Mục lục
Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nói đến hai cửa sau, cửa đầu tiên Mạc Phàm cũng không qua được.

Lúc năm nhất Tần Kiệt từng khiêu chiến huấn luyện viên Taekwondo, huấn luyện viên bị anh ta một quyền đánh ngã, còn không đứng dậy được.

Ngay cả Đường Ngạo Thiên xuất thân từ Đường gia võ đạo thế gia, là tứ thiếu của trung học Đông Hải, cũng bị Tần Kiệt ngược tơi bời.

Hai năm trước Tần Kiệt lợi hại như vậy, khai giảng xong lại trải qua đặc huấn bộ đội một tháng, chắc chắn thực lực hiện giờ tăng lên, sao Mạc Phàm có thể là đối thủ của anh ta?

Đừng nói ba quyền, một quyền cũng có thể đánh ngã Mạc Phàm.

- Vậy mà Tần thiếu là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm, nhưng cấp bậc thượng úy đã là ván đã đóng thuyền.

Có người nghe thấy nội dung cửa ba, kinh ngạc nói.

Hoa Hạ Thần Kiếm không chỉ là một trong những bộ đội đặc chủng lợi hại nhất Hoa Hạ, thí luyện cũng rất khó khăn.

Nghe nói đệ tử cùng tham gia với một số Binh Vương trong bộ đội, đệ tử thông qua đều là tinh anh, vậy mà Tần thiếu thông qua, như vậy Tần thiếu lợi hại biết bao nhiêu?

- Điểm ấy là gì với Tần thiếu, anh ấy vốn có thể để gia tộc tiến cử, Tần thiếu lại bỏ qua, còn dựa vào thực lực để qua thí luyện, thành dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.

Tần Thành đắc ý nói, giống như anh ta mới là dự bị của Hoa Hạ Thần Kiếm.

- Tần thiếu thật lợi hại!

- Không hổ là người mạnh nhất trong tứ thiếu Đông Hải!

Trong lúc này, mọi người càng thêm kính nể Tần thiếu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại càng khinh thường hơn.

- Không cần đấu, chắc chắn Mạc Phàm thua rồi.

Không ít người nói chắc chắn không nghi ngờ.

- Cho dù Mạc Phàm lợi hại đến mấy, cũng không chịu nổi một quyền của Tần thiếu.

Nghe tiếng bàn tán xung quanh, cằm Tần Kiệt khẽ nâng, kiêu ngạo trên mặt càng đậm hơn.

- Tên kia, Tần thiếu chúng tao đưa ra ba cửa, mày có dám thử một lần không, nếu không dám mà nói, quỳ trước mặt Tần thiếu chúng tao ba tiếng đi.

Hai tay Tần Thành vòng trước ngực, cười âm hiểm nói.

Bàn Tử chau mày, ở một bên lo lắng suông, nhưng không có tác dụng gì, đối phương là Tần thiếu.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Mạc Phàm nheo mắt, mặt không đổi sắc, chỉ cười.

- Ba cửa thì không cần, quá phiền phức, đơn giản một chút, như vậy đi, nếu cậu đỡ một quyền còn đứng dậy được, tôi sẽ không tính toán với cậu chuyện cậu vô lễ với tôi, thế nào?

Nể mặt Tần gia, hắn có thể không tính toán với Tần Kiệt.

Nhưng sau khi Tần Kiệt muốn hắn quỳ gối ba tiếng, cho dù ông cụ Tần đến đây, cũng không được.

Xung quanh ngây ra như phỗng, rất lâu sau mới phản ứng kịp, Mạc Phàm này điên rồi sao?

- Tần thiếu đỡ một quyền của cậu ta?

- Tần thiếu vô lễ với cậu ta, cậu ta nghĩ mình là ai, quan nhị đại thủ đô tới chắc?

Ngay cả Bàn Tử cũng há to miệng, sợ tới mức như ăn đầu cá voi.

Triệu Phi cười âm hiểm, hôm nay Mạc Phàm chết chắc rồi.

Ở trường trung học Đông Hải, chưa có ai dám nói với Tần thiếu như vậy.

- Hửm?

Khóe miệng Tần Kiệt khẽ nhếch cứng đờ, hai mắt phóng ra hàn quang sắc bén, cười mỉa nói:

- Mạc Phàm, cậu biết tôi là ai không?

- Cậu là ai liên quan gì đến tôi?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi ngược lại.

“Hô hô…” xung quanh lập tức cười to.

Có một số người vừa rồi tưởng rằng Mạc Phàm lợi hại, bây giờ lắc đầu.

Mạc Phàm này ngay cả Tần thiếu là ai cũng không biết, vậy mà dám nói với Tần thiếu như thế, đúng là không biết sống chết.

Ngay cả Tần Kiệt cũng cười, anh ta tưởng rằng Mạc Phàm dũng cảm hơn người, bây giờ xem ra có chút thất vọng.

Tên này ngay cả anh ta là ai cũng không biết, còn dám làm bừa trước mặt anh ta, đúng là dũng cảm một cách ngốc nghếch.

- Nói cho mày biết, tên hai lúa, Tần thiếu chúng tao là cháu đích tôn duy nhất của Tần lão gia tướng quân khai quốc, con trai của Tần Trách, em trai của Tần Doãn Nhi, bây giờ mày biết Tần thiếu chúng tao là ai rồi chứ?

Tần Thành cười đắc ý nói, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

- Tần thiếu, Mạc Phàm mới chuyển tới đây, không biết cậu có thể tha thứ, đúng rồi cậu ấy quen Tần tiểu thư chị gái cậu, nể mặt Tần tiểu thư, cậu bỏ qua cho cậu ấy một lần đi.

Bàn Tử vội nói.

Anh ta không mở miệng, Mạc Phàm thật sự sẽ xong rồi.

- Haizz, tên mập đáng chết này, mày còn lắm miệng, có phải mày ngứa miệng rồi không?

Sắc mặt Tần Thành trầm xuống, một cái tát đánh mạnh vào mặt Bàn Tử.

Bàn Tử đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, căn bản không dám phản kháng.

Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt phát lạnh.

Không đợi Tần Thành đụng vào Bàn Tử, hắn nắm lấy cổ tay Tần Thành, bàn tay còn lại tát vào mặt anh ta.

“Bốp bốp bốp…” vài tiếng vang lên, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Ngay cả Tần Thành bị đánh cũng ngốc luôn rồi, một tay che mặt, vẻ mặt khó mà tin, Mạc Phàm dám đánh anh ta trước mặt Tần thiếu?

- Mạc Phàm đánh Tần thiếu?

Có người không tin vào hai mắt mình nói.

- Chuyện này ầm ĩ hơn rồi.

- Mạc Phàm, có phải cậu muốn chết không, thân phận của tôi cần tôi lặp lại cho cậu nữa à?

Tần Kiệt trầm giọng nói, hai tay nắm chặt vang lên tiếng kẽo kẹt.

Dám đánh người của anh ta trước mặt anh ta, không khác gì tát vào mặt anh ta mấy.

Từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng bị người ta coi thường như thế, cho dù có người đó bây giờ đã không tồn tại trong tầm mắt anh ta.

- Thân phận của cậu không cần phải lặp lại, chủ yếu cậu còn chưa biết tôi là ai.

Mạc Phàm ném Tần Thành sang một bên, lạnh nhạt nói.

Lúc trước hắn cảm thấy giọng Tần Kiệt hơi quen, bây giờ hắn đã chắc chắn người gọi điện cho hắn, nói buổi chiều giao linh chi trăm năm là Tần Kiệt, con trai duy nhất của Tần Trách, cũng là cháu nội duy nhất hiện giờ của Tần lão tướng quân.

Tần Trách bảo Tần Kiệt đưa đồ cho hắn là kết chút duyên, Tần Kiệt lại tới trêu chọc hắn, nếu Tần Trách biết, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Lời Mạc Phàm nói khiến cả trường khiếp sợ.

Mạc Phàm có thân phận gì?

Không phải tên hai lúa mới từ nông thôn đến sao?

Trong nhà làm quan lớn nhất là dượng hắn, cũng là cha Lý Thi Vũ, phó cục trưởng cục xây dựng.

Nhưng Tần Kiệt thì sao?

Chính là thành viên của Hoa Hạ Thần Kiếm, cấp bậc thượng úy, sau lưng còn có một tướng quân khai quốc.

Từ nhỏ đã là đại thiếu quần là áo lượt ở thành phố Đông Hải, quyền thế ngập trời.

Vậy mà Mạc Phàm nói Tần Kiệt không biết thân phận hắn.

Ở bên cạnh, Bàn Tử ước gì có thể lập tức đi lên bịt miệng Mạc Phàm.

Mạc Phàm không thể bớt tranh cãi à, nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ xong đời.

Triệu Phi cười mà không nói, trong mắt lại hiện lên chút đắc ý.

Sắc mặt Tần Kiệt trầm xuống trong chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phàm.

- Xem ra trong thời gian tôi đặc huấn, rất nhiều người không biết sự lợi hại của Tần thiếu tôi, cậu cho rằng quen chị tôi, là có thể giương oai trước mặt tôi sao, cậu sai rồi, thành phố Đông Hải không ai dám giương oai trên đầu tôi, cho dù là chị tôi cũng không được, ai giương oai trên đầu tôi, tôi sẽ làm kẻ đó hối hận cả đời, hôm nay cậu chính là người hối hận cả đời.

“Ha ha.”

Mạc Phàm cười không thèm để ý:

- Ý của cậu là, buổi chiều ở biệt thự số 9 Vân Trung Thự, cậu sẽ không giao linh chi trăm năm cha cậu bảo cho tôi sao?

Câu này rất khó hiểu, làm nhiều người không hiểu được.

Biệt thự số 9 Vân Trung Thự, chi gì đó, Vân Trung Thự căn bản không có biệt thự số lẻ.

Linh chi trăm năm là cái quỷ gì, Mạc Phàm đang nói linh tinh gì đó?

Nhưng lại làm Tần Kiệt lập tức sợ ngây người, trong mắt đều là khó mà tin.

- Cậu là, là đồ đệ của Mạc, Mạc đại sư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK