U Hồn đứng giữa Vong Linh Titan cao lớn uy vũ và Ác Linh Vương, lông mày nhíu lại, lộ ra chút xoắn xuýt.
Mạc Phàm thật sự quá mạnh, sức mạnh có thể so được với Titan, tốc độ nhanh hơn Sindra rất nhiều, giống như lực tinh thần như biển lớn không kém Ma Pháp Sư nổi tiếng là ông ta.
Dù bên cạnh ông ta có Vong Linh Titan và Ác Linh Vương, ông ta cũng không có nhiều phần thắng.
- Mạc đại sư, mong cậu tha thứ cho vô lễ lúc trước của tôi, chúng ta không cần phải ngươi sống ta chết, Thần Điện chúng tôi từng gửi thiệp mời cho cậu.
Thần Điện có quan hệ đối nghịch với Thứ Thần, sau khi Mạc Phàm bắt Moria, bọn họ liền gửi thiệp mời cho Mạc Phàm, hi vọng Mạc Phàm có thể gia nhập Thần Điện.
- Ông cảm thấy Thần Điện các ông mời tôi, tôi nhất định phải đồng ý sao?
Mạc Phàm cười hỏi.
- Mạc đại sư hiểu lầm rồi, tôi không có ý này.
U Hồn vội vàng lắc đầu, thái độ không còn giống như lúc Mạc Phàm vừa dẫn tiểu đội Thanh Long tới, như lúc không thèm liếc nhìn Mạc Phàm một cái.
- Thần Điện ông dám tiến hành nghi thức hàng lâm ở Hoa Hạ, cho tôi lý do không giết ông.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Thần Điện chúng tôi chỉ lựa chọn một số người bình thường mà thôi, Hoa Hạ có hơn 10 triệu người, chút số lượng ấy không đáng kể chút nào, nhưng Thần Điện chúng tôi nguyện ý dùng 100 vạn bồi thường mỗi người bày tỏ thành ý của chúng tôi, Mạc đại sư cảm thấy thế nào?
U Hồn nghiêm túc nói.
Ở trong mắt ông ta, phàm nhân Hoa Hạ nhiều như trâu bò, giết một ít cũng không có vấn đề gì.
Nếu bồi thường chút tiền là giải quyết được chuyện này, ông ta nguyện ý làm thế.
Ông ta vừa nói những lời này, cho dù là Hiên Viên Thai hay Long Nhược Tuyết đều nhíu mày.
Tuy bọn họ không phải là phàm nhân, nhưng phàm nhân Hoa Hạ có thể bị người ta dùng làm vật chứa tùy tiện, trâu bò để giết sao?
- Mạc Phàm, không được đồng ý với anh ta.
Long Nhược Tuyết khuyên.
Sau khi Mạc Phàm bộc lộ toàn bộ thực lực, xưng hô của cô từ đại lưu manh thành Mạc Phàm.
Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén nở rộ mà ra.
- Ông cảm thấy phàm nhân Hoa Hạ chúng tôi chỉ có giá trị 100 vạn sao?
U Hồn ngây ngốc, lập tức cười ôn hòa.
Người Hoa Hạ thích cò kè mặc cả, ông ta ở Hoa Hạ lâu như vậy đã sớm quen rồi.
- Nếu Mạc đại sư cảm thấy quá thấp, 1000 vạn một người được rồi chứ, chỉ cần đạt được hữu nghị của Mạc đại sư thì không thành vấn đề.
Bọn họ bắt tổng cộng 337 cô gái Hoa Hạ, đã chết 219 người, cũng chỉ hơn 20 triệu, chút tiền đó chỉ là con số trước mặt Thần Điện bọn họ.
Một tín đồ của bọn họ quyên tặng, không chỉ nhiều như thế.
- Ông giết người Hoa Hạ tôi, một người 1000 vạn, vậy tôi giết một người của Thần Điện, có phải có thể dùng tiền giải quyết đúng không?
Mạc Phàm hỏi tiếp.
- Mạc đại sư có ý gì?
U Hồn nghi ngờ hỏi, trong đáy mắt hiện lên giận dữ.
- Ông cảm thấy người Hoa Hạ chúng tôi như trâu bò, ở trong mắt tôi, sao ông không phải là heo chó, heo chó cũng muốn giao dịch đàm phán với tôi, ông cảm thấy ông có tư cách sao, muốn giao dịch với tôi, đầu tiên ông phải có bản lĩnh khiến tôi e sợ, nhưng rõ ràng là ông không có, ông vẫn nên đi chết tốt hơn.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tiền chỉ là con số trong mắt U Hồn, sao lại không phải trong mắt hắn?
Sắc mặt U Hồn khó coi, giống như bị tát mạnh mấy cái, hai mắt lập tức phun lửa.
- Nếu Mạc đại sư kiêu ngạo như thế, vậy tôi sẽ cá chết lưới rách với cậu, giết những người đó cho tôi.
U Hồn nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.
“Rầm rầm…” Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Vong Linh Titan và Ác Linh Vương đạp đất đi về phía Hiên Viên Thai, gió xoáy lạnh lẽo xuất hiện.
Cũng vì Mạc Phàm phóng thích toàn bộ thực lực mà bầu không khí giáo đường vô cùng áp lực, theo cử động của hai người, lập tức lắc lư dữ dội, tựa như muốn phá vỡ.
ông ta cũng không nhàn rỗi, chú ngữ dài dòng cổ xưa truyền từ miệng ông ta ra.
Hắc khí nồng đậm không ngừng bay vào trong cơ thể ông ta, trong chớp mắt bao trùm cả quảng trường, trong hắc vụ một đám như quỷ hồn chui ra, lại biến mất vào trong hắc vụ.
Gió âm nổi lên bốn phía, âm thanh cười khóc khiến người ta sởn gai ốc vang lên, rõ ràng là giáo đường, lại như rơi vào quỷ vực tối tăm.
- Đây là Vong Linh Chi Vụ của U Hồn, cẩn thận, ông ta muốn liều mạng.
Sắc mặt Hiên Viên Thai khó coi, vội vàng nhắc nhở.
- Ha ha, cẩn thận có tác dụng sao?
Khóe miệng U Hồn hơi nhếch lên, cười đắc ý nói.
Chỉ cần bị Vong Linh Hồn trong Vong Linh Chi Vụ nhập thể, cho dù là cao thủ Tiên Thiên sẽ trở thành Vong Linh bị ông ta khống chế.
Không phải Mạc Phàm không chịu hòa giải với ông ta sao, vậy thì tất cả mọi người sẽ không có trái cây ngon để ăn.
- Ông cảm thấy chút kỹ xảo đó có tác dụng sao?
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng hỏi.
Hắn giẫm mạnh chân xuống, “rầm” một tiếng, gác chuông lập tức sập xuống, thân thể hắn như mũi tên bắn nhanh về phía Vong Linh Titan và Ác Linh Vương.
“Rầm!” Tiếng kim khí va vào nhau vang lên.
Hai tay Mạc Phàm mỗi tay nắm lấy cổ Vong Linh Titan và Ác Linh Vương, bóng dáng của hắn nhỏ hơn hai người như núi nhiều.
Nhưng hai thân thể tiến lên dừng lại, bị Mạc Phàm dùng tay ngăn cản.
Chỉ là.
Nhìn thấy Mạc Phàm dùng tay không đỡ hai Vong Linh, U Hồn khẽ nâng mí mắt, trong mắt lộ ra vui mừng ngoài ý muốn.
- Mạc đại sư, cậu xong đời rồi, cậu nghĩ Vong Linh quá đơn giản.
Dù sao đứa bé vẫn là đứa bé, không đủ kinh nghiệm.
Đám Hiên Viên Thai cũng sửng sốt, trên mặt hiện lên âm u.
Vong Linh bình thường đụng vào đều không sao, nhưng tử vong chi khí trên người Vong Linh cao cấp như bệnh độc, chỉ cần đụng phải cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng bị ăn mòn, trở thành hoạt tử nhân không chết không sống.
Mạc Phàm mới đụng tới Vong Linh Titan và Ác Linh Vương, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh trên người Vong Linh Titan và hàn khí trên người Ác Linh Vương lan tràn đến cánh tay hắn.Ngọn lửa và hàn khí mới đụng vào tay hắn, tay hắn lập tức trắng bệch, giống cánh tay người chết.
- Mạc đại sư, không phải cậu nói không có tác dụng à, tự mình phạm vào sai lầm cấp thấp như thế, cậu như vậy khiến tôi rất khó làm , tôi nên giết cậu tốt hơn, hay là mời cậu gia nhập Thần Điện chúng tôi đây?
- Thiên phú của cậu rất cao, nếu đạt được ban ân của Thần Điện chúng tôi, nhất định sẽ không kém vương tử Carter, tôi thật sự không nỡ giết cậu, nhưng lễ rửa tội của chúng tôi vô ích với cậu, tôi lại không thể giết cậu, cậu nói xem tôi nên làm gì bây giờ?
U Hồn âm dương quái khí nói, bước chậm về phía Mạc Phàm, biểu cảm không đắc ý lắm.
- Thôi, cậu cũng trở thành Vong Linh của tôi đi.
U Hồn xoắn xuýt một lát, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói.
Ông ta nói xong vẽ lên không trung, một Ma Pháp Trận phức tạp dần dần thành hình.
Đây là Vong Linh Khế Ước trên một quyển sách ông ta tìm được trong đám phế tích, tuy đã rách nát không đầy đủ, chỉ có thể phát huy một phần uy lực, nhưng cường đại hơn uy lực của Vong Linh Ma Pháp hắn dùng nhiều, chỉ cần trúng khế ước này, cả đời Mạc Phàm sẽ thành Vong Linh của ông ta.
Long Nhược Tuyết nhíu mày, trong mắt tràn đầy lửa giận.
- Mạc Phàm, nhanh chém cánh tay bị nắm lấy đi.
Long Nhược Tuyết chớp mắt, vội vàng nói.
Chỉ cần chém nơi bị tử vong chi khí lây nhiễm, có thể tránh thành Vong Linh.
Tuy mất đi hai tay, nhưng tốt hơn trở thành Vong Linh.
- Vong Linh?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười khinh thường.
- Tất cả người Thần Điện thành Vong Linh, tôi sẽ không.
Một câu, toàn bộ hít thở không thông.