• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Đổ Trường là đông đảo tu sĩ tụ tập Lam Cực Thành giải trí thú vui đỏ đen. Một số tửu lâu và thành lâu khác cũng có tổ chức các loại hình đánh bạc nhưng chỉ là kết hợp nên Hắc Đổ Trường nghiễm nhiên trở thành thiên đường của các tay chơi.

Gọi là Hắc Đổ Trường bởi nó được xây dựng chủ yếu từ Hắc Thiết Thạch, quy củ rất rõ ràng và minh bạch. Vì vậy tu sĩ có thể yên tâm phóng xuất linh thạch, nếu ngươi thua hết chỉ có trách ngươi xui xẻo mà thôi.

Đại môn Hắc Đổ Trường tập nập người ra vào đông vui như trẩy hội. Người vào hớn hở người ra mặt mày như mất sổ gạo.

“Một bước sai vạn dặm đau nha.” Trần Lãm trong bộ dáng khác thích thú, nhìn sang Yên Vũ khoác tay bên cạnh lại ngán ngẫm:

“Nàng thật là, không nghĩ tới nàng còn có bộ mặt thích thứ hên xui may rủi như vậy?”

Yên Vũ đong đưa bộ ngực cười khúc khích: “Tu luyện mãi cũng chán cũng nên đổi gió, chúng ta chơi một tí thôi sẽ không như bọn hắn.”

Có mà chơi một tí, người nào vào đây đều trầm luân không lối thoát, thần chú ngã ở đâu gấp đôi ở đấy nghe đến phát chán. Trần Lãm đã thua sạch sẽ trong kiếp nên rất kinh nghiệm, cảm thấy không ổn phải dừng Yên Vũ lại.

Yên Vũ nhìn lên khuôn mặt khác của hắn chu môi nói:

“Mặt nạ của huynh thật lợi hại, ta cũng muốn có một cái, gần đây đeo khăn che mặt có chút ngứa.”

Trần Lãm bật cười, hắn dự định sẽ cho nàng một cái Mặt Nạ Biến Dạng nếu có thể nhận được từ hệ thống để tiện hành động. Trái lại Yên Vũ không nghĩ như vậy, từ ngày sống với Trần Lãm nàng không phải che mặt nữa, chỉ đeo khi ra ngoài, vì vậy hiện tại có chút không quen.

Mặt Nạ Biến Dạng cũng không phải cao siêu, tuy công dụng rất hữu ích nhưng chỉ có thể biến đổi hai khuôn mặt khác nhau. Nếu có thể biến đổi hàng trăm bộ dáng khác nhau hắn đã có thể đi ngang Lam Cực Thành không cần e ngại.

Lối vào có hai thị nữ thị nữ khoác sườn sám đỏ rực nồng nhiệt đón tiếp. Vừa bước vào Trần Lãm đã cảm nhận hai khí từ Xuất Khiếu kỳ mạnh mẽ, chẳng trách dân chúng tín nhiệm lũ lượt kéo đến.

Bầu không khí không khác gì kiếp trước, Trần Lãm cảm thấy vận khí bản thân rất tốt, muốn xông pha một phen.

“Nàng muốn chơi cái gì?” Hắn ôm eo Yên Vũ hỏi nhỏ.

“Tài xỉu đi, chúng ta không có nhiều linh thạch. Tài xỉu là dễ nhất.” Hai mắt Yên Vũ lấp lánh như sao.

Tài xỉu là một trong như khu vực tập trung đông người, bởi nó không giới hạn số người tham gia. Chỉ cần đặt, chọn và câu may là xong. Trần Lãm quan sát chủ quầy chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhưng cầm cái hũ đặc biệt ngăn cách thần thức, nhu vậy người tham gia không thể nhìn bên trong, ngay cả chưởng quầy cũng không thể tác động vào kết quả.

Nhưng Trần Lãm thì khác, hắn hoàn toàn có thể nhìn xuyên bên trong. Hắn ngạc nhiên thử lại một lần nữa, lần này phát hiện vấn đề nằm ở tả nhãn.

“Công tử có thể nhìn xuyên cái hũ đó do năng lực của tả nhãn, hiện tại tu vi công tử tăng tiến liền khai mở. Nhưng chỉ có tác dụng với các vật bình thường một chút, không thể nhìn xuyên qua tu sĩ nếu người đó không buông lỏng tinh thần hoàn toàn.” Bạch Đình lơ lửng giải thích.

Trần Lãm gật gù, nhìn thấu cả tu sĩ không phải quá bá đạo rồi, ít nhất trong lúc này có đất diễn nha. Vẻ mặt hắn trở nên xấu xa liếc nhìn Yên Vũ. Bên trong là áo yếm và nội khố trắng tinh, tinh khiết như chính bản thân nàng.

Yên Vũ cảm thấy Trần Lãm nhìn mình dị thường liền đanh giọng truyền âm: “Huynh làm gì nhìn ta chằm chằm?”

Trần Lãm liếm đầu lưỡi lưỡi trả lời:

“Trời có vẻ nóng hay sao mà Yên Vũ đổ mồ hôi hạ thân khá nhiều.”

“Phi! Huynh đồ xấu xa.” Yên Vũ gắt giọng quay mặt sang chỗ khác, hai má đỏ ửng.

Nàng đã buồn bực khó chịu từ hôm nghe được âm thanh ân ái trên phòng Trần Lãm. Cách vài ngày phải tự xử để giải tỏa. Giờ đây nghe hắn nói như vậy xấu hổ muốn chết, hận muốn rời khỏi đây. Thầm mắng hắn vô sĩ nhưng nghĩ lại hắn dường như có để ý đến nàng, tâm tình liền vui vẻ trở lại.

“Hừ, công tử chỉ biết khi dễ nữ nhân.” Bạch Đình chứng kiến hết tỏ vẻ không vui.

“Khà khà ta muốn thử một chút, quả nhiên Yên Vũ không đề phòng ta một li.” Trần Lãm sảng khoái, linh thạch sắp sửa về tay.

Chưởng quầy cầm hũ bạc ném trên không trung, xoay vòng cơ thể, lăn hũ bạc trên cơ thể, khi thì xóc. Tiếng lạch cạch không ngừng vang lên, thủ pháp điêu luyện. Nhìn khá giống với pha chế kiếp trước. Hắn đập mạnh cái hũ xuống bàn cao giọng:

“Dự đoán bao nhiêu đặt đi. Đặt xong rút tay.”



Vô số linh thạch ném ra, Trần Lãm nhìn thấy một màn thắc mắc hỏi Yên Vũ:

“Tại sao bọn hắn chỉ đặt hai bên tài xỉu riêng biệt, các ô khác không dám đánh sao?”

Yên Vũ lắc đầu tiếc nuối: “Bởi vì thua quá nhiều, chưa có ai trúng bao giờ, ta cũng lựa chọn như vậy.”

Nàng định ném mười khối linh thạch thượng phẩm thì bàn tay Trần Lãm đã chụp lại, hắn vô tư nói:

“Hôm nay để ta, nàng chỉ việc chuẩn bị khăn gói linh thạch đem về.”

Trong ánh mắt ngơ ngác của Yên Vũ, Trần Làm hất tay ném mười khối linh thạch thượng phẩm ném về đôi một. Tất cả tu sĩ tại bàn tròn mắt nhìn hắn, chưởng quầy cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Nhìn cái gì? Bộ chưa thấy ai đặt cặp bao giờ à? Chúng ta là một cặp, ta cảm thấy ngày hôm nay tình cảm mặn nồng may mắn vô cùng muốn đặt cặp một phen.” Trần Lãm nhếch miệng ngạo nghễ nói ra, vòng tay siết chặt bờ eo Yên Vũ.

Yên Vũ từ bất ngờ chuyển sang xấu hổ lập tức. Nàng muốn nghe hắn nói lại lần nữa. Một cặp ư? Hắn nói chúng ta là một cặp? Nàng biết hắn diễn kịch nhưng tim như được rót mật.

“Hừ, rõ ràng là nhát gan, chỉ mười linh thạch thượng phẩm cũng ra vẻ ta đây.”

“Tiểu tử chưa nếm trải sự đời, may mắn vớ vẩn như vậy ta đã xây mười cái đổ trường.”

Nhiều lời xì xào tuôn ra. Không ít người coi thường Trần Lãm nghèo rách bày đặt làm màu.

“Xùy! Mở ra xem liền biết.” Trần Lãm lười biếng phẩy tay, nói nhiều với đám người này thật là mệt.

Chưởng quầy một tay úp lên hũ bạc, tất cả ánh liền tập trung hướng về. Hắn từ nâng cái hũ lên cao.

Hít!

Hàng chục cái miệng há to, ánh mắt kinh ngạc nhìn ba viên xí ngầu hiển lộ. Một con ba, hai con một.

“Vậy… vậy mà là đôi một.” Tên nói Trần Lãm nhát gan run rẩy, vẻ mặt không thể tin.

“Ây da, biết vậy ta đặt nhiều hơn rồi.” Trần Lãm than thở nhận lấy nhẫn trữ vật chứa bảy mươi linh thạch thượng phẩm từ thị nữ phục vụ.

“Hừ ta không tin hắn tiếp tục may mắn như vậy. Chưởng quầy tiếp tục đi.” Tên kia không phục, nhất định lần này cho ngươi mất mặt.

Chưởng quầy bình thản không một chút để ý, hắn như cũ lắc hũ bạc một hơi đập xuống bàn hô:

“Đặt xong rút tay.”

Ai nấy vẫn đặt như cũ, chỉ có Trần Lãm ném nhẫn trữ vật vừa nhận được vào ô mười ba điểm. Bắt đầu có người phân vân không biết có nên theo hắn hay không, bất quá vẫn chọn như trước. Ai cũng nghĩ hắn chỉ ăn may một lần.

Đột nhiên một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi quăng một cái nhẫn trữ vật vào vị trí đặt cược của Trần Lãm. Hắn quay sang cười xởi lởi:

“Haha, tiểu đệ muốn thử vận may theo đại ca một phen.”

“Tốt! Ngươi không hối hận.” Trần Lãm cười to, khi không lại có người gánh bớt áp lực, sướng phải biết.

Chưởng quẩy mở hũ, lần này không có xí ngầu nào giống nhau. Bọn người tham gia lẩm nhẩm tính.

“Năm hai sáu là mười ba.” Một tên nói to.

“Cái gì? Thật là mười ba?” Chục cái miệng đồng thanh la to.

Điên rồi, thật sự điên rồi. Tùy tiện chọn một con số lại ăn luôn. Bọn hắn không biết được Trần Lãm thông qua tả nhãn nhìn thấy bên trong hũ bạc. Một tên thua liền hai vòng không nhịn được vỗ bàn:

“Hừ, Hắc Đổ Trường các người có phải động tay động chân, rõ ràng xí ngầu có vấn đề?”



Câu nói thổi bùng lên nghi vấn các dân chơi.

“Hự!” Tên vừa phát ngôn huyết khí lộn nhào. Một giọng nói khàn khàn truyền vào tai:

“Hắc Đổ Trường chúng ta có quy tắc, ngươi dám nghi ngờ?”

Hít!

Đám dân chơi đổ mồ hôi lạnh, bình tĩnh lại. Uy tín Hắc Đổ Trường không phải nói điêu, quá khứ từng có những vị khách thắng lớn, một chút linh thạch này không là gì, chẳng qua Trần Lãm hai lần liên tiếp ăn may khiến bọn chúng không chấp nhận được. Chung quy cũng vì tham lam.

Chưởng quầy bắt đầu cảm thấy không ổn, tuy phần ăn được của đám thua cuộc bù được nhưng sắp chạm ngưỡng. Nếu thiếu niên này cứ chơi đặt hết như vậy thì tổn thất không tính nổi. Hắn cảm thấy hôm nay mình gặp phải vận khí chó má gì khi đứng trúng cái bàn này.

“Đại ca là số một, lần này đại ca đi đâu tiểu đệ theo đó.” Thiếu niên non trẻ đập bàn phấn khích, dơ ngón cái hướng về Trần Lãm.

Trần Lãm không mấy để ý, hắn đang nắm bàn tay ngọc ngà của giai nhân thưởng thức. Yên Vũ lúc này không còn lời nào diễn tả, mắt lấp lánh như vì sao. Nàng cảm thấy từ khi gặp hắn cuộc đời nàng chính thức bước sang trang mới.

Động tĩnh quá lớn thu hút thêm nhiều khách quan chú ý. Chẳng mấy chốc nơi này đã tập trung phần lớn người trong Hắc Đổ Trường.

Tiếp theo Trần Lãm làm một hành động khiến toàn trường rung động. Hắn ném nhẫn trữ vật vào khu bộ ba đồng nhất.

“Cái này…” Một vị khách quan đứng ngoài lẩm bẩm.

“Đây là một ăn ba mươi. Ta nhớ hắn ban đầu chỉ đặt có mười linh thạch trung phẩm, sau hai vòng chơi tới bến đã lên tới hơn năm trăm linh thạch thượng phẩm. Nếu tiếp tục sẽ là hơn một vạn rưỡi linh thạch thượng phẩm.” Một nam tử trung niên nặng nề giải thích.

Người người bất động, ngay sau đó lập tức ghen ghét. Bởi một số ít người đi sau đã nhanh chóng đặt chung với Trần Lãm. Chưởng quầy tim muốn lọt ra ngoài, hắn trong đầu khấn vái chín đời tổ tiên độ qua một kiếp, sau kiếp này liền từ bỏ chốn đỏ đen này.

Trần Lãm trong lòng sướng như điên, thứ hắn quan tâm không phải là linh thạch, linh thạch thiếu có thể đến Kỳ Trân Các làm nhiệm vụ. Huống chi hắn còn gửi Xuân Nhan Thủy cho Kỳ Trân Các đấu giá. Thứ đang khiến hắn vui sướng chính là điểm uy danh, điểm uy danh không ngừng tăng lên chạm ngưỡng ba vạn.

Linh thạch xài hết có thể kiếm, điểm uy danh hết thì khóc không ra nước mắt. Bởi điểm uy danh muốn có hắn cần phải kích động số đông người, nhưng không phải tùy thời đều làm được. Bởi hắn có kẻ địch, đi sai một nước phải trả giá.

Yên Vũ đứng ngồi không yên siết chặt lấy tay Trần Lãm. Nàng biết nếu có thua thì cũng không mất gì cả, cùng lắm mất mười linh thạch thượng phẩm ban đầu. Nhưng nếu thắng nàng sợ khi rời khỏi sẽ bị không ít tên tham lam nhắm đến.

Như hiểu được suy nghĩ của Yên Vũ, hắn dùng ánh mắt trấn an truyền âm cho nàng:

“Ta lo liệu được, sẽ không quá phận.”

“Mở đi.” Khách quan xung quanh hô hào.

“Phải mở đi, ta muốn thấy kỳ tích.” Đám đông đồng loạt hối thúc chưởng quầy. Không khí sôi sục cực độ.

Chưởng quầy run rẩy trán đổ mồ hôi hột, thành bại quyết định chính là lúc này. Hắn từ từ nhấc hũ bạc.

Ba viên xí ngầu xếp thành một hàng ngăn nắp.

Tĩnh.

Không có bất kỳ giọng nói nào, chỉ có tiếng thở dốc ngày một mãnh liệt.

Thiếu niên non nớt tròn mắt.

Yên Vũ hai tay che lấy miệng.

Trần Lãm vẫn dửng dưng bởi lọt vào tai hắn là âm thanh hệ thống:

“Tinh! Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến Càn quét đổ trường. Ký chủ nhận được một chiến kỹ Thiên cấp ngẫu nhiên, một pháp bảo Thiên cấp ngẫu nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK