“Cái quỷ gì?” Tên mắt chột giật ngược về phía sau, hắn không tin được một đao toàn lực của hắn vậy mà bị công kích vô thanh vô tức hủy diệt.
Tên đường chủ trừng mắt quát:
“Con chuột nhắt nào dám xen vào chuyện Vô Đạo Bang?”
Một thân ảnh lao ra nhất thời cấp tốc ôm nữ nhân tử y giãn cách. Trần Lãm nhanh chóng rút cây châm sau lưng nàng và đút một viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn vào miệng. Nàng vốn dĩ ngơ ngác lập tức cảm thấy sinh lực toàn thân hồi phục, liền lắc mình thủ thế.
Tên đường chủ chứng kiến nhãi con Kim Đan kỳ dám giết thuộc hạ, thân là Nguyên Anh kỳ lại không phản ứng được, hắn không phẫn nộ sao được. Đó là hắn không biết Trần Lãm đã sử dụng Mê Ảnh Tung Bộ đem tốc độ tăng gấp bốn lần.
“Hừ, con kiến Kim Đan kỳ cũng dám xông vào tìm chết, nữ nhân này không cần giữ lại, Đạo Liệt ngươi giết ả.”
Hắn nhìn Trần Lãm cảm giác có chút bất thường, phải dọn dẹp triệt để, trực tiếp phá không nhắm thẳng đến Trần Lãm tung ra một quyền, lôi linh lực cuồng cuồng phóng xuất.
“Chấn Lôi Quyền.”
Hư ảnh quyền pháp tràn trề uy lực vỗ tới Trần Lãm.
“Thủy Phản Kính.”
Một tấm kính cấp tốc chắn trước Trần Lãm liền vỡ tan, bất quá nó làm giảm cường độ của Chấn Lôi Quyền ập vào Trần Lãm. Hắn hô hấp khó khăn, máu huyết cuộn trào. Đó là hắn đã kích hoạt Hành Vân Lưu Thủy đồng thời thời điều động lực lượng thủy tinh.
“Tên kia có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, huynh thập phần cẩn thận, đánh không được cứ bỏ chạy.” Tiếng truyền âm từ nữ nhân vang lên trong đầu Trần Lãm.
Hắn cảm giác nặng nề vô cùng. Hơn đúng một đại cảnh giới, nếu đơn đả độc đấu hắn có thể liều mạng bỏ chạy, nhưng ở đây có nữ nhân này, nàng sẽ bị giết hoặc không cũng trở thành đồ chơi của Vô Đạo Bang. Hắn đã có quyết định.
“Chết đến nơi còn liếc mắt đưa tình.” Tên đường chủ điên cuồng tiếp tục tung ra song quyền.
Song quyền ập tới Trần Lãm, bất ngờ xuyên qua như thể hắn là ảo ảnh.
“Tàn ảnh?” Tên đường chủ tròn mắt.
Mê Ảnh Tung Bộ để lại một tàn ảnh lúc này Trần Lãm đã ở sau lưng hắn vung lên Lãnh Nguyệt Bảo Đao.
“Liệt Không Trảm.”
Đao khí dồn nén hỏa linh lực cách không mà đến nhắm thẳng điểm mù của tên đường chủ.
Phốc!
Đao khí chém ngay xương sườn của hắn vậy mà chỉ làm rách hắc bào, bên trong lộ ra lớp áo giáp trầy xước một ít.
“Hừ, Xích Nhuyễn Giáp có thể ngăn cản toàn bộ công kích dưới Nguyên Anh kỳ, không ngờ lại tổn hại. Oắt con là thiên tài à dây vào ta cũng phải chết.”
Hắn tiếp tục lao đến Trần Lãm tung ra vô số quyền cước.
“Loạn Ảnh Lôi Quyền.”
Trần Lãm kích hoạt tả nhãn tối đa lại kết hợp với Hành Vân Lưu Thủy và Mê Ảnh Tung Bộ để lại ba tàn ảnh vẫn không tránh né được tất cả quyền khí. Trên người hắn xuất hiện ngày càng nhiều vết thương, tuy không trúng huyệt đạo chí mạng nhưng thương thế không nhỏ. Máu tươi đầm đìa ghê người.
Hắn liên tục dùng Hồi Thiên Đan và Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn bổ sung nhưng vẫn không đủ, chênh lệch một đại cảnh giới là quá lớn.
Đùng!
Một quyền nện thẳng vào lồng Trần Lãm văng nổ tung gốc cây, lồng ngực lõm một lỗ, đau đớn không tả.
Tên đường chủ không chừa đường lui, một trảo nhắm đến tim của Trần Lãm.
“Không! Á!”
Bên kia, nữ nhân tử y mắt thấy Trần Lãm cận kề cái chết không kiềm nỗi hét lên, đúng lúc không kịp đỡ thế công của Đạo Liệt liền lãnh đòn thổ huyết, y phục bị cắt một đường để lộ da thịt trắng nõn dưới lớp máu tươi.
“Khặc khặc. Dám phân tâm? Chết!” Đạo Liệt dâm tà cười khàn, mắt thèm thuồng bầu ngực căng tròn của nữ nhân.
Đối với Trần Lãm, hắn không cách nào di chuyển, xương đã gãy, bất lực nhìn tên đường chủ ập tới. Tên đường chủ cười gằn điên cuồng thỏa mãn sắp tiêu diệt con mồi chợt thấy khóe miệng Trần Lãm cong lên.
“Trấn Hồn Thuật.”
Một luồng hồn thuật vô hình từ mi tâm Trần Lãm bằng vận tốc ánh sáng xuyên thẳng vào đầu tên đường chủ. Trong khoảnh khắc ấy hắn như mất đi khả năng điều khiển cơ thể, linh hồn ngu ngơ, tốc độ chậm hẳn.
Một con hồ ly đột ngột xuất hiện dưới chân tên đường chủ há miệng phun ra hỏa cầu nhắm vào hạ bộ của hắn.
Tên đường chủ bị ngọn lửa đốt cháy liền lấy tinh thần, hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt trong cơ thể, kinh mạch hạ thân bị thiêu đốt thành cặn không ngừng lan tỏa. Hắn điên cuồng vung trảo trong hoản loạng, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, gầm thét hoang dại.
Chỉ tiếc Trần Lãm đã nuốt mấy viên đan dược né tránh dễ dàng vung một đao ngay cổ tên đường chủ.
Phốc!
Đầu lìa khỏi cổ, cột máu phun cao cả thước.
“Hấp Hồn Đại Pháp.”
Một luồng linh hồn của tên đường chủ thấp thoáng lao ra liền bị lực hút vô hình mãnh liệt hút về mi tâm Trần Lãm trong tiếng thét tuyệt vọng.
“Không! Đường chủ!” Đạo Liệt phía bên kia chấn kinh, hắn trố mắt không tin nổi đường chủ từng tàn sát cả một nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại chết trước tên nhãi Kim Đan cỏn con như vậy.
Hắn thất thần trong thoáng chốc để lộ kẻ hở, liên tiếp kiếm khí đã chém tới.
Phốc!
Gần chục đạo kiếm khi xuyên tim đục phá đan điền, chết đến không thể chết lại.
“Hự!”
Trần Lãm dùng một hơi bí thuật Trần Hồn Thuật và hồn kỹ Thiên cấp Hấp Hồn Đại Pháp khiến hồn lực tiêu hao lượng lớn nên tình thần vô cùng mệt mỏi, sắc mặt trắng nhách.
Kỳ lạ thay, linh hồn tên đường chủ bị hắn hấp thụ lại được gột rửa xóa sạch ô uế trở nên tinh khiết. Linh hồn hắn được dung nạp thêm lực lượng linh hồn của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lập tức được khôi phục toàn thịnh, tinh thần liền trở nên tỉnh táo và sảng khoái.
“Ồ linh hồn ta vậy mà lại thăng tiến một đoạn.” Trần Lãm bất ngờ, hắn không rõ cách nào hấp thụ linh hồn tên đường chủ lại không có bất kỳ vấn đề.
Mấu chốt ở trận chiến này là Trấn Hồn Thuật và hồ ly đánh lén. Hắn mạo hiểm trong gang tấc dẫn dụ tên đường chủ thu hẹp khoảng cách. Bởi lần đầu sử dụng bí thuật Trấn Hồn Thuật, hắn không tự tin ở khoảng cách xa có thể thành công dù tên đường chủ là hồn tu.
Hắn thở phào một hơi, lần đầu vượt một đại cảnh giới thắng lợi không khiến hắn, trái lại hắn vạn phần cẩn thận hơn. Lỡ đâu gặp lão cáo già ẩn giấu tu vi, lúc đó chết không có chỗ chôn.
Trần Lãm tiện tay lấy áo giáp và nhẫn trữ vật của tên đường chủ liền móc ra hai viên đan dược đưa cho nữ nhân tử y nói:
“Nàng mau nuốt vào khôi phục, chúng ta lập tức rồi khỏi đây phòng ngừa đồng bọn của chúng kéo đến, mọi chuyện đợi an toàn rồi nói sau.”
“Được.” Nữ nhân tử y liền chấp nhận.
Trần Lãm thu hồ ly vào không gian hệ thống. Cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường với tốc độ tối đa.
Một lúc sau có một nam trung niên dáng vẻ cường tráng mặc áo ba lỗ đạp không xuất hiện. Nhìn thảm cảnh trước mặt, hắn ngẩn đầu gào thét:
“AAAA… Là kẻ nào đối nghịch với chúng ta.”
Hắn tra xét xung quanh nhưng hung thủ đã cao chạy bay xa.
Về phía Trần Lãm, hắn theo nữ nhân tử y dẫn đường cước bộ. Nàng đã khôi phục hoàn toàn nhưng bộ dạng lại không mấy thoải mái. Với tu vi của nàng vậy mà chậm hơn hắn nửa nhịp, nàng thầm đánh giá người này lại có hai chiến kỹ địa cấp cực phẩm cùng với hồn kỹ nguy hiểm. Nàng tuy mắc kẹt giao chiến với Đạo Liệt nhưng vẫn để một chút chú ý đến Trần Lãm.
Hắn có chiến lực mạnh mẽ trong khi còn rất trẻ chỉ cỡ nàng mà thôi. Hơn nữa hồ ly bên cạnh hắn không tầm thường được hắn thu vào không gian pháp bảo. Không gian pháp bảo chứa vật thể sống? Pháp hồn song tu? Vũ khí Địa cấp kim sắc? Nàng cảm thấy tò mò muốn tìm hiểu bí mật của hắn, nàng cảm giác hắn không có ý xấu.
Cả hai di chuyển ngàn dặm rốt cuộc đến trước một thành trì, trên cửa thành đặt một bảng tên “Lam Cực Thành”. Trần Lãm nhìn sang nữ nhân tử y trên trán lấm tấm mồ hôi mà buồn cười. Hắn từ đầu đến cuối để ý nàng chậm hơn hắn một chút nên tiêu hao linh lực nhiều hơn để vượt hắn. Hắn phát hiện bản tính ganh đua của nữ nhân đành giảm tốc để nàng vượt lên, chứ không chỉ sợ nàng phát hỏa.
Ngay cổng thành có bốn tên thủ vệ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ canh giữ. Một thủ vệ thấy Trần Lãm có vẻ lạ mặt liền chặn thương oai phong nói:
“Ngươi là ai? Khai bao danh tính mới được phép nhập thành.”
Trần Lãm ngạc nhiên, định mở miệng thì nữ nhân tử y đã tiến trước một bước nói:
“Đây là bằng hữu cũ của ta, ta đưa hắn tá túc vài ngày.”
Thủ vệ đương nhiên nhận ra nàng vì nàng chỉ vừa rời thành sáng sớm, liền thể hiện thái độ thân thiện:
“Thì ra là bằng hữu của Yên Vũ lão sư. Xin mời xin mời.”
Thái độ hắn thay đổi trăm tám chục độ, xem ra nữ nhân này có chút địa vị. Trần Lãm rốt cuộc đã vào thành, thành thị phồn hoa khiến hắn không chớp mắt. Không khí náo nhiệt, nhà cửa sầm uất ăn đứt những khu phố cổ kiếp trước. Khung cảnh cổ trang như trong phim như bề thế hơn rất nhiều, nhà gỗ cao đến bảy tám tầng vô cùng khang trang khiến hắn xuýt xoa.
Dọc con đường nhỏ, nữ nhân tên Yên Vũ mỉm cười hỏi Trần Lãm:
“Đây là lần đầu tiên Trần huynh đến một tòa thành ư?
“Đúng thế, ta từ nhỏ sống ở một ngôi làng nhỏ, chẳng qua bị kẻ địch tấn công phá hủy toàn bộ ngôi làng nên dùng bùa dịch chuyển đến vô tình đúng lúc gặp nàng bị đám Vô Đạo Bang vây quanh.” Hắn trả lời.
“Thật xin lỗi, ta không hề biết huynh phải trải qua chuyện như vậy.” Yên Vũ áy náy.
Nàng không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện cũ không tốt đẹp của Trần Lãm nên đổi sang giới thiệu về Lam Cực Thành.
Lam Cực Thành được quản lý bởi vị thành chủ tên Dương Thanh Sơn tu vi Phân Thần sơ kỳ. Lam Cực Thành có ba gia tộc lớn mạnh nhất là Dương gia của thành chủ, Đoạn gia và Tô gia. Mỗi mười năm tổ chức Lam Cực Hội Võ chọn ra ba người đạt thứ hạng cao nhất tiến vào Thiên Việt Thư viện học tập mà không cần phải chiêu sinh. Trong đó, người đạt quán quân có một quyền lợi đặc biệt chính là gia tộc của quán quân sẽ là gia tộc quản lý Lam Cực Thành nhiệm kỳ tiếp theo. Nghe qua cũng đã thấy mục tiêu của ba gia tộc chính là quán quân, về phần Thiên Việt Thư viện chỉ cần hạng ba là được. Mọi nhân sĩ trong Lam Cực Thành đều có tham gia Lam Cực Hội Võ, tuy nhiên nếu là tán tu chỉ có thể nhận được tư cách tiến vào Thiên Việt Thư viện. Bất quá hằng trăm năm nay vị trí thành chủ chỉ nằm trong tay ba nhà Dương, Đoạn, Tô.
Hiện nay ba hạng đầu đã được dân chúng định sẵn là ba thiên tài bao gồm Dương Minh Tu, Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương.
“Nàng không tham gia sao?” Trần Lãm chợt hỏi Yên Vũ.
“Không, ta không phải đối thủ của họ, ba người bọn họ đều đã là Nguyên Anh sơ kỳ tiệm cận trung kỳ. Trong khi ta chỉ mới đột phát Nguyên Anh sơ kỳ chưa lâu, thời gian chỉ còn nửa năm sẽ tiến hành Lam Cực Hội Võ.” Nàng lắc đầu thở dài.
Trần Lãm hiểu ý nàng. Đừng nhìn nàng có thể giết tên Đạo Liệt tu vi Nguyên Anh trung kỳ thì có thể chiến thắng ba thiên tài kia. Bọn hắn có gia tộc hậu thuẫn, đan dược, công pháp hay chiến kỹ đều được trang bị tận răng. Một tên Đạo Liệt chỉ là trộm cướp đầu đường xó chợ sao có thể sánh. Nguyên Anh sơ kỳ như thiên tài bọn hắn kinh khủng hơn nhiều.
Huống chi Vô Đạo Bang chỉ là thế lực nhất tinh, ba đại gia tộc Lam Cực Thành là thế lực tam tinh có cường giả Phân Thần kỳ tọa trấn. Cho Vô Đạo Bang mười lá gan cũng không dám đụng vào Lam Cực Thành.
Trần Lãm giờ đây cảm thấy thế giới bên ngoài thật rộng mở, cơ hội có nhưng cũng tràn đầy rủi ro.
Tên đường chủ trừng mắt quát:
“Con chuột nhắt nào dám xen vào chuyện Vô Đạo Bang?”
Một thân ảnh lao ra nhất thời cấp tốc ôm nữ nhân tử y giãn cách. Trần Lãm nhanh chóng rút cây châm sau lưng nàng và đút một viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn vào miệng. Nàng vốn dĩ ngơ ngác lập tức cảm thấy sinh lực toàn thân hồi phục, liền lắc mình thủ thế.
Tên đường chủ chứng kiến nhãi con Kim Đan kỳ dám giết thuộc hạ, thân là Nguyên Anh kỳ lại không phản ứng được, hắn không phẫn nộ sao được. Đó là hắn không biết Trần Lãm đã sử dụng Mê Ảnh Tung Bộ đem tốc độ tăng gấp bốn lần.
“Hừ, con kiến Kim Đan kỳ cũng dám xông vào tìm chết, nữ nhân này không cần giữ lại, Đạo Liệt ngươi giết ả.”
Hắn nhìn Trần Lãm cảm giác có chút bất thường, phải dọn dẹp triệt để, trực tiếp phá không nhắm thẳng đến Trần Lãm tung ra một quyền, lôi linh lực cuồng cuồng phóng xuất.
“Chấn Lôi Quyền.”
Hư ảnh quyền pháp tràn trề uy lực vỗ tới Trần Lãm.
“Thủy Phản Kính.”
Một tấm kính cấp tốc chắn trước Trần Lãm liền vỡ tan, bất quá nó làm giảm cường độ của Chấn Lôi Quyền ập vào Trần Lãm. Hắn hô hấp khó khăn, máu huyết cuộn trào. Đó là hắn đã kích hoạt Hành Vân Lưu Thủy đồng thời thời điều động lực lượng thủy tinh.
“Tên kia có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, huynh thập phần cẩn thận, đánh không được cứ bỏ chạy.” Tiếng truyền âm từ nữ nhân vang lên trong đầu Trần Lãm.
Hắn cảm giác nặng nề vô cùng. Hơn đúng một đại cảnh giới, nếu đơn đả độc đấu hắn có thể liều mạng bỏ chạy, nhưng ở đây có nữ nhân này, nàng sẽ bị giết hoặc không cũng trở thành đồ chơi của Vô Đạo Bang. Hắn đã có quyết định.
“Chết đến nơi còn liếc mắt đưa tình.” Tên đường chủ điên cuồng tiếp tục tung ra song quyền.
Song quyền ập tới Trần Lãm, bất ngờ xuyên qua như thể hắn là ảo ảnh.
“Tàn ảnh?” Tên đường chủ tròn mắt.
Mê Ảnh Tung Bộ để lại một tàn ảnh lúc này Trần Lãm đã ở sau lưng hắn vung lên Lãnh Nguyệt Bảo Đao.
“Liệt Không Trảm.”
Đao khí dồn nén hỏa linh lực cách không mà đến nhắm thẳng điểm mù của tên đường chủ.
Phốc!
Đao khí chém ngay xương sườn của hắn vậy mà chỉ làm rách hắc bào, bên trong lộ ra lớp áo giáp trầy xước một ít.
“Hừ, Xích Nhuyễn Giáp có thể ngăn cản toàn bộ công kích dưới Nguyên Anh kỳ, không ngờ lại tổn hại. Oắt con là thiên tài à dây vào ta cũng phải chết.”
Hắn tiếp tục lao đến Trần Lãm tung ra vô số quyền cước.
“Loạn Ảnh Lôi Quyền.”
Trần Lãm kích hoạt tả nhãn tối đa lại kết hợp với Hành Vân Lưu Thủy và Mê Ảnh Tung Bộ để lại ba tàn ảnh vẫn không tránh né được tất cả quyền khí. Trên người hắn xuất hiện ngày càng nhiều vết thương, tuy không trúng huyệt đạo chí mạng nhưng thương thế không nhỏ. Máu tươi đầm đìa ghê người.
Hắn liên tục dùng Hồi Thiên Đan và Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn bổ sung nhưng vẫn không đủ, chênh lệch một đại cảnh giới là quá lớn.
Đùng!
Một quyền nện thẳng vào lồng Trần Lãm văng nổ tung gốc cây, lồng ngực lõm một lỗ, đau đớn không tả.
Tên đường chủ không chừa đường lui, một trảo nhắm đến tim của Trần Lãm.
“Không! Á!”
Bên kia, nữ nhân tử y mắt thấy Trần Lãm cận kề cái chết không kiềm nỗi hét lên, đúng lúc không kịp đỡ thế công của Đạo Liệt liền lãnh đòn thổ huyết, y phục bị cắt một đường để lộ da thịt trắng nõn dưới lớp máu tươi.
“Khặc khặc. Dám phân tâm? Chết!” Đạo Liệt dâm tà cười khàn, mắt thèm thuồng bầu ngực căng tròn của nữ nhân.
Đối với Trần Lãm, hắn không cách nào di chuyển, xương đã gãy, bất lực nhìn tên đường chủ ập tới. Tên đường chủ cười gằn điên cuồng thỏa mãn sắp tiêu diệt con mồi chợt thấy khóe miệng Trần Lãm cong lên.
“Trấn Hồn Thuật.”
Một luồng hồn thuật vô hình từ mi tâm Trần Lãm bằng vận tốc ánh sáng xuyên thẳng vào đầu tên đường chủ. Trong khoảnh khắc ấy hắn như mất đi khả năng điều khiển cơ thể, linh hồn ngu ngơ, tốc độ chậm hẳn.
Một con hồ ly đột ngột xuất hiện dưới chân tên đường chủ há miệng phun ra hỏa cầu nhắm vào hạ bộ của hắn.
Tên đường chủ bị ngọn lửa đốt cháy liền lấy tinh thần, hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt trong cơ thể, kinh mạch hạ thân bị thiêu đốt thành cặn không ngừng lan tỏa. Hắn điên cuồng vung trảo trong hoản loạng, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, gầm thét hoang dại.
Chỉ tiếc Trần Lãm đã nuốt mấy viên đan dược né tránh dễ dàng vung một đao ngay cổ tên đường chủ.
Phốc!
Đầu lìa khỏi cổ, cột máu phun cao cả thước.
“Hấp Hồn Đại Pháp.”
Một luồng linh hồn của tên đường chủ thấp thoáng lao ra liền bị lực hút vô hình mãnh liệt hút về mi tâm Trần Lãm trong tiếng thét tuyệt vọng.
“Không! Đường chủ!” Đạo Liệt phía bên kia chấn kinh, hắn trố mắt không tin nổi đường chủ từng tàn sát cả một nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại chết trước tên nhãi Kim Đan cỏn con như vậy.
Hắn thất thần trong thoáng chốc để lộ kẻ hở, liên tiếp kiếm khí đã chém tới.
Phốc!
Gần chục đạo kiếm khi xuyên tim đục phá đan điền, chết đến không thể chết lại.
“Hự!”
Trần Lãm dùng một hơi bí thuật Trần Hồn Thuật và hồn kỹ Thiên cấp Hấp Hồn Đại Pháp khiến hồn lực tiêu hao lượng lớn nên tình thần vô cùng mệt mỏi, sắc mặt trắng nhách.
Kỳ lạ thay, linh hồn tên đường chủ bị hắn hấp thụ lại được gột rửa xóa sạch ô uế trở nên tinh khiết. Linh hồn hắn được dung nạp thêm lực lượng linh hồn của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ lập tức được khôi phục toàn thịnh, tinh thần liền trở nên tỉnh táo và sảng khoái.
“Ồ linh hồn ta vậy mà lại thăng tiến một đoạn.” Trần Lãm bất ngờ, hắn không rõ cách nào hấp thụ linh hồn tên đường chủ lại không có bất kỳ vấn đề.
Mấu chốt ở trận chiến này là Trấn Hồn Thuật và hồ ly đánh lén. Hắn mạo hiểm trong gang tấc dẫn dụ tên đường chủ thu hẹp khoảng cách. Bởi lần đầu sử dụng bí thuật Trấn Hồn Thuật, hắn không tự tin ở khoảng cách xa có thể thành công dù tên đường chủ là hồn tu.
Hắn thở phào một hơi, lần đầu vượt một đại cảnh giới thắng lợi không khiến hắn, trái lại hắn vạn phần cẩn thận hơn. Lỡ đâu gặp lão cáo già ẩn giấu tu vi, lúc đó chết không có chỗ chôn.
Trần Lãm tiện tay lấy áo giáp và nhẫn trữ vật của tên đường chủ liền móc ra hai viên đan dược đưa cho nữ nhân tử y nói:
“Nàng mau nuốt vào khôi phục, chúng ta lập tức rồi khỏi đây phòng ngừa đồng bọn của chúng kéo đến, mọi chuyện đợi an toàn rồi nói sau.”
“Được.” Nữ nhân tử y liền chấp nhận.
Trần Lãm thu hồ ly vào không gian hệ thống. Cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường với tốc độ tối đa.
Một lúc sau có một nam trung niên dáng vẻ cường tráng mặc áo ba lỗ đạp không xuất hiện. Nhìn thảm cảnh trước mặt, hắn ngẩn đầu gào thét:
“AAAA… Là kẻ nào đối nghịch với chúng ta.”
Hắn tra xét xung quanh nhưng hung thủ đã cao chạy bay xa.
Về phía Trần Lãm, hắn theo nữ nhân tử y dẫn đường cước bộ. Nàng đã khôi phục hoàn toàn nhưng bộ dạng lại không mấy thoải mái. Với tu vi của nàng vậy mà chậm hơn hắn nửa nhịp, nàng thầm đánh giá người này lại có hai chiến kỹ địa cấp cực phẩm cùng với hồn kỹ nguy hiểm. Nàng tuy mắc kẹt giao chiến với Đạo Liệt nhưng vẫn để một chút chú ý đến Trần Lãm.
Hắn có chiến lực mạnh mẽ trong khi còn rất trẻ chỉ cỡ nàng mà thôi. Hơn nữa hồ ly bên cạnh hắn không tầm thường được hắn thu vào không gian pháp bảo. Không gian pháp bảo chứa vật thể sống? Pháp hồn song tu? Vũ khí Địa cấp kim sắc? Nàng cảm thấy tò mò muốn tìm hiểu bí mật của hắn, nàng cảm giác hắn không có ý xấu.
Cả hai di chuyển ngàn dặm rốt cuộc đến trước một thành trì, trên cửa thành đặt một bảng tên “Lam Cực Thành”. Trần Lãm nhìn sang nữ nhân tử y trên trán lấm tấm mồ hôi mà buồn cười. Hắn từ đầu đến cuối để ý nàng chậm hơn hắn một chút nên tiêu hao linh lực nhiều hơn để vượt hắn. Hắn phát hiện bản tính ganh đua của nữ nhân đành giảm tốc để nàng vượt lên, chứ không chỉ sợ nàng phát hỏa.
Ngay cổng thành có bốn tên thủ vệ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ canh giữ. Một thủ vệ thấy Trần Lãm có vẻ lạ mặt liền chặn thương oai phong nói:
“Ngươi là ai? Khai bao danh tính mới được phép nhập thành.”
Trần Lãm ngạc nhiên, định mở miệng thì nữ nhân tử y đã tiến trước một bước nói:
“Đây là bằng hữu cũ của ta, ta đưa hắn tá túc vài ngày.”
Thủ vệ đương nhiên nhận ra nàng vì nàng chỉ vừa rời thành sáng sớm, liền thể hiện thái độ thân thiện:
“Thì ra là bằng hữu của Yên Vũ lão sư. Xin mời xin mời.”
Thái độ hắn thay đổi trăm tám chục độ, xem ra nữ nhân này có chút địa vị. Trần Lãm rốt cuộc đã vào thành, thành thị phồn hoa khiến hắn không chớp mắt. Không khí náo nhiệt, nhà cửa sầm uất ăn đứt những khu phố cổ kiếp trước. Khung cảnh cổ trang như trong phim như bề thế hơn rất nhiều, nhà gỗ cao đến bảy tám tầng vô cùng khang trang khiến hắn xuýt xoa.
Dọc con đường nhỏ, nữ nhân tên Yên Vũ mỉm cười hỏi Trần Lãm:
“Đây là lần đầu tiên Trần huynh đến một tòa thành ư?
“Đúng thế, ta từ nhỏ sống ở một ngôi làng nhỏ, chẳng qua bị kẻ địch tấn công phá hủy toàn bộ ngôi làng nên dùng bùa dịch chuyển đến vô tình đúng lúc gặp nàng bị đám Vô Đạo Bang vây quanh.” Hắn trả lời.
“Thật xin lỗi, ta không hề biết huynh phải trải qua chuyện như vậy.” Yên Vũ áy náy.
Nàng không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện cũ không tốt đẹp của Trần Lãm nên đổi sang giới thiệu về Lam Cực Thành.
Lam Cực Thành được quản lý bởi vị thành chủ tên Dương Thanh Sơn tu vi Phân Thần sơ kỳ. Lam Cực Thành có ba gia tộc lớn mạnh nhất là Dương gia của thành chủ, Đoạn gia và Tô gia. Mỗi mười năm tổ chức Lam Cực Hội Võ chọn ra ba người đạt thứ hạng cao nhất tiến vào Thiên Việt Thư viện học tập mà không cần phải chiêu sinh. Trong đó, người đạt quán quân có một quyền lợi đặc biệt chính là gia tộc của quán quân sẽ là gia tộc quản lý Lam Cực Thành nhiệm kỳ tiếp theo. Nghe qua cũng đã thấy mục tiêu của ba gia tộc chính là quán quân, về phần Thiên Việt Thư viện chỉ cần hạng ba là được. Mọi nhân sĩ trong Lam Cực Thành đều có tham gia Lam Cực Hội Võ, tuy nhiên nếu là tán tu chỉ có thể nhận được tư cách tiến vào Thiên Việt Thư viện. Bất quá hằng trăm năm nay vị trí thành chủ chỉ nằm trong tay ba nhà Dương, Đoạn, Tô.
Hiện nay ba hạng đầu đã được dân chúng định sẵn là ba thiên tài bao gồm Dương Minh Tu, Đoạn Lăng Nguyệt và Tô Lăng Sương.
“Nàng không tham gia sao?” Trần Lãm chợt hỏi Yên Vũ.
“Không, ta không phải đối thủ của họ, ba người bọn họ đều đã là Nguyên Anh sơ kỳ tiệm cận trung kỳ. Trong khi ta chỉ mới đột phát Nguyên Anh sơ kỳ chưa lâu, thời gian chỉ còn nửa năm sẽ tiến hành Lam Cực Hội Võ.” Nàng lắc đầu thở dài.
Trần Lãm hiểu ý nàng. Đừng nhìn nàng có thể giết tên Đạo Liệt tu vi Nguyên Anh trung kỳ thì có thể chiến thắng ba thiên tài kia. Bọn hắn có gia tộc hậu thuẫn, đan dược, công pháp hay chiến kỹ đều được trang bị tận răng. Một tên Đạo Liệt chỉ là trộm cướp đầu đường xó chợ sao có thể sánh. Nguyên Anh sơ kỳ như thiên tài bọn hắn kinh khủng hơn nhiều.
Huống chi Vô Đạo Bang chỉ là thế lực nhất tinh, ba đại gia tộc Lam Cực Thành là thế lực tam tinh có cường giả Phân Thần kỳ tọa trấn. Cho Vô Đạo Bang mười lá gan cũng không dám đụng vào Lam Cực Thành.
Trần Lãm giờ đây cảm thấy thế giới bên ngoài thật rộng mở, cơ hội có nhưng cũng tràn đầy rủi ro.