• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoành Vân Trúc Lâm.

Đây là một khu rừng trải dài phía đông Lam Cực Thành. Sở dĩ có tên gọi như vậy bởi nơi đây có rất nhiều loại trúc phát triển.

Lúc này cách Lam Cực Thành hơn bốn trăm dặm có một thân ảnh lướt trên từng ngọn cây. Thân ảnh này cao hơn thước tám, áo xám quần đen mang chút bụi bặm trái ngược với bộ dạng tuấn tú, ánh mắt sáng ngời của hắn. Không phải Trần Lãm thì còn ai.

Hắn tiết kiệm linh thạch nên chỉ mua một bộ y phục Nhân cấp trung phẩm tăng thêm một ít phòng ngự. Hắn không quan trọng vẻ ngoài, hắn chỉ cần sức mạnh thật sự, đó mới là tiêu chí trọng yếu đánh cường giả.

Mê Ảnh Tung Bộ hiện đã để lại bốn tàn ảnh phía sau, tư thế linh hoạt vô cùng. Những nơi hắn đi qua không để lại bất kỳ dấu chân nào, chưởng khống thân pháp hoàn mỹ.

Hắn chọn Hoành Vân Trúc Lâm làm nơi luyện tập vì một nhiệm vụ lấy được từ Kỳ Trân Các. Nhiệm vụ yêu cầu hắn tìm kiếm một gốc Nhân Biến Thảo, một loại linh thảo giúp cho yêu thú tứ tinh hóa hình. Hơn nữa theo thông tin cung cấp, chỗ này không chỉ có duy nhất một gốc.

Kỳ Trân Các quả thật biết kiếm tiền, với lực lượng của bọn hắn dư sức mang mấy gốc Nhân Biến Thảo đó về nhưng lại ban phát nhiệm vụ. Tuy rằng sẽ tiêu tốn linh thạch trả công nhưng đó chỉ như muối bỏ bể. Tu sĩ hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ tiếp tục giao dịch với Kỳ Trân Các bởi uy tín, có lần một sẽ có lần hai. Như vậy, tiền vốn ban đầu sẽ chảy ngược lại vào túi Kỳ Trân Các.

Trần Lãm nhìn qua là hiểu ngay. Hắn sẽ giữ gốc Nhân Biến Thảo còn lại làm quà cho hồ ly đợi nàng đột phá tứ tinh liền sử dụng. Nàng sẽ cảm động hết nước mắt.

Hoành Vân Trúc Lâm chỉ có yêu thú sinh sống, một số con tam tinh viên mãn tham lam vồ tới đều bị một chỉ xuyên đầu mà chết.

Hắn đã điều chỉnh nơi kích phát Bạo Thủy Xung Ba lên đầu ngón tay để dễ dàng thi triển. Hắn không thích lúc nào cũng vung tay chưởng tới, nhìn quá thô, phải thong dong như chỉ lực mới đúng. Bạo Thủy Xung Ba đã được ép thành một cây tăm mỏng dính càng thêm uy lực.

Trần Lãm không tàn sát yêu thú bừa bởi không có thù oán, hắn chỉ diệt nhưng con nào chủ động tấn công. Yêu thú vừa chết hắn lập tức thu lấy yêu đan và dùng Hấp Hồn Đại Pháp nuốt linh hồn của bọn nó. Nhờ Nguyên Thủy Tạo Hóa Quyết mà tất cả tạp chất đều bị loại bỏ. Một công đôi việc.

Tả nhãn kích hoạt, Trần Lãm nhìn thấy một cảnh tưởng, khóe miệng nhếch liền. Cách đó sáu mươi dăm có một thanh niên trắng trẻo mũi cao nhìn qua khá đẹp trai đang đứng đối diện hai con Địa Lực Hùng tứ tinh sơ kỳ. Cách xa xa phía sau Địa Lực Hùng là hai gốc Nhân Biến Thảo, hẳn là bọn nó đang trấn thủ. Còn thanh niên có tu vi sắp đột phát Nguyên Anh kỳ.

Hắn muốn lấy Nhân Biến Thảo về cho đám sủng thú trong nhà sử dụng nên bất chấp hai con Địa Lực Hùng hơn một tiểu cảnh giới.

Trần Lãm vô thanh vô tức núp phía sau lưng thanh niên da trắng một khoảng. Hắn ngu gì lao vào chịu trận, cười đê tiện bắn ra một chỉ như muốn lấy mạng thanh niên. Bất quá một chỉ đó lệch trong gang tấc bắn về một con Địa Lực Hùng.

“Kẻ nào?” Thanh niên quát lớn.

“Xin lỗi đại ca, tiểu đệ chưa hoàn toàn nắm giữ chỉ pháp mém tí nữa đã trung huynh.” Từ phía sau Trần Lãm thong dong bước tới tỏ vẻ áy náy.

Thanh niên nhận ra tu vi của Trần Lãm thấp hơn mình nhưng vẫn đề phòng, hắn ra vẻ đĩnh đạc nói:

“Ta là Dương Minh Khiêm nhị thiếu gia của Dương gia Lam Cực Thành, huynh đệ cùng ta liên thủ tiêu diệt hai con Địa Lực Hùng này, bọn nó đang canh giữ hai gốc Nhân Biến Thảo. Chúng ta chia đôi.”

Trần Lãm niềm nở chấp tay:

“Thì ra là Khiêm ca đệ đệ của Minh Tu đại ca. Được ta sẽ theo lời huynh nói. Hi vọng thiếu gia Dương gia có thể chiếu cố ta một chút.”

Dương Minh Khiêm thấy hắn nịnh nọt cười sảng khoái:

“Haha, ra tay.”



Dương Minh Khiêm và Trần Lãm chia ra hai hướng giáp công hai con Địa Lực Hùng. Trần Lãm trong nháy mắt tung ra hai chỉ Bạo Thủy Xung Ba về con Địa Lực Hùng phía trước. Hai chỉ cắm vào bụng Địa Lực Hùng chỉ tạo thành vết thương không đáng kể.

“Thật cứng.” Trần Lãm tặc lưỡi.

Rống!

Địa Lực Hung nổi giận, nó vung một trảo vỗ về Trần Lãm, hư ảnh móng vuốt sắc bén xuyên gió lao đến. Trần Lãm vội thi triển Mê Ảnh Tung Bộ né tránh đồng thời nới rộng khoảng cách.

Rắc rắc!

Một trảo không trúng, hàng chục gốc trúc tan tành.

Rống!

Địa Lực Hùng gào rống, hai mắt đỏ ngầu sau khi con mồi tránh thoát. Nó lao về hướng Trần Lãm bẻ hai nhánh trúc ném mạnh.

Tả nhãn kích hoạt, Trần Lãm nhìn rõ hai nhánh trúc nhọn hoắc phóng tới chậm hẳn đi. Tiếp tục thi triển Mê Ảnh Tung Bộ, hắn quyết định không chạy nữa mà giật ngược.

Địa Lực Hùng thấy con mồi đột nhiên tiếp cận liền vồ hai trảo. Dưới tác dụng của tả nhãn, Trần Lãm một lần nữa lách nhẹ hai trảo đầy uyển chuyển vọt tới hai gốc Nhân Biến Thảo.

Bên này Dương Minh Khiêm tuy chiếm thế thượng phong nhưng vẫn chưa thể đột phá rào cản. Hắn nhìn thấy tình huống cười to:

“Haha hay lắm tiểu đệ, ta giết con gấu chó này xong lập tức hỗ trợ ngươi.”

Trần Lãm nghe thấy trong lòng cười tà, hắn chộp lấy hai gốc Nhân Biến Thảo. Sắc mặt Trần Lãm đại biến, hai gốc Nhân Biến Thảo này vậy mà cắm chặt vào đất. Hắn vội vàng gia trì linh lực nhổ mạnh. Cùng lúc đó Địa Lực Hùng đã áp sát tới nơi.

“Thủy Phản Kính.”

Tấm kính trong suốt hiện ra chắn ra ngang Trần Lãm, Hành Vân Lưu Thủy kích hoạt.

Ầm!

“Hự!”

Trần Lãm văng mạnh mấy chục thước, áo rách một mảng để lộ ra Xích Nhuyễn Giáp. Hắn không hề hấn gì chỉ cảm thấy máu huyết đảo lộn. Vội vàng thi triển Mê Ảnh Tung Bộ mượn lực hất văng mà chạy một đường.

Dương Minh Khiêm nhìn thấy một màn như vậy mà trợn mắt:

“Vậy mà có đồ tốt.”

Bất quá hắn cảm thấy không ổn, mặt tối sầm móc ra một tấm phù chú bóp nát. Bản thân dốc hết sức lực tấn công Địa Lực Hùng.

Chỉ trong vài hơi thở, một nam trung niên có mặt, một chưởng đánh chết Địa Lực Hùng gào rống thảm thiết. Hắn liền hỏi Dương Minh Khiêm:

“Nhị thiếu gia rốt cuộc có chuyện gì?”



Dương Minh Khiêm ánh mắt lãnh lẽo gằn giọng:

“Một nhãi ranh thừa cơ bổn thiếu bị con Địa Lực Hùng dây dưa dám trộm lấy Nhân Biến Thảo. Chỉ là Kim Đan hậu kỳ nhưng sở hữu hai chiến kỹ Địa cấp mạnh mẽ, còn có một áo giáp kiên cố.”

Bên phía Trần Lãm, con Địa Lực Hùng nghe tiếng rống của đồng bọn lập tức dừng lại quay về. Nhìn thấy đồng bọn chỉ còn là một cái xác máu tươi đầm đìa, nó điên cuồng tấn công về phía hai người Dương Minh Khiêm.

“Hừ, yêu thú tứ tinh có gan.” Nam trung niên lại một chưởng xuyên thủng Địa Lực Hùng, nó tắt thở lập tức.”

Hắn bộc phát toàn bộ thần thức cảm ứng xung quanh, chỉ thấy toàn bộ đều là yêu thú, tuyệt nhiên không có một nhân loại. Hắn thâm trầm nhíu mày.

Dương Minh Khiêm nhận thấy dị thường trong mắt nam trung niên liền hỏi:

“Tam hộ pháp không phát hiện ra nhãi ranh đó?”

Tam hộ pháp lắc đầu trầm giọng:

“Người này không biết dùng cách gì che dấu được thần thức của ta hoặc hắn có một môn thân pháp đặc biệt.”

Dương Minh Khiêm sửng sốt không ngờ Tam hộ pháp tu vi Xuất Khiếu kỳ cũng không cảm ứng được. Hắn đã ghi nhớ Trần Lãm, nhất quyết phải giết, ánh mặt tràn đầy tham lam.

Trần Lãm lúc này đã cách hiện trường hơn một ngàn dặm, hắn điên cuồng thi triển Mê Ảnh Tung Bộ đồng thời vận chuyển Hành Vân Lưu Thủy đến cực hạn, thủy tinh trong đan điền không ngừng cung cấp linh lực. Hắn đã tiêu hao gần hết một bình Hồi Thiên Đan để duy trì. Mất cả ngày rốt cuộc đã về đến cửa Nam Lam Cực Thành. Tuy nhiên suốt quá trình chiến đấu Trần Lãm không biết có một đôi mắt lặng lẽ từ xa theo dõi.

Trần Lãm thả bước đi vào Lam Cực Thành, tên thủ vệ nhận biết hắn liền vui vẻ cho hắn đi qua.

Trần Lãm đã có tính toán không chạy thẳng một đường về phía Nam thành, hắn dọc đường thay đổi lộ tuyến liên tục để không bị phát hiện. Đáng lẽ hắn dễ dàng xử lý hai con Địa Lực Hùng nhưng hắn không muốn bại lộ hồn lực đành diễn một trò nguy hiểm. Cũng may con Địa Lực Hùng kia dây dưa với Dương Minh Khiêm vừa đủ câu giờ.

Về nguyên nhân thật sự, nếu Dương Minh Khiêm biết được sẽ tức điên. Bởi vì Dương Minh Khiêm năm xưa là một trong những kẻ tán tỉnh Yên Vũ năm xưa, mà kết quả thì ai cũng biết.

“Ve vãn nữ nhân của ta thì thôi, ngươi dám chê bai nàng xấu xí ta cho ngươi quả đắng.” Trần Lãm khoái chí không thôi, trong mắt hắn Dương Minh Khiêm chỉ là một tên háo sắc không hề có ý tốt với nữ nhân.

Hắn mặc dù chưa có nhiều tình cảm với Yên Vũ nhưng nàng đã chủ động hôn hắn nên hắn cũng xem nàng là nữ nhân của hắn. Dương Minh Khiêm là nhị thiếu gia của Dương gia, chuyến này Lam Cực Thành có trò vui để xem.

Trần Lãm trở về ngôi nhà của Yên Vũ, hắn trong phòng lấy ra Xích Nhuyễn Giáp đánh giá qua.

“May quá không tổn hại chỗ nào, không thì ta mất một khoảng tiền.” Trần Lãm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn có ý định bán Xích Nhuyễn Giáp cho Kỳ Trân Các. Thứ này mặc dù hữu dụng nhưng nó là vật của tên đường chủ Vô Đạo Bang đã chết, một khi bị kẻ khác nhìn ra lai lịch thật sự nguy hiểm. Với thực lực hiện tại hắn tự tin có thể giao chiến với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không cần động đến hồn lực.

Đúng lúc Yên Vũ trở về, hắn liền gọi nàng lên phòng. Chẳng hiểu sao trước đây Yên Vũ nói chuyện với Trần Lãm vô cùng tự nhiên, vậy mà khi hai người cùng ngồi một phòng lại khiến nàng có chút khẩn trương. Nàng ngập ngừng trước cửa phòng Trần Lãm thì một thanh âm thần bí từ trong phòng vang lên:

“Yên Vũ lại đây ta có chuyện tốt cho nàng hay.”

Yên Vũ nghe hắn gọi tên mà tim đập mạnh, nàng cố gắng hít sâu ổn định tinh thần đẩy cửa bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK