Giọng nói trầm thấp như sấm rền hạ xuống, gió to nổi lên, bầu trời tối sầm lại, giống như mặt trời bị bóng dáng to lớn chắn mất.
Một bóng dáng cao lớn uy vũ xuất hiện trước người Chu Hiệt và Tiểu Vũ, một tay vỗ vào đại thủ ấn.
“Rầm!” Đại thủ ấn bị vỡ thành mảnh nhỏ như thủy tinh.
Sắc mặt Vạn Giang Minh khẽ đổi, thân hình chớp lóe lùi về bên cạnh lão giả kia, nhìn về phía xa.
Một lão giả tóc hoa râm, cao khoảng hơn hai thước, lưng hùm vai gấu xuất hiện.
Lão giả mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, đứng ở nơi đó giống như Thái Sơn, làm cho người ta có cảm giác như ngọn núi cao.
- Các hạ là ai?
Vạn Giang Minh híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Vạn Giang Minh, xoay người nhìn về phía Chu Hiệt và Tiểu Vũ, ân cần hỏi han:
- Không sao chứ.
- Ông nội Mông, chị Chu bị người kia làm bị thương rồi.
Tiểu Vũ nhìn thấy lão giả này, ấm ức lập tức tràn ra, hai mắt nén lệ nói.
- Yên tâm đi, ông nội Mông báo thù cho các cháu.
Lão giả họ Mông sờ mặt Tiểu Vũ, ánh mắt phát lạnh, dời mắt nhìn hai người kia.
Lão giả bên cạnh Vạn Giang Minh khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn lão giả họ Mông một cái.
- Thân như kim cương, Hoành Luyện tông sư?
Không đợi lão giả họ Mông ra tay, Tần Quỳnh, Lạc Phi, Vân Thiên Không, cha mẹ Mạc Phàm, A Hào, mẹ con Tiểu Ngọc vội vàng đi ra.
Vài người nhìn Chu Hiệt bị trọng thương, không khỏi nhíu mày.
- Tố Tố, em đưa Tiểu Hiệt về nhà trước đi.
Cha Mạc Phàm sắp xếp.
Lão mẹ Mạc Phàm và mẹ Tiểu Ngọc đỡ Chu Hiệt, đi vào trong biệt thự.
- Hai người là ai, vì sao lại ra tay với hai đứa bé.
Lạc Phi nhìn chằm chằm hai người kia, tức giận hỏi.
- Thanh Bang!
Vạn Giang Minh thản nhiên nói.
Hai chữ đơn giản, đủ để khiến sắc mặt mọi người ở đây thay đổi, không cần phải hỏi gì nữa.
Chuyện Mạc Phàm giết Tôn Vũ Thanh Bang, nơi này không ai không biết.
Mạc Phàm đến Vu Thần Giáo còn chưa về, lúc này Thanh Bang tìm tới, sắc mặt không ít người hiện lên lo lắng.
Tôn Vũ bị Mạc Phàm giết chết lần trước, rõ ràng chỉ là Nội Kình hậu kỳ, ngay cả Vân Thiên Không Tiên Thiên Tông Sư đều không phải là đối thủ của ông ta.
Hai người trước mắt, Vạn Giang Minh vừa ra tay đã bày ra thực lực Tiên Thiên Tông Sư, không biết lão gia chưa ra tay có tu vi gì.
Hai người như vậy đến tìm Mạc Phàm báo thù, chỉ sợ nguy hiểm rồi.
- Tên tiểu tử Mạc Phàm kia không có nhà, tôi tới lĩnh giáo bản lĩnh của hai người.
Lão giả họ Mông bước lên trước một bước, mặt đất đều chấn động, đi về phía hai người.
- Nhị sư thúc?
Vạn Giang Minh nhìn thoáng qua lão giả bên cạnh trưng cầu ý kiến.
Một khi tu thân thể thành Hoành Luyện tông sư, không chỉ không sợ đao súng, Tiên Thiên bình thường đều không phải là đối thủ.
Từ một chưởng vừa rồi nhìn ra được, anh ta tự biết mình không phải là đối thủ của lão giả họ Mông, chỉ có thể mời nhị sư thúc ra tay.
Lão giả nheo mắt lại, liếc mắt nhìn lão giả họ Mông với vẻ khinh thường.
- Ông là Mông Hãn người được xưng Chiến Thần Kim Cương ở quân đội Hoa Hạ, huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng Huyền Vũ Nham đúng không.
Mông Hãn nhíu mày, đồng tử hơi co rụt lại.
Sắc mặt Tần Quỳnh và Lạc Phi cũng thay đổi theo, Mông Hãn là đại tướng rất mạnh thuộc hạ của Lạc Phi, khi Lạc Phi thu lưu Mông Hãn, Mông Hãn đã là Hoành Luyện đại sư, dựa vào thân thể mình đồng da sắt diệt liên tục một đại đội Nhật Bản.
Mông Hãn hiện giờ đã là một trong những Hoành Luyện tông sư không nhiều ở Hoa Hạ.
Lần này Mạc Phàm đến Vu Thần Giáo vô cùng nguy hiểm, vì để phòng bất trắc, ông ta mới gọi Mông Hãn tới đây, chuyện này chỉ có một số người biết được.
Nhưng ai ngờ tới, cao thủ Thanh Bang này lại nhận ra thân phận của Mông Hãn.
- Chính là tại hạ, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?
Mông Hãn trầm giọng hỏi.
- Dựa vào thực lực của ông, chưa đủ tư cách biết tên của tôi.
Lão giả lạnh nhạt nói.
Những lời này vừa vang lên, cho dù là đám Tần Quỳnh và Lạc Phi cũng chảy mồ hôi lạnh.
Bọn họ biết rõ thực lực của Mông Hãn nhất, Lạc gia có thể đứng vững chân ở Bắc Xuyên, ngoại trừ phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội của Lạc Phi, còn có Mông Hãn Hoành Luyện tông sư này.
Tiên Thiên Tông Sư, Chân Nhân nhập pháp chết trên tay Mông Hãn, tuyệt đối không dưới 10 người.
Thực lực như vậy, vậy mà chưa đủ tư cách biết tên cao thủ Thanh Bang này.
Mông Hãn nắm chặt tay lại, vẻ mặt giống như chuẩn bị vồ mãnh thú, vô cùng chuyên chú.
- Vậy đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, dùng thực lực nói chuyện đi.
Khí tức toàn thân Mông Hãn thay đổi, không khí xung quanh lập tức vặn vẹo, giống như ngọn lửa đang chuyển động quanh người ông ta, xung quanh Mông Hãn đều đã trở nên mơ hồ không rõ.
Mông Hãn vốn cao lớn, cộng thêm không khí như ngọn lửa xung quanh, khiến cả người ông ta như Chiến Thần.
- Thực lực, khà khà!
Lão giả cười khinh thường nói.
- Nếu ông 30 tuổi có thực lực như hiện giờ, còn có thể đấu với tôi một trận, hay ở độ tuổi của ông, có tu vi Hoành Luyện tông sư trung kỳ, cũng có thể đấu với tôi một trận, nhưng ông lại không có hai thứ này, chỉ là Hoành Luyện tông sư sơ kỳ khí huyết khô kiệt, cũng dám nói thực lực với tôi, không biết tự lượng sức mình, tôi sẽ cho ông thấy thực lực chân chính là thế nào.
Tay lão giả kia đẩy về phía trước, một bàn tay to lớn tự nhiên xuất hiện trước người Mông Hãn, gần như là bàn tay thật, bàn tay to lớn mang theo quyền ý mạnh hơn đánh về phía Mông Hãn.
- Phá!
Vẻ mặt Mông Hãn thay đổi, một quyền đánh vào trên bàn tay này.
“Rầm!” Một tiếng như tiếng bom nổ mạnh, bàn tay to lớn không chỉ không vỡ ra, trái lại đẩy Mông Hãn lùi về phía sau.
- Ở trong mắt tôi Hoành Luyện tông sư chỉ có khí lực mạnh mà thôi, nhưng cho dù khí lực của ông mạnh, ông thắng được tôi sao?
Lão giả cười lạnh lùng.
Bàn tay gần như bị ngăn lại, sau đó được kéo về.
Bên trái, bên phải, sau lưng Mông Hãn lập tức xuất hiện ba bàn tay to, bốn bàn tay bao vây Mông Hãn thật chặt ở trong.
Vừa rồi Mông Hãn còn khí nuốt ngàn dặm như hổ, phá được đại thủ ấn của Vạn Giang Minh.
Lúc này hai tay giao thoa, bắp thịt như sắt thép dán lên lộ ra, tràn ngập lực lượng dễ nổ.
Nhưng vậy mà không thể làm gì bốn bàn tay kia, căn bản không có lực đánh trả.
- Ông đã không làm được gì, vậy đi xuống thành thật một chút cho tôi, người tôi muốn tìm không phải là ông.
Tay của lão giả đánh xuống.
Lại một bàn tay từ trên trời giáng xuống, như thiên thạch rơi xuống đất.
“Rầm!” Đất đai chấn động, bụi đất văng tung tóe.
Thân thể cao lớn uy vũ của Mông Hãn bị ấn liên tục xuống đất, huyết khí nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Ở đây, ngoại trừ hai người kia ra, thân thể những người khác chấn động, như bị sét đánh.
Mông Hãn là Hoành Luyện tông sư tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Hạ như vậy, ít nhất có thể đứng top 50 Hoa Hạ, ở trước mặt cao thủ Thanh Bang này căn bản không có một chút sức lực đánh trả.
- Cao thủ Thanh Bang này mạnh như vậy, chỉ sợ Mạc Phàm quay về cũng không làm gì được?
- Ông nội Mông!
Tiểu Vũ kêu lên, muốn chạy về phía Mông Hãn.
Mông Hãn mới đến chưa được mấy ngày, khi tới mang cho bọn họ không ít đặc sản, ấn tượng của cô đối với Mông Hãn cũng rất tốt.
Không đợi cô chạy ra, liền bị Lạc Phi sắc mặt xanh mét ôm trở về.
Ông ta và Mông Hãn cùng giết kẻ địch trên chiến trường nhiều năm, sớm đã tình như anh em.
Nhìn Mông Hãn bị người ta đánh trọng thương, ông ta càng khó chịu hơn Tiểu Vũ.
Nhưng bọn họ và Tiểu Vũ không thể đi qua, nhất là Tiểu Vũ.
Không chỉ sắc mặt Lạc Phi xanh mét, sắc mặt những người xung quanh cũng rất khó coi.
Rất lâu sau, Lạc Phi nghiến răng nghiến lợi nói:- Ông là Thiên Thành Diệt?