Mục lục
Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Phàm vừa mới đứng dậy, trên bàn trong một phòng ngủ ở biệt thự, hai cây cỏ kết hợp với nhau.

“Bùm!” Bỗng nhiên ngọn lửa bốc cháy, cây cỏ vặn vẹo, phát ra âm thanh xèo xèo, giống như rất thống khổ, biến mất trong ngọn lửa.

… T

rong phòng khách, theo ngọn đèn sáng lên lần nữa.

Thân thể Mạc Phàm hơi chấn động, cỏ tranh trên người hắn đều hóa thành tro tàn.

Mộc Phong Nhạc và Lỗ Lão Hổ sửng sốt, trên khuôn mặt trắng bệch hiện lên chút vui mừng.

- Mộc Đầu, nhanh cứu bổn đại tiểu thư ra ngoài.

Tiểu hồ ly thấy Mạc Phàm giải được Tuyệt Hàng, hưng phấn kêu lên.

Trong chớp mắt tươi cười đắc ý trên mặt lão phu nhân cứng đờ, trong mắt đều là không thể tin.

Âm Dương Thảo Hàng này được xưng là Tuyệt Hàng, không phải là hư ngôn, cho dù bà ta hạ thuật, bà ta cũng không thể giải trừ.

Trong những người mà bà ta biết, cho dù là vu chủ của bọn họ cũng không giải được, lại bị tiểu tử này giải rồi.

- Tiểu tử, sao cậu có thể giải Âm Dương Thảo Hàng?

Lão phu nhân lạnh lùng nói.

- Âm Dương Thảo Hàng sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

Y tiên bất tử hắn, sao không thể giải được Tuyệt Hàng này?

Loại này chỉ tạo thành một chút phiền phức cho hắn mà thôi.

Nếu hắn có nguyên liệu thích hợp hay tu vi cao một chút, chỉ cần một ý niệm, sẽ giải trừ được Âm Dương Thảo Hàng này.

Hắn không để ý đến lão phu nhân, nhìn về phía tiểu hồ ly trong huyết sát.

Tay hắn vung lên, xung quanh tiểu hồ ly lập tức xuất hiện ngọn lửa màu trắng.

Tiếng “bùm bùm” vang lên, huyết sát có thể hòa tan đạn trên người tiểu hồ ly, kiếm khí giống như gặp được khắc tinh, trong chớp mắt bị ngọn lửa màu trắng đốt không còn một mảnh.

Tiểu hồ ly vội vàng chạy đến bên cạnh Mạc Phàm, trong hai mắt đều là tức giận,lạnh lùng nhìn chằm chằm lão phu nhân.

- Mộc Đầu, nhanh giết lão phu nhân này báo thù cho bổn đại tiểu thư, thiếu chút nữa bổn đại tiểu thư bị lão phụ đó hủy dung rồi.

Tay Mạc Phàm tạo Thanh Mộc Tuyệt, một đạo thanh quang bay về phía tiểu hồ ly.

Vết thương máu chảy đầm đìa trên người tiểu hồ ly, nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Mạc Phàm nhét mấy viên Tinh Khí Đan cho tiểu hồ ly, trấn an vật nhỏ này xong, lúc này mới lạnh lùng dời mắt nhìn lão phụ kia.

Phi Đầu Hàng của lão phụ này đã tu luyện 5 lần trở lên, mỗi lần 49 ngày, mỗi ngày một mạng người, đã có hơn 200 người bị lão phu nhân này hút sạch máu.

Bỏ qua chuyện hơn 200 mạng người, dám hạ hàng thuật với hắn, lại làm tiểu hồ ly bị thương, lão phu nhân này đã không còn con đường sống gì nữa.

- Tôi không chỉ giải được Âm Dương Thảo Hàng của bà, hôm nay tôi còn phải hủy Phi Đầu Hàng của bà nữa.

Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc nói.

Nói xong, ý niệm của hắn khẽ động, ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn.

Ngọn lửa nhanh chóng tăng vọt, hỏa kiếm màu trắng dài hai thước xuất hiện trong tay hắn.

Hỏa kiếm này vừa xuất hiện, phòng khách vốn vô cùng lạnh lẽo, trong chớp mắt nhiệt độ tăng lên, giống như ngày hè chói chang lập tức thế chỗ mùa đông.

Lão phu nhân nhíu mày, trong mắt lộ ra sắc bén.

Cả cuộc đời bà ta hạ vô số hàng thuật, trước khi chưa tu luyện Phi Đầu Hàng gia tăng tuổi thọ, có hai vị Chân Nhân ở Mao Sơn bị bà ta giết chết, được người ta xưng là Truy Mệnh Bà Bà.

Vậy mà một tên tiểu tử muốn phá Phi Đầu Hàng của bà ta, buồn cười.

- Tiểu tử, cậu nghĩ rằng có thể phá được Âm Dương Thảo Hàng là giết được lão thân, cậu đánh giá mình cao quá rồi, tôi xem cậu phá Phi Đầu Hàng của lão thân thế nào.

Miệng lão phu nhân há to, một đám huyết vụ chia ra thành ba đạo huyết kiếm, mang theo tiếng xé gió đâm về phía Mạc Phàm.

- Nếu chỉ là Huyết Sát Chi Khí, bà đừng giãy dụa nữa.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay khác vươn ra tùy ý.

Trong chớp mắt ngọn lửa cuồn cuộn xuất hiện, khiên ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn.

“Rầm rầm rầm!” Ba đạo huyết kiếm như mưa rơi xuống chuối tây, đâm vào trên tấm chắn.

Tấm chắn ngọn lửa trướng lên, nuốt hết huyết kiếm, trong giây lát huyết kiếm biến mất.

Lão phụ nhíu mày, miệng há to, một cái sừng trâu màu đen chui từ trong miệng bà ta ra, bà ta cắn đầu lưỡi, phun máu lên trên sừng trâu.

Miệng niệm thần chú, rõ ràng chỉ có chút máu, huyết vụ bay lên, trong chớp mắt bao trùm nửa phòng khách.

Niệm chú ngữ xong, trong mắt lão phụ chớp lóe hồng quang, chợt quát một tiếng.

- Đi ra cho tôi!

“Rống…” Một tiếng thú gào thét trầm thấp vang lên trong huyết vụ.

Huyết vụ lay động, bên trong giống như có thứ gì đó muốn phá kén mà ra.

“Rầm!” Cả căn biệt thự chấn động, như có động đất.

Huyết vụ như thủy triều rút đi, lộ ra một Huyết Ảnh cao lớn trong phòng khách.

Huyết Ảnh này giống như người, nhưng cao chừng ba người cộng lại, bắp thịt như Cầu Long, bùng nổ sức mạnh, nhưng toàn thân không có da, toàn bộ máu chảy đầm đìa.

Trên đỉnh đầu có hai cái sừng trâu, răng nanh đâm vào nhau, đôi mắt huyết sắc to như cái đèn, hung quang đại phóng, nhìn đám người Mạc Phàm.

“Rống rống…” Huyết Ảnh đấm ngực, ngửa đầu gầm lên giận dữ, giống như phát tiết cảm xúc của mình.

Cáu kỉnh, huyết tinh, cường hoành chi khí, từ trên người Huyết Ảnh khổng lồ lan tràn ra.

Huyết Ảnh này vừa xuất hiện, trong phòng khách ngoại trừ Mạc Phàm, vẻ mặt những người khác đều thay đổi, hai mắt ngơ ngẩn nhìn Huyết Ảnh khổng lồ, trong con ngươi tràn đầy vẻ sợ hãi.

Mạc Phàm giải trừ Hàng Đầu Thuật, bọn họ tưởng rằng được cứu rồi.

Nhưng nhìn thấy Huyết Ảnh này, mọi người lập tức có cảm giác không thể địch nổi.

Một đầu người đã đáng sợ như thế, người này không phải là ma quỷ mà con người có thể đối phó trong phim, cho dù Tiên Thiên Tông Sư đến đây cũng không hẳn đối phó được.

“Phịch!” Một thuộc hạ của Lỗ Lão Hổ liên tục lùi về sau, không ngờ trực tiếp ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi, toàn thân không ngừng run rẩy.

Lão phụ thả Huyết Ảnh ra, sắc mặt trắng bệch không ít, nhưng vẻ đắc ý lại dày đặc hơn.

- Tiểu tử, đây là huyết nô của tôi, cậu muốn phá Phi Đầu Hàng của tôi, phá được huyết nô của tôi trước rồi nói sau.

Huyết nô này là bà ta hao phí hai mươi năm mới luyện chế thành, tuy chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng cho dù là Tiên Thiên Tông Sư cũng e ngại huyết nô này ba phần, tiểu tử này chỉ có đường chết.

Mạc Phàm nhìn lướt qua huyết nô này, mắt hơi nheo lại, lộ ra hàn quang.

Vạn Linh Huyết Trận là một loại trận pháp ma đạo, lấy muôn vàn sinh linh làm đại giá, mở thông đạo Ma giới, do đó đạt được sinh vật Ma giới, huyết linh này là kết quả của Vạn Linh Huyết Trận.

Mỗi lần sử dụng Vạn Linh Huyết Trận phải mấy vạn mạng người, bởi vì quá tàn nhẫn, bị liệt vào cấm thuật ở Tu Chân giới.

Thứ này được gọi là Huyết Ngưu ở Ma giới, là loại sinh vật cấp thấp ở Ma giới, lấy danh hiệu thân thể cường hoành và thị huyết.

Giết càng nhiều người, thực lực của Huyết Ngưu này càng mạnh.

- Đây là ma chủng bà dùng Vạn Linh Huyết Trận huyết tế mà có sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Tiểu tử, vậy mà cậu còn biết cả Vạn Linh Huyết Trận, nếu biết trận pháp này, còn không nhanh giơ tay chịu trói.

Lão phu nhân lộ ra một chút bất ngờ.

Đây là bà ta tìm được ở một chỗ di tích, hiến tế mấy vạn người ở một tiểu trấn, mới có huyết nô này, vậy mà tiểu tử này biết.

- Tôi nói tôi biết còn nhiều hơn bà nghĩ nhiều, còn nữa, nếu Huyết Ngưu này là bà hiến tế đến, hôm nay bà tất phải hồn phi phách tán.

Mạc Phàm vừa mới nói xong, hỏa kiếm trong tay lại tăng vọt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK