Lúc Moria và hai người kia xuất hiện, biệt thự số 9, trong phòng ngủ Mạc Phàm.
Mạc Phàm ngồi ngay ngắn trước cửa sổ giống như 8 tháng trước, phần lớn chất lỏng ngũ sắc trong phòng ngủ đã dung nhập vào cơ thể hắn, chỉ còn chưa tới trăm giọt trôi nổi xung quanh hắn.
Thân thể hắn như ngọc lưu ly, nở rộ ánh sáng ngũ sắc dưới ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, vô cùng rực rỡ, giống như Phật Đà, Bồ Tát trên TV.
- Còn thiếu một chút nữa!
Trải qua tám tháng này, toàn bộ khung xương trong cơ thể hắn đã được rèn luyện, hiện giờ chỉ còn xương cốt ở đốt ngón tay.
Ý niệm hắn khẽ động, chất lỏng ngũ sắc cùng bị kéo dài biến nhỏ, bay về phía hắn.
“Phốc phốc!” Từng Cốt Hoàng Châm đâm vào các đốt ngón tay hắn, cả người hắn như bị tên loạn bắn trúng.
Những Cốt Hoàng Châm này không duy trì được bao lâu, liền biến mất vào trong tay hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Ken két…” Tiếng xương cốt va chạm, ma sát vang lên.
Lực hút cường đại sản sinh xung quanh hắn, thân thể hắn như hắc động, hấp thu linh khí xung quanh một cách điên cuồng.
Mạc Phàm nhíu mày, tay tạo pháp ấn, linh khí tích lũy 8 tháng trong biệt thự như nước biển điên cuồng chảy ngược vào trong phòng ngủ hắn.
Những linh khí này tụ tập trên đỉnh đầu hắn, từ trạng thái khí biến thành hình rắn trạng thái dịch, lại từ trạng thái dịch biến thành hình rồng thực chất.
- Ngang!
Tiếng long ngâm vang lên, linh khí hình rồng xoay vài vòng trên đỉnh đầu hắn, biến mất vào trong đầu của hắn.
Mạc Phàm kêu lên đau đớn, như bị trúng một đòn nghiêm trọng.
Linh khí này tiến vào từ phần đầu hắn, chảy ra tứ chi bách hải, không có một chút gì tiến vào kinh mạch, trái lại dung nhập hết vào xương cốt hắn.
Được chút linh khí thấm nhuận, trong chớp mắt ánh sáng ngũ sắc sáng đến mức tận cùng, hào quang bao phủ toàn bộ căn phòng.
Những hào quang này phát ra từ trong xương cốt hắn, xuyên qua bắp thịt và làn da hắn, khiến bắp thịt và làn da hắn trở nên trong suốt.
Hiện giờ nhìn Mạc Phàm, không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt như ngọc lưu ly ngũ sắc, còn có thể nhìn nội tạng trong xương cốt.
Ánh sáng ngũ sắc lóe lên một lát, liền biến mất.
Mạc Phàm mở mắt ra, nhìn thoáng qua tay mình, ánh sáng như lưu ly ngũ sắc nở rộ trên tay hắn.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, Kim Cương Cốt vừa thành, không chỉ lực lượng, tốc độ của hắn cũng tăng lên nhiều, bom cũng không nhất định tạo thành thương tổn với hắn.
- Không biết có phải là Kim Cương Bất Diệt Cốt hay không?
Hắn lấy Tiên Thiên Linh Cốc và Thứ Cốt Cốt Hoàng Châm trước sau, có tỷ lệ xuất hiện Bất Diệt Cốt.
Hắn nhắm mắt lại, thần thức trầm vào trong Thức Hải, trong lòng lập tức vui vẻ.
Quanh Đạo Cơ Linh Đài hắn, lưu ly ngũ sắc vây thành hàng rào, bao vây Đạo Cơ chính giữa.
Lưu ly ngũ sắc này là dấu hiệu của Kim Cương Bất Diệt Cốt, chỉ cần lưu ly ngũ sắc xung quanh Đạo Cơ không mất, Kim Cương Cốt của hắn sẽ không diệt.
- Kim Cương Bất Diệt Cốt, không biết Vạn Thiên Tuyệt có thể phá được không, không biết Lâm gia có ngăn cản được mình cưới Tuyết Nhi không?
Mắt Mạc Phàm nheo lại, lẩm bẩm.
Quả thật là Kim Cương Bất Diệt Cốt, hắn nhìn thoáng qua lịch vạn niên trên tường, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Ngày 23 tháng 8 năm 2007? Đúng là khéo thật.
Hắn bế quan là tám tháng, kết thúc bế quan hôm nay là sinh nhật của chị họ.
Hắn đứng dậy rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi phòng ngủ.
Hắn mới ra cửa, Bàn Tử và Tiểu Vũ chạy tới bên cạnh cầu thang, đang chuẩn bị rời đi.
Hai người nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Mạc Phàm ở cửa, hai người sửng sốt, vội vàng quay trở về.
- Anh.
Tám tháng không gặp, Tiểu Vũ còn chưa tới trước người Mạc Phàm liền nhào tới.
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, đón lấy Tiểu Vũ, bế cô lên.
- Anh, sao anh bế quan lâu như vậy?
Tiểu Vũ véo mũi Mạc Phàm hỏi.
- Người chăm chỉ sẽ thường xuyên bế quan, chỉ có Tiểu Vũ lười biếng mới chạy khắp nơi mỗi ngày.
Mạc Phàm cũng véo mũi Tiểu Vũ nói.
Ở Tu Chân giới, bế quan ít thì một năm, nhiều thì trăm ngàn năm cũng có, dù sao tuổi thọ của người tu chân nhiều hơn phàm nhân rất nhiều, hắn chỉ mới bế quan 8 tháng mà thôi.
- Người ta còn lâu mới lười, anh xem, người ta cũng tới Trúc Cơ, sau này người nào dám bắt nạt cha mẹ, Tiểu Vũ có thể đánh bọn họ, anh nhanh khen thưởng Tiểu Vũ đi.
Tiểu Vũ chu miệng, bất mãn nói.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn kỹ Tiểu Vũ một cái, mới không gặp tám tháng, quả thật Tiểu Vũ đã đến Trúc Cơ sơ kỳ.
Không chỉ ngưng tụ Nhất Muội Chân Hỏa, còn tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết, trên người còn có kiếm ý như có như không.
ắ ế ấ ắ ắ ấ ểNhẫn trên tay hắn sáng lên, Tru Diệt Kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay hắn, tay hắn khẽ vỗ bên trên, ấn ký bị xóa đi, đưa cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ có thể chất thuộc tính hỏa như hắn, Tru Diệt Kiếm ở trong tay Tiểu Vũ có thể phát huy được uy lực lớn nhất.
- Anh, đây không phải là pháp bảo của anh sao?
Mắt Tiểu Vũ vốn sáng lên, sau đó lại hỏi.
- Hiện giờ là của em, em lấy đi tế luyện đi.
Mạc Phàm điểm trán Tiểu Vũ, truyền phương pháp tế luyện cho cô.
Tiểu Vũ nhận lấy Tru Diệt Kiếm, hôn lên mặt Mạc Phàm một cách nghịch ngợm, lúc này mới xuống khỏi người hắn, vội vàng chạy đi.
Mạc Phàm cười khẽ, lúc này ánh mắt mới nhìn Bàn Tử.
- Anh trai của tôi, cuối cùng cũng gặp được cậu rồi?
Vẻ mặt Bàn Tử như vui mừng chảy nước mắt, nói xong liền nhào về phía Mạc Phàm như Tiểu Vũ.
Chân Mạc Phàm khẽ cử động, né tránh cái ôm của Bàn Tử, tức giận nói:
- Pháp khí không thể thiếu phần cậu, tìm tôi có chuyện gì?
Bàn Tử chớp mắt, vẻ mặt vui mừng như thực hiện được.
- Không phải vài ngày nữa là ngày nhập học vào đại học, cô Trần thúc giục tôi dẫn cậu đi lấy thư trúng tuyển sao.
Mấy ngày nay Trần Vũ Đồng chủ nhiệm lớp bọn họ luôn gọi điện thúc giục anh ta, sắp làm điện thoại anh ta nổ tung rồi.
Anh ta đến đây vài lần, Mạc Phàm đều đang bế quan.
- Tôi muốn nhận giúp cậu, cô Trần không cho lấy, có phải chủ nhiệm lớp chúng ta tìm cậu có chuyện gì phải không, Tiểu Phàm?
Bàn Tử chớp mắt vài cái, không có ý tốt nói.
Mạc Phàm nhướn mày, tuy hắn không tham gia thi vào trường cao đẳng, nhưng trước khi bế quan hắn đã bảo Tần Kiệt đi làm.
Nếu có thư báo đến, đi xem cũng không phải không thể được, thuận tiện nói tạm biệt Trần Vũ Đồng.
Nếu thực sự có chuyện gì, thuận tay giải quyết giúp cô là được, dù sao kiếp trước thiếu chút nữa mỹ nữ chủ nhiệm thành người phụ nữ đầu tiên của hắn.
- Được, chúng ta đi thôi.
- Được rồi, nói đi, Tiểu Phàm, cậu chuẩn bị cho tôi pháp khí gì?
Bàn Tử đi đến bên cạnh hắn cười hì hì nói.
- Cậu muốn pháp khí gì?
- Có loại nào rất phong cách, lại lợi hại hay không, ví dụ như cục gạch, phía trên khắc thêm mấy chữ rất khí phách, cục gạch dưới tay, ta có thiên hạ.
Bàn Tử nói rất YY.
- Tôi còn phong cách hơn cục gạch, cậu muốn hay không?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái nói.
- Ha ha, cho tôi cái gì tôi lấy cái đó, tôi không kén chọn đâu.
Hai người bọn họ vừa đến dưới lầu, Tiểu Vũ đang khoe pháp khí của cô với cha mẹ mình.
Hắn nói chuyện với người nhà một lát, liền rời khỏi biệt thự.
- Tiểu Phàm, giữa trưa con và Bàn Tử đến nhà hàng của chú Tôn Thiên Bình, cha và dượng con mời một số thân thích, bạn bè, làm tiệc chúc mừng cho con và Thi Vũ ở đó.
Cha Mạc Phàm nói.
Ở thành phố Đông Hải, thi được đại học đều làm tiệc rượu, tất nhiên nhà bọn họ cũng không ngoại lệ.
Kiếp trước, cha mẹ cũng làm cho hắn và chị họ.
Nhưng nghe thấy ba chữ “Tôn Thiên Bình”, lông mày Mạc Phàm nhíu lại, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.