Người mở miệng không phải ai khác, đúng là Lâm Thiên Bắc.
- Lâm tiên sinh đợi một lát, lập tức xong ngay đây.
Tôn Thiên Bình cười nịnh nọt nói.
Khi ánh mắt nhìn về phía cha Mạc Phàm, ánh mắt phát lạnh.
- Bạn học cũ, cậu suy nghĩ thế nào, không phải chỉ là đổi thời gian làm tiệc rượu thôi sao, muộn một chút cũng không mất miếng thịt nào, nhưng chọc giận người Lâm gia, có lẽ xưởng dược của cậu không còn nữa đâu.
Cha Mạc Phàm nheo mắt lại, lửa giận xuất hiện trong mắt ông.
Lúc này cả nhà Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ đi tới.
- Cậu, làm sao vậy ạ?
Lý Thi Vũ thấy vẻ mặt cha Mạc Phàm hơi giận dữ, ân cần hỏi han.
- Lý tiểu thư, nhà hàng này được Lâm gia Giang Nam bao hết, có khả năng tiệc rượu vào đại học của các cô không làm được hôm nay, các cô xem thế nào?
Tôn Thiên Bình không nóng không lạnh giải thích.
Con gái Lý Thường Thanh cục trưởng cục xây dựng, tất nhiên ông ta quen.
- Lâm gia Giang Nam sao?
Lý Thường Thanh và Ngô Hân hít vào một hơi khí lạnh.
Sao bọn họ có thể không biết Lâm gia Giang Nam được, cho dù là nhà giàu số một thành phố Đông Hải đứng trước mặt Lâm gia Giang Nam cũng là gặp sư phụ.
Chỉ cần Lâm gia Giang Nam nguyện ý, cánh tay có thể biến một tên ăn mày thành nhà giàu số một Đông Hải, ngửa tay có thể biến bất kỳ một gia tộc nào ở Đông Hải thành nghèo rớt mồng tơi, đây là sức mạnh của Lâm gia Giang Nam.
- Nếu thiếu gia Lâm gia làm tiệc rượu vào đại học ở đây, hay là chúng ta đổi thời gian đi?
Ngô Hân gần như không do dự, nói.
Mạc Phàm lợi hại đến mấy, cũng chỉ nổi tiếng ở một nơi nhỏ bé như Đông Hải.
Đến Giang Nam căn bản không có ai biết, vẫn nên thức thời một chút tốt hơn, không cần thiết phải vì một bữa cơm mà đắc tội Lâm gia.
Lý Thường Thanh không mở miệng, chau mày nhìn về phía cha Mạc Phàm.
- Quốc Hoa, cậu xem thế nào?
Loại chuyện này ông ta không phát biểu ý kiến tốt hơn, nhỡ đâu chọc giận Lâm gia, ông ta không bảo vệ được cái ghế cục trưởng cục xây dựng này mất.
Tôn Thiên Bình nheo mắt lại, vẻ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa, vỗ bả vai cha Mạc Phàm.
- Bạn học cũ, hay là như vậy đi, tiệc rượu vào đại học của các cậu tôi sẽ sắp xếp sau Lâm gia, đến lúc đó cho dù Bạch gia, Mộc gia Giang Nam muốn cướp cũng phải đứng sau, tôi tuyệt đối không nhượng bộ, thế nào?
Tôn Thiên Bình thề son sắt nói.
Lâm Thiên Bắc ở bên cạnh khẽ nhếch miệng, cười tươi.
- Ông chủ Tôn, trong số khách khứa tôi mời cũng có Mộc gia và Bạch gia, nếu những lời này của ông để bọn họ nghe thấy, nhà hàng này của ông…
- Nếu như bọn họ thật sự làm tiệc rượu ở nhà hàng tôi, nói sau đi.
Tôn Thiên Bình cười ha ha nói.Ngụ ý của ông ta là, nếu đại gia tộc khác đến đây, Mạc gia sẽ phải tiếp tục nhường.
Cha Mạc Phàm vốn đã đầy một bụng lửa giận, nghe thấy những lời Tôn Thiên Bình nói càng nhíu mày chặt hơn.
Đã hẹn nhà hàng trước nửa tháng rồi, hôm nay là sinh nhật Thi Vũ, lại là ngày đầu tiên Mạc Phàm xuất quan.
Đối phương là Lâm gia, bọn họ liền phải nhượng bộ, vậy chẳng phải những tiểu dân như bọn họ nhìn thấy đại gia tộc đại thế gia, đều phải nhường sao?
Người khác sẽ nhường, nhưng Mạc gia ông sẽ không.
- Không cần, nếu đã hẹn là trưa hôm nay, không thể thay đổi thời gian.
- Bạn học cũ cậu…
Lúc này sắc mặt Tôn Thiên Bình rất khó coi, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
Ông ta biết cha Mạc Phàm rất ngang ngược, không ngờ lại ngu ngốc đến thế.
Đừng nhìn Lâm gia ở Giang Nam, nếu bọn họ muốn diệt Mạc gia thì rất dễ dàng.
Tươi cười trên mặt Lâm Thiên Bắc cứng đờ, nhưng lập tức lại giãn ra.
- Vị tiên sinh này, ông không chịu cho Lâm gia chúng tôi mặt mũi sao.
Giọng điệu ông ta như hoàng đế thời cổ đại chất vấn dân nghèo, cảm giác cao cao tại thượng đập vào mặt.
Xung quanh mọi người đã đến nhà hàng nghe thấy tranh chấp, đi từ trong phòng tiếp khách ra.
- Đây không phải là Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ hoa hậu giảng đường sao, sao bọn họ lại tranh chấp với nhà Lâm Đào thế?
Có người là bạn học Lâm Đào mời đến nói.
- Hình như Mạc Phàm và Lý Thi Vũ cũng làm tiệc rượu ở trong này, cho nên xảy ra xung đột với nhà Lâm Đào.
Một người giải thích.
- Xung đột với nhà Lâm Đào làm gì, nhường lại không tốt hơn sao, Lâm Đào không chỉ là người Lâm gia ở Giang Nam, còn là trạng nguyên tỉnh, có gì để tranh đây?
Một người khác nói rất đương nhiên.
- Chết vì sĩ diện, khổ thân.
- Lâm gia này cũng quá bá đạo rồi?
Cũng có người bất mãn nói.
Dạo này ai mà chẳng sĩ diện, người nào nhường thì người đó mất mặt.
- Lâm gia bá đạo thì sao chứ, người ta có bản lĩnh này, ở Đông Hải chỉ có Tần gia mới tranh được với Lâm gia thôi.
- Đợi xem kịch vui đi.
…
Lâm Thiên Bắc mới mở miệng, Tôn Thiên Bình lạnh lùng liếc cha Mạc Phàm một cái, vẻ mặt như xem trò hay.
- Bạn học cũ, vị này là Lâm Thiên Bắc tiên sinh Lâm gia ở Giang Nam, tự cậu nhìn mà làm đi.
Sắc mặt cha Mạc Phàm như thường, không đợi ông mở miệng, Lý Thi Vũ nói:
- Cậu tôi không quen ông đúng không, vì sao phải nể mặt ông.
Lý Thi Vũ mới mở miệng, sắc mặt Lý Thường Thanh và Ngô Hân thay đổi.
- Thi Vũ, người lớn nói chuyện, đâu đến lượt con xen miệng vào.
Ngô Hân khiển trách.
- Hửm?
Lâm Thiên Bắc nhướn mày, không thèm nhìn Ngô Hân, liếc mắt nhìn Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ một cái, hai mắt hơi sáng lên, cực nóng xuất hiện trong mắt ông ta.
Lý Thi Vũ và Lưu Phỉ Phỉ mặc trang phục tình nhân, trên đầu đội mũ lưỡi trai, nửa trên mặc áo phông màu trắng, lộ hết dáng người lồi lõm, phía dưới là quần vận động màu đỏ.
Phong cách vận động đơn giản, không chỉ khiến người ta cảm thấy tràn đầy thanh xuân, còn khiến người ta có cảm giác dưới bộ ngực cao ngất đều là chân.
Eo con ong mông vểnh, mặt ửng hồng như hoa đào, làn da như mỡ đông, không kém đại minh tinh chút nào.
Tuy không phải là chị em, nhưng mang về dạy dỗ một phen, chắc chắn rất tuyệt.
- Quả thật tôi không quen các cô, nhưng tôi là hàng xóm với cục trưởng Lưu bộ vệ sinh, rất quen thuộc với cục trưởng cục xây dựng tỉnh, thường xuyên chơi cờ ăn cơm, lát nữa hai bọnhọ sẽ tới tham dự tiệc rượu của con tôi, nếu bọn họ đến đây, lại phát hiện không có chỗ ngồi trống, các cô cảm thấy sẽ thế nào?
Lâm Thiên Bắc không hoảng hốt không loạn nói.
Sắc mặt cha Mạc Phàm và Lý Thường Thanh thay đổi theo.
Xưởng dược nhà bọn họ thường xuyên qua lại với bộ vệ sinh, có một số thủ tục nếu bộ vệ sinh không phê chuẩn, sản xuất ra thuốc cũng không bán được.
Còn cục trưởng cục xây dựng tỉnh Lâm Thiên Bắc nói là lãnh đạo trực tiếp của Lý Thường Thanh, chỉ một câu nói có thể ném ông ta về tiểu huyện.
- Bạn học cũ, cậu nghĩ xong chưa?
Tôn Thiên Bình nhìn chằm chằm cha Mạc Phàm, cười khinh thường nói.
Mấy chữ “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt” viết ở trong mắt ông ta.
Sớm nhường chỗ là được, phải đợi Lâm Thiên Bắc nói ra tên mấy đại nhân vật, mới biết điều lùi về sau.
Lúc này có người kêu lên.
- Trạng nguyên đến rồi!
Một chiếc xe Lincoln đỗ bên ngoài nhà hàng, đám Lâm Đào bước xuống xe, đi tới.
- Cha, làm sao vậy, sao có nhiều người như thế?
Lâm Đào liếc mắt nhìn đám Lý Thi Vũ bên cạnh, vốn là vui vẻ, giả mù sa mưa hỏi.
- Không có gì, xảy ra chút xung đột ở nhà hàng, giải quyết nhanh thôi.
Lâm Thiên Bắc cười nói.
- Cha, bọn họ đều là bạn học của con, cha không thể bắt nạt bọn họ.
Lâm Đào cười nói, giả bộ làm người hiền lành.
Anh ta mới mở miệng, lập tức có người giơ ngón cái với Lâm Đào.
- Trạng nguyên đúng là trạng nguyên, không chỉ học tập giỏi, nhân phẩm cũng là số một.
Có người tán thưởng nói.
- Hóa ra là bạn học của con, cha thật sự không biết.