Nếu không phải cha Lý Thi Vũ là phó cục trưởng, sao Trương Siêu lại chia tay với cô ta, mỗi ngày đều theo sau Lý Thi Vũ nịnh nọt chứ.
Cô ta nhịn đã lâu, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội.
- Siêu ca, anh uống nhiều rồi, mau bỏ Thi Vũ ra, người ta đã nói chia tay với anh rồi, anh để cậu ấy đi vào đi, mặc kệ sống chết của cậu ấy.
Tống Uyển Nhi giả mù sa mưa khuyên.
Để Lý Thi Vũ đi vào, đúng lúc mượn tay Đường Long diệt trừ Lý Thi Vũ luôn.
- Trương Siêu, Uyển Nhi, hai người đang nói linh tinh gì thế.
Lưu Phỉ Phỉ thấy Trương Siêu đỏ mắt, vội vàng tiến lên kéo Trương Siêu ra.
- Cô là cái thá gì chứ, cút sang một bên cho ông.
Trương Siêu dùng một tay đẩy Lưu Phỉ Phỉ.
Lý Thi Vũ không biết điều, Lưu Phỉ Phỉ cũng giúp Mạc Phàm, anh ta càng tức giận hơn.
“A!”
Lưu Phỉ Phỉ kêu lên một tiếng, đụng vào xe.
- Trương Siêu, sao anh lại đẩy Phỉ Phỉ?
Lý Thi Vũ nghe thấy tiếng kêu của Lưu Phỉ Phỉ, vừa tức giận nói, vừa nhìn về phía Lưu Phỉ Phỉ đầy lo lắng.
- Tôi muốn làm gì thì làm thế đó, cô nhanh chóng theo tôi quay về, tôi coi như những lời cô nói là nói linh tinh, nếu không…
Trương Siêu hừ lạnh một tiếng, không có nói hết, một bàn tay giơ lên cao, có ý uy hiếp.
Nếu đều đã như vậy, đơn giản là gạo sống làm thành cơm chín, dù sao Mạc Phàm cũng không ra ngoài được.
Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh truyền từ bên cạnh đến.
- Anh muốn làm gì?
Trương Siêu không kiên nhẫn nhìn nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Mạc Phàm cho hai tay vào trong túi, không biết xuất hiện ở nơi cách anh ta ba thước từ lúc nào.
Trong chớp mắt sắc mặt Trương Siêu trắng bệch, tay giơ ở giữa không trung, hạ xuống cũng không phải, thu hồi cũng không phải, vô cùng xấu hổ.
Cảnh vừa rồi Mạc Phàm đánh thuộc hạ của Đường Long vẫn rành rành ngay trước mắt, một cái tát này của anh ta đánh xuống, chắc chắn anh ta sẽ thảm hơn cả A Hào.
- Tiểu Phàm, em ra rồi à, anh và chị họ em chỉ đùa chút thôi.
Anh ta vội vàng buông Lý Thi Vũ ra.
Lý Thi Vũ trừng mắt nhìn Trương Siêu một cái, vội vàng chạy tới đỡ Lưu Phỉ Phỉ dậy.
- Phỉ Phỉ, cậu không sao chứ.
- Chỉ đụng phải bả vai, không có chuyện gì.
Lưu Phỉ Phỉ lắc đầu, cười dịu dàng, trên lông mày lộ ra chút đau đớn.
- Nếu là nói đùa, tôi cũng đùa với anh một chút.
Hắn hừ lạnh một tiếng, bóng dáng lóe lên một cái liền đến bên cạnh Trương Siêu, đánh về phía ngực Trương Siêu một cái.
Trương Siêu đâu kịp trốn tránh, lập tức cảm thấy giống như bị xe đụng phải, ngực vô cùng đau đớn.
“Rầm” một tiếng ngã mạnh lên xe BMW, xe đều đã rung rung lên.
- Thế nào, có buồn cười không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Trương Siêu đau đớn đến mức muốn mắng mẹ nó, anh ta lớn như vậy, đều là anh ta bắt nạt người khác, có khi nào bị đánh như vậy, còn bị một tên hai lúa đánh.
Mắng trong lòng, nhưng ngoài miệng thì lại nói dối.
- Tiểu Phàm, em làm gì thế, anh là anh rể em đó.
- A… Hình như tôi vừa nghe thấy chị họ đá anh rồi mà?
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Tôi Thể tầng mười, cho dù không thể sử dụng pháp thuật, các hạng mục năng lực thân thể đều mạnh hơn người thường không ít, thính lực cũng vậy.
- Sao có chuyện đó được, Thi Vũ uống hơi nhiều nên nói linh tinh vậy, đúng không, Thi Vũ.
Trương Siêu xoa ngực cười nói.
- Đừng gọi tôi là Thi Vũ nữa, sau này anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không còn là người yêu nữa.
Lý Thi Vũ tức giận nói.
Trương Siêu không chỉ giả mù sa mưa ngăn cô đi tìm Mạc Phàm, nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, còn đẩy Lưu Phỉ Phỉ, cho dù uống rượu cũng không thể làm thế.
Nếu không phải Tiểu Phàm đến rất đúng lúc, không biết còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Đối với người như vậy, cô hoàn toàn chết tâm tồi.
Mạc Phàm nhìn biểu cảm đau khổ của chị họ, không ngờ tới lại có nhiều chuyện xảy ra trong sinh nhật như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.
Kiếp trước sau khi Trương Siêu chiếm được chị họ mới chậm rãi lòi đuôi ra, không ngờ đời này bây giờ anh ta đã lộ bản tính.
Như vậy cũng được, bây giờ chị họ và Trương Siêu chia tay, tránh để chị họ giẫm vào vết xe đổ kiếp trước, còn lại chỉ cần đối phó với dượng hắn là được.
- Bây giờ anh còn gì để nói không?
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Siêu.
Sắc mặt Trương Siêu âm u, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Không có Mạc Phàm, hôm nay anh ta có thể đi đến bước này sao.
- Cho dù tôi đẩy Phỉ Phỉ, lại ngăn cản Lý Thi Vũ đi tìm cậu thì thế nào, cậu đắc tội Đường Long, cho dù có thể đi ra khỏi Hoàng Gia Cửu Hào, cậu thực sự nghĩ chuyện này đã xong rồi sao, cậu nghĩ quá đơn giản rồi.
Anh ta không biết Mạc Phàm đi ra như thế nào, nhưng anh ta vô cùng chắc chắn, chuyện này còn chưa kết thúc.
Không chỉ Đường Long không bỏ qua cho Mạc Phàm, anh ta cũng không để Mạc Phàm yên, dám đánh anh ta à.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nhạt.
- Thay vì quan tâm Đường Long đối phó tôi như thế nào, anh vẫn nên quan tâm đến chính mình thì hơn.
Trương Siêu sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn về phía Mạc Phàm, trong mắt hiện lên sợ hãi, chẳng lẽ tên nhóc này muốn giết anh ta sao?
- Mạc Phàm, cậu muốn làm gì?
Lý Thi Vũ ở bên cạnh cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm, nhíu mày, vội vàng nói:
- Tiểu Phàm, để anh ta rời đi đi, chị không muốn gặp lại anh ta.
Mạc Phàm do dự, dù sao chị họ cũng là phụ nữ, dễ mềm lòng.
Ngoài ra xử lý kẻ thù kiếp trước ở đây cũng không thích hợp lắm.
- Cút, sau này dám đến gần chị họ tôi và Phỉ Phỉ, đừng trách tôi không khách sáo.
Trương Siêu thấy Lý Thi Vũ nói chuyện giúp anh ta, không chỉ trong lòng vui vẻ, sợ hãi cũng chậm rãi mất đi.
Có Lý Thi Vũ ở đây, chắc là cô sẽ không để Mạc Phàm động vào anh ta.
Nếu đã như vậy, không thu lại chút lợi tức chẳng phải quá tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ này rồi.
- Tôi cút cũng được, nhưng trả lại tiền bạc lúc trước tôi bao đã, sau này tôi sẽ không quấn lấy cô, không nhiều lắm đâu chỉ 30 vạn, lấy được tiền tôi lập tức sẽ đi.
Trương Siêu cười âm hiểm nói.
Anh ta chi trên người Lý Thi Vũ hơn 20 vạn, làm tiệc sinh nhật và mua quà nữa cũng mất hơn 10 vạn.
Mấy chục vạn đổ vào như tát nước, cứ tát nước như vậy, ngay cả miệng cũng chưa được hôn, sao có thể buông tay?
Nhiều tiền như vậy ném đến quán bar, không biết có thể ngủ với bao nhiêu cô gái, Trương gia chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn.
- Anh, vô liêm sỉ!
Lý Thi Vũ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô và Trương Siêu đều ăn ở nhà hàng bình thường, Trương Siêu tiêu nhiều như vậy hơn nửa là mua một số sản phẩm xa xỉ cô không cần, hơn nữa chắc chắn không nhiều như vậy.
- Không lấy ra được nhiều như vậy đúng không, đợi cô lấy ra được 30 vạn hãy nói đến chuyện chia tay.
Trương Siêu đắc ý nói.
Tuy cha Lý Thi Vũ là phó cục trưởng, nhưng chỉ dựa vào mấy đồng lương, chắc chắn không thể lấy ra ngay nhiều tiền như thế, cũng sẽ không cho Lý Thi Vũ.
Tiền của Lý Thi Vũ đều thuê phòng cho Mạc Phàm, còn Mạc Phàm, là một tên hai lúa mới đến thành phố Đông Hải, có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy thì thành thần rồi.
- Anh muốn 30 vạn phí chia tay đúng không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Thế nào, Tiểu Phàm, cậu cho tôi sao?
Trương Siêu khinh bỉ nói.
- Tôi có một tờ chi phiếu, chẳng qua trên đó viết 50 vạn, nếu anh chắc chắn trả lại tôi 20 vạn, cho anh cũng không phải là không thể.
Mạc Phàm lấy một tờ chi phiếu trong túi ra.
Vừa rồi Đường Long cho hắn, hắn còn chưa cầm nóng.
Nếu Trương Siêu muốn phí chia tay, cho anh ta cũng được, có thể làm chị họ vui vẻ, đừng nói 30 vạn, 3000 vạn hắn cũng nguyện ý cho.
Trương Siêu lập tức ngây dại, nhìn chằm chằm chi phiếu trong tay Mạc Phàm, mãi mà không nói nên lời.
Tống Uyển Nhi như bị cái gì nhét vào miệng, trợn mắt há miệng.
Cái này là thật sao?