Đình Hồ Tâm, những nơi khác đều chúc mừng Mạc Phàm và Lý Thi Vũ vào đại học, chỉ có một phòng VIP được mười mấy binh lính súng thật đạn thật vây quanh, không thấy có động tĩnh gì.
Trong phòng VIP, mỹ nữ sĩ quan lúc trước đứng dựa vào tường, hai tay vòng quanh bộ ngực cao ngất, khóe miệng khêu gợi nhếch lên.
Vẻ mặt cô bất mãn, giống như có ai thiếu nợ cô mấy trăm vạn không trả.
- Nhược Tuyết, cô cảm thấy Mạc Phàm này thế nào?
Giang Thành ngồi trên ghế sô pha hỏi.
- Không được!
Long Nhược Tuyết không do dự nói.
- Cho tôi lý do.
Giang Thành cười hỏi.
- Hiện giờ tiểu tử kia hung hãn như thế, không cho ông một chút mặt mũi nào, ông cảm thấy đợi cánh cậu ta cứng cáp, ông còn có thể sai bảo cậu ta sao?
Long Nhược Tuyết nghiêm túc nói.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Mạc Phàm đều đã nói chuyện không khách sáo với Giang Thành như thế.
Nếu đổi lại là cô, cô phải cho Mạc Phàm hai cái tát trước, khiến Mạc Phàm ghi nhớ thật lâu, sau đó cô sẽ đá vào chỗ hiểm, để Mạc Phàm biết đang nói chuyện với ai, cuối cùng bắt Mạc Phàm quỳ, để cậu ta quỳ hát thần phục.
- Người như Mạc Phàm, cô nghĩ rằng có thể khống chế được sao?
Giang Thành lắc đầu, cười nói.
Tông sư như long, long là con vật con người có thể khống chế được sao?
Tựa như Lâm Thiên Nam cao thủ đứng đầu Hoa Hạ, quân đội cũng bán khống chế bán thả, cho anh ta tự do lớn nhất, cũng hạn chế nhất định.
Nếu Lâm Thiên Nam không muốn để ý bọn họ, trừ phi bọn họ áp dụng thủ đoạn cực đoan, nếu không không có biện pháp, Mạc Phàm cũng như vậy.
Dù sao cũng là Tiên Thiên Tông Sư, đều tương đương với vũ khí mũi nhọn, cũng là tài nguyên của quốc gia.
- Chúng ta là nơi có kỷ luật, không sai bảo được còn cần cậu ta làm gì, tôi thấy nên trực tiếp ném cậu ta vào trong ngục giam Hắc Thủy, nhốt cậu ta cả đời.
Long Nhược Tuyết oán hận nói, giống như người nợ tiền cô là Mạc Phàm.
Mặc kệ Mạc Phàm nổi tiếng thế nào, cô nhìn thấy Mạc Phàm là cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhìn thấy người mình ghét mỗi ngày, chắc chắn cô sẽ sống ít đi vài năm, chuyện này không thể được.
Ngục giam Hắc Thủy là nơi chuyên giam giữ những cao thủ như Mạc Phàm, nghe nói do hoàng đế xây từ trước, bất luận là cao thủ nào bị nhốt đều chưa từng ra được.
- Ý của cô là cũng nhốt Lâm tướng quân vào ngục giam Hắc Thủy?
Giang Thành cười nói.
- Tiểu tử này có thể so được với Lâm tướng quân sao?Long Nhược Tuyết bĩu môi nói.
- Tôi thấy cô chỉ có hai lý do, thứ nhất Mạc Phàm trẻ tuổi hơn cô, thứ hai Mạc Phàm có sức mạnh ngang với Lâm tướng quân.
Giang Thành giống như nhìn thấu tâm tư của Long Nhược Tuyết, cười nói.
Mắt Long Nhược Tuyết mở to, con ngươi đảo trái phải, trên da thịt tuyết trắng hiện lên vẻ ửng hồng, giống như một nữ tặc xông vào phòng ngủ một người đàn ông, đúng lúc bị nam chủ nhân đang tắm bắt lấy.
Cô khá để ý tuổi của Mạc Phàm, chưa tới 20 tuổi mà có tu vi như vậy.
Diệt Hoàng gia, diệt Vu Thần Giáo, giết chết Thiên Thành Diệt, một đêm giết 21 thế lực cấp S, danh chấn thiên hạ.
Cô đã vô cùng hài lòng với bản thân mình, nhưng so với Mạc Phàm, cô cảm thấy mình như cặn bã.
Sao lại có người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô còn mạnh hơn cô tồn tại.
Ngoài ra Lâm Thiên Nam là anh hùng trong cảm nhận của cô, cô nghe nói một mình Lâm Thiên Nam chống cự một quân đội mới tòng quân.
Gần đây có người nói, thực lực của Mạc Phàm hơn Lâm Thiên Nam, có người sắp vượt qua thần tượng của cô, như vậy sao được?
- Tư lệnh, không nói thật sẽ chết sao?
Vẻ mặt Long Nhược Tuyết âm u, biểu cảm u oán.
- Dù sao có người nói thật, tôi cũng không nói thật, Mạc Phàm đáng bị ném vào ngục giam Hắc Thủy.
Long Nhược Tuyết nhíu mày, miệng chu lên, suy nghĩ một lát, hai mắt cô lập tức sáng lên, cười tà ác.
- Mạc Phàm kia đánh gãy tay chân Giang Phong, tư lệnh không ghi hận Mạc Phàm, còn chiêu mộ cậu ta vào sao?
Sắc mặt Giang Phong khẽ đổi:
- Phạm lỗi phải chịu phạt, con tôi cũng vậy.
Vẻ mặt Long NhượcTuyết thất vọng, ánh mắt vẫn vô cùng kiên quyết như trước.
- Vẫn là không được, trừ phi Mạc Phàm có thể khiến tôi tâm phục khẩu phục, khiến những đội hữu của tôi tâm phụckhẩu phục, nếu không cậu ta đừng mơ tưởng.
Giang Thành lắc đầu, cười bất đắc dĩ.
- Hơn nữa tiểu tử này có lợi hại như trong truyền thuyết hay không, còn chưa biết được.
Long Nhược Tuyết nói thêm một câu.
“Hắt xì!” Tiếng hắt xì vang lên.
Cửa phòng VIP mở ra, Mạc Phàm đi vào.
Long Nhược Tuyết lạnh lùng liếc nhìn Mạc Phàm một cái, quay mặt sang một bên.
- Mạc tiên sinh, mời ngồi.
Giang Thành nhìn thoáng qua đồng hồ nói.
Khi ông ta rời khỏi tiệc rượu, từng chào hỏi Mạc Phàm, hi vọng có thể nói chuyện riêng với nhau.
- Có chuyện gì sao?
Mạc Phàm nhíu mày.
- Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?
Long Nhược Tuyết bất mãn nói, cô vừa nhìn thấy Mạc Phàm là lại tức giận, nghe thấy Mạc Phàm nói chuyện càng tức giận hơn.
- Nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước, còn có khách khứa phải tiếp.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn không phải là quân nhân, không cần nghe theo mệnh lệnh của người nào.
- Mẹ kiếp, Mạc Phàm cậu làm phản hả.
Long Nhược Tuyết nhíu mày, hai mắt gần như sắp phun lửa, bóng dáng nhoáng lên một cái, khi xuất hiện đã đến trước người Mạc Phàm.
Một thanh chủy thủ màu đen để trước ngực Mạc Phàm, ở dưới ánh đèn không thấy bất luận sáng bóng gì.
- Mạc Phàm cậu đứng lại đó cho tôi, cậu đi về phía trước một bước nữa thử xem?
- Nhược Tuyết, dừng tay!
Vẻ mặt Giang Thành thay đổi, nhíu mày nói.
- Giang tư lệnh, nếu ông muốn khiến tôi tâm phục khẩu phục, vậy ông đừng quản, tôi xem rốt cuộc cậu ta có bản lĩnh gì.
Long Nhược Tuyết híp mắt, nghiêm túc nói.
Sắc mặt Giang Thành hơi âm u, không nói gì thêm.
Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Long Nhược Tuyết một cái.
- Nhược Tuyết? Quả thật rất trắng, nhưng nếu cô muốn thử thực lực của tôi, không cần đặt con dao ở ngực, cô có thể thử xem con dao này có đâm vào được cơ thể tôi không.
- Cái gì?
Long Nhược Tuyết nhíu mày.
Dao của cô do hợp kim tạo ra, ngay cả thép cũng bị đâm thủng, sao có thể không đâm vào được người Mạc Phàm, tiểu tử này quá lớn mật rồi?
- Thế nào, không dám thử xem sao?
Mạc Phàm cười mỉa hỏi.
- Ai nói tôi không dám, cùng lắm thì cậu chết bà đây đền mạng cho cậu.
Tay Long Nhược Tuyết hơi trầm xuống, nội khí rót vào trong con dao đen, trên con dao lóe lên đường vân màu đỏ sậm, giống như huyết dịch, đâm về phía ngực Mạc Phàm.
Nhưng mà.
“Keng” một tiếng, chỗ ngực Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng ngũ sắc.
Con dao sắc bén như đâm vào kim khí, trực tiếp bị cản xuống, ngay cả quần áo của Mạc Phàm cũng không đâm phá được.
“Leng keng!” Hai mắt Long Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ ngơ ngẩn, lùi về sau hai bước, con dao đen rơi xuống đất, đường vân màu máu biến mất.
Tuy hiện giờ cô chỉ tới Trúc Cơ hậu kỳ, cho dù không dốc hết toàn lực, cũng có thể dễ dàng đâm người khác.
Hơn nữa con dao đen là một kiện pháp khí, chuyên đối phó cường giả luyện thể.
- Sao cậu có thể cứng như vậy?
Long Nhược Tuyết sửng sốt hồi lâu, kinh ngạc hỏi.
Cô nói xong liền hối hận, vậy mà một đại mỹ nữ như cô nói với một người đàn ông mình chán ghét là cứng như vậy.
- Là cô quá yếu, nếu vừa rồi trên người cô có một chút sát khí, chỉ dựa vào hành động vừa rồi của cô, cô đã là Long Tử Tuyết.
Mạc Phàm cười khinh thường nói.
Hắn dùng ba lần Thứ Cốt, đã luyện thành Kim Cương Bất Diệt Thể, chỉ là pháp khí bình thường có thể làm hắn bị thương được sao.
Tay hắn khẽ động, con dao đen bay vào trong tay hắn, đưa cho Long Nhược Tuyết.
Long Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ khác lạ, cầm lấy dao xám xịt quay về, tựa như bị giẫm phải đuôi.
- Hiện giờ có thể nói tìm tôi có chuyện gì rồi chứ?
Mạc Phàm nói.
Giang Thành đi từ thủ đô tới, chắc chắn không phải chỉ là uống rượu đơn giản như vậy.
- Mạc tiên sinh biết Long Tổ không?
Giang Thành hơi nhếch miệng, cười khẽ hỏi.