước a.”
Nhiều lời xì xào xung quanh lọt vào tai, Đoạn Lăng Nguyệt sắc mắt lẳng lăng như không đi thẳng. Thị nữ đón tiếp nhận biết nàng liền cúi chào:
“Kính chào Đoạn tiểu thư, xin mời đưa ra thiệp mời hoặc chứng minh để tiến vào đấu giá trường.”
Đoạn Lăng Nguyệt khẽ tay rút một lệnh bài hắc kim đưa ra cho thị nữ. Thị nữ kinh ngạc trong thoáng chốc liền tươi cười hành lễ:
“Đoạn tiểu thư có hắc kim lệnh có thể mang theo đệ tử tiến vào phòng đặc biệt.”
Lệnh bài thân phận Kỳ Trân Các tại Lam Cực Thành có tổng cộng năm cấp bậc bao gồm thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, tử kim, hắc kim. Trong đó người có tử kim lệnh và hắc kim lệnh có thể vào phòng đặc biệt. Hắc kim lệnh cho phép mang theo hai người trong khi tử kim chỉ có một.
Trần Lãm và Yên Vũ như cũ cải trang thành đệ tử Đoạn gia. Đặc biệt gia chủ Đoạn gia còn dùng một phương pháp che giấu khí tức dưới Xuất Khiếu kỳ tăng thêm bảo mật.
Trần Lãm đối với Đoạn gia có rất nhiều hảo cảm. Đoạn gia đối xử với hai người hắn như khách quý. Thêm vào đó còn dùng linh thạch đền đáp những ngày hỗ trợ ở Đoạn gia.
Có thể nói Đoạn gia rất sòng phẳng. Trần Lãm và Yên Vũ cần nơi trú ẩn cũng không ra dáng ăn không ngồi rồi giúp Đoạn gia một số việc, Đoạn gia cũng trả linh thạch xem như công lao. Vì vậy mà linh thạch cực phẩm Trần Lãm nắm giữ hiện đã đạt tới 450, hắn muốn phải hốt sạch những thứ cần thiết chuyến này, nếu tiết kiệm được càng tốt.
Một khắc sau khi ba người Trần Lãm khuất bóng sau trận pháp, ở cửa xuất hiện hai người một già một trẻ. Chính là Dương Minh Khiêm và tam hộ pháp.
“Dương gia cũng đến.”
“Nói không chừng Tô gia cũng sẽ có mặt, kỳ này chúng ta xem ngọc về tay ai.”
“Ngươi đoán xem nhà nào sẽ chảy máu đây?”
Xung quanh có vô số thanh âm bàn tán náo nhiệt. Với một số kẻ ít thạch tham gia đấu giá chỉ để mở mang tầm mắt, có kịch hay để xem thì còn gì bằng.
Suy cho cùng đây là thế giới dành cho kẻ giàu.
…
Đấu giá trường tận dụng nguyên tầng bốn Kỳ Trân Các vô cùng rộng rãi chứa được chục vạn người với các hàng ghế xếp vòng tròn cao dần về phía sau. Trên không trung lơ lửng một trăm căn phòng nằm rải rác, là phòng đặc biệt.
Phòng đặc biệt được thiết lập trận pháp ngăn cản quan sát cũng như dò xét khí tức và thần thức, chỉ để lọt âm thanh. Trần Lãm tấm tắc khen ngợi Kỳ Trân Các cao tay. Đúng là đặc quyền của khách quý a. Hắn lúc này đã có thể cởi bỏ hóa trang thoải mái chơi đùa một phen.
Căn phòng Trần Lãm ngồi gần sát sân khấu nhất. Đó cũng là lí do Đoạn Lăng Nguyệt xuất phát sớm.
“Nàng có thông tin gì về kỳ đấu giá này không?” Trần Lãm pha trà mời hai vị nữ nhân, hắn hỏi Đoạn Lăng Nguyệt:
“Dương gia và Tô gia chắc tới.” Đoạn Lăng Nguyệt nâng tách trà uống một ngụm khẽ nói: “Lần này có Hoàng cấp xuất hiện, không rõ là dạng gì.”
“Hoàng cấp sao? Thú vị.” Trần Lãm thích thú, hắn có dự cảm 450 linh thạch cực phẩm của hắn có khi nhét kẻ răng. Suy đi tính lại nếu không phải thứ phù hợp với hắn hay Ngọc Ly, Yên Vũ các nàng thì hắn sẽ không cố chấp.
Đối với Hoàng cấp Trần Lãm đã có Bạo Vũ Lê Hoa Châm. Đấu giá hội tụ anh tài đôi khi kéo đến một vài lão quái vật vậy mà chỉ có một món. Nếu tin tức hắn có một vũ khí Hoàng cấp tuồn ra ngoài thì không tránh khỏi đổ máu thảm liệt a.
Yên Vũ ngồi bên ôn nhu nhắc nhở: “Huynh nếu nhắm không được thì đừng cố, tiết kiệm một chút không sao?”
“Ta biết, để xem có thứ đồ gì nàng thích ta tranh cho nàng.” Trần Lãm cười nói.
Yên Vũ ngọt ngào ngập đầu tựa vào vai hắn dựa dẫm. Đoạn Lăng Nguyệt nhìn đôi nam nữ có chút không tự nhiên. Yên Vũ vậy mà không nể mặt nàng một tí, ngươi một mực chối cãi rõ ràng đã yêu thích hắn đến phát điên.
“Tinh! Ký chủ có nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ phụ tuyến: Kinh động giai nhân (đánh động tâm trí Đoạn Lăng Nguyệt, khiến nàng tò mò về ký chủ). Phần thưởng: một vật phẫm ngẫu nhiên. Trừng phạt: điểm uy danh trở về 0. Độ khó: Tiểu.”
Trần Lãm bất ngờ khi hệ thống phát nhiệm vụ. Ngang nhiên tham gia đấu giá lại đưa ra nhiệm vụ quái quỷ này. Hệ thống rõ ràng muốn hố hắn, đây không phải muốn bào hết linh thạch của hắn sao?
Đoạn Lăng Nguyệt tính tình lạnh nhạt muốn đả kích phải chơi lớn nha. Hắn chỉ có một năm, hơn nữa thất bại còn mất hết uy danh, không cẩn thận mất cả chì lẫn chài. Hắn không thèm để ý tới phần thưởng, hắn không muốn mất tất cả những gì tích cóp được, kỳ này phải tranh đấu nữa rồi.
Trần Lãm thở dài, muốn thư thả đấu giá cũng không xong. Hệ thống muốn hắn an nhàn cái rắm a.
Trong lúc Trần Lãm trò chuyện với hai nữ, khách nhân lũ lượt kéo đến chẳng mấy chốc đấu giá trường đã chật kín người cười nói rôm rả. Tu vi cao thấp đều có mặt, ngay cả Trúc Cơ đến xem náo nhiệt cũng không ngoại lệ.
Đây là cơ hội cho hắn gia tăng điểm uy danh.
Khi mọi ghế ngồi đấu giá trường đã hoàn toàn lắp đầy, trên sân khâu xuất hiện bốn thân ảnh ba nam một nữ. Nam nhân tham dự chứng kiến nữ nhân này hô hấp dồn dập muốn không thông.
Nàng mặc một thân sườn xám đỏ sậm, trên đó thêu họa tiết lá phong lớn nhỏ. Ngũ quan tinh xảo như chim sa cá lặn, môi son quyến rũ, tóc búi cao vắt ngang trâm ngọc thả xuống phần mái che nửa khuôn mặt hờ hững. Ngực vểnh cao, mông ngạo nghễ vung tròn, vòng eo lả lướt, chân dài thẳng tấp.
Trần Lãm nhận ra nàng là quản sự nội vụ Vân Kiều, nay lại chủ trì cuộc đấu giá. Nàng biến đổi khá nhiều so với lần trước, mang bộ dáng mỹ phụ mê người sắc bén a.
“Ba lão già phía sau đều là cường giả Phân thân trung kỳ, Kỳ Trân Các rất chú trọng đấu giá kỳ này.” Đoạn Lăng Nguyệt nhâm nhi tách trà khẽ nói.
Ba vị Phân thần trung kỳ trấn thủ đấu giá đủ để Kỳ Trân Các xưng bá Lam Cực Thành. Tuy nhiên, Kỳ Trân Các không nhúng tay vào các nơi tranh giành địa bàn, chỉ tập trung kinh danh. Nếu không thì Lam Cực Thành không đến lượt Dương gia quản lý.
Vân Kiều quan sát thấy trong căn phòng Đoạn gia có người chăm chú nhìn mình liền nhếch miệng kiêu ngạo.
Nàng đảo mắt toàn trường chấp tay cười duyên nói:
“Có lẽ các vị ở đây đều nhận biết thiếp thân. Thiếp thân là Vân Kiều, quản sự nội vụ Kỳ Trân Các và cũng phụ trách chủ trì đấu giá kỳ này. Hân hạnh chào đón.”
Ở bên dưới lập tức rộ lên tiếng hò reo:
“Vân Kiều chấp sự lần này ra mặt, ông trời ơi.”
“Nàng là nữ thần của ta.”
“Yên lặng!” Thanh âm trầm thấp từ một lão già Phân thần trung kỳ vang lên, một cỗ lực lượng quét ngang đấu giá trường định trụ. Ai nấy hít sâu thu lại tất cả lời nói, không dám hó hé nửa chữ.
Vân Kiều đánh giá toàn trường ổn định mới nâng hai lòng bàn tay nói to:
“Đấu giá chính thức bắt đầu.”
“Quy định như thường lệ, thiếp thân xin nhắc lại. Sử dụng linh thạch cực phẩm để ra giá, sau ba lần không có ai đưa ra giá cao hơn thì người ra giá đó sẽ nhận được vật phẩm đấu giá. Nghiêm cấm uy hiếp. Nếu ai cố tình vi phạm hoặc đưa ra giá khống lập tức trục xuất khỏi Kỳ Trân Các, đồng thời cấm cửa vĩnh viễn đến Kỳ Trân Các.”
Trần Lãm đồng tình. Quy tắc rõ ràng, có cường giả Phân thần trung kỳ tọa trấn hắn không sợ kẻ địch làm bậy.
Từ phía sau rèm che, một thị nữ bưng ra một cái mâm trên đó có một món đồ bị vải đỏ che phủ không nhìn ra bên trong là gì. Vân Kiều kéo tấm vải ra giới thiệu:
“Vật phẩm đầu tiên là Xích Nhuyễn Giáp, một Pháp bảo phòng ngự Địa cấp Kim sắc. Thứ này có thể ngăn chặn công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Giá khởi điểm 30 linh thạch cực phẩm. Mỗi ra giá không ít hơn 5 linh thạch cực phẩm.”
“Cái gì? Kẻ nào cả gan dám bán thứ này?” Gần sân khấu có một nam tử mặt mày bặm tợn, mắt hiện lên hàng chục tia máu.
“Đây chẳng phải là Vô Diêm đại vương gia Vô Đạo Bang?” Đám người xung quanh hắn chú ý liền nhận ra lai lịch.
Vô Diêm sắc mặt đỏ ngầu, chợt phát hiện một lão giả Kỳ Trân Các đang tập trung nhìn hắn liền đè nén tức giận nói với hai đồng bọn bên cạnh:
“Vô Liêm mang nó về cho ta.”
Vô Liêm gật đầu thầm mắng tên chó khốn nạn, giết người Vô Đạo Bang còn cả gan mang đi bán kiếm lời, không thể để người khác biết được nỗi nhục này. Hắn lên tiếng:
“35 linh thạch cực phẩm.”
“40 linh thạch cực phẩm.” Thanh âm từ một phụ nhân phía đối diện.
Vô Diêm nhíu mày, không xác định được phụ nhân này là ai, cũng là Xuất Khiếu kỳ như hắn. Vô Liêm thấy đại vương gia tỏ ý tiếp tục liền tăng giá:
“45 linh thạch cực phẩm.”
“50 linh thạch cực phẩm.” Phụ nhân không chịu thua.
Vô Diêm không nhịn được lớn tiếng: “Ngươi là ai vì sao tranh giành đồ của Vô Đạo Bang chúng ta?”
“Thiếp thân là trưởng lão Ngọc Linh Tông, đệ tử trong tông thiếu một pháp bảo phòng ngự a.” Phụ nhân ôn tồn nói.
“Hừ. Có kẻ giết người Vô Đạo Bang chiếm đoạt Xích Huyễn Giáp, bổn gia ta phải đem về. 60 linh thạch cực phẩm.” Vô Diêm hừ lạnh.
Hít!
Bên dưới cơ số người ngưng trọng. Tên nào dám gây sự với Vô Đao Bang lại còn đem ra bán? Điên mất thôi. Đây chỉ mới là vật phẩm đầu tiên a.
“65 linh thạch cực phẩm.” Trưởng lão Ngọc Linh Tông vẫn không nhường bước.
“75 linh thạch cực phẩm, ngươi dám tăng giá nữa không?” Vô Diêm giận đến mức cả người phát run.
“Nếu đại gia cố quyết mang đồ về bang, thiếp thân không đấu nữa.” Trưởng lão Ứng Linh Tông lắc đầu thở dài.
Vân Kiều trên sân khấu cầm sẵn một cái chiêng ung dung nói:
“Đếm ngược… 3…”
“2…”
“1…”
Không có bất kỳ giọng nói nào vang lên.
“Thành giao. Sau khi đấu giá kết thúc, mời vị khách ngồi ghế số 1508 đến tầng bảy thanh toán vật phẩm đấu giá.”
“Má nó Kỳ Trân Các thật biết tính toán, mua của ta 30 bán ra 75 lời gấp hai lần rưỡi.” Trần Lãm bực bội. Hắn trách mình quá thiếu kiến thức, đến thế giới này không lâu hắn chưa nắm bắt được giá cả đành chấp nhận cái giá mà Vân Kiều đưa ra.
Nghĩ lại Xích Nhuyễn Giáp bị đẩy lên cao như vậy không hẳn do giá trị của nó. Chủ yếu bởi vì Vô Đạo Bang muốn thu nó về, nếu như không có sự tình trước đó thì giá chót cũng không cao đến như vậy.
Trần Lãm nhìn thấy đám người Vô Đạo Bang ngậm quả đắng như vậy thỏa mãn được phần nào. Đây xem như chút tâm ý dành cho người quen lâu ngày gặp lại, có xung đột mới thân thiết được.
Hắn hít mùi hương từ Yên Vũ rung đùi nói:
“Đụng người của ta thì phải trả giá.”
Yên Vũ cười tít mắt trong lòng ngọt ngào không thôi mặc kệ Đoạn Lăng Nguyệt đối diện lắc đầu ngán ngẫm.