Tưởng Vân Sinh thấy Mạc Phàm lập tức đi tới, sắc mặt tái mét.
Đám người bắt nạt Tiểu Vũ với Tưởng Bằng Bằng đều tránh ra, trong mắt đều là sợ hãi, không còn hung hãn như vừa rồi.
Chỉ là không đợi Mạc Phàm đi đến bên cạnh Tưởng Bằng Bằng, một đám người nghe thấy tiếng sủa ùa vào sân sau.
Phần lớn là người Tưởng gia, lão phu nhân và anh em Tưởng thị đến đây, cha mẹ Mạc Phàm cũng ở trong đó.
- Vân Sinh, Minh Minh sao vậy, trên mặt con cũng sao thế, lớn như vậy rồi sao còn ngồi trên đất?
Lão phu nhân nhìn Tưởng Minh Minh nằm trên đất và Tưởng Vân Sinh vô cùng chật vật, vội vàng hỏi.
Tưởng Vân Sinh thấy lão phu nhân tiến vào, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút.
Ông ta trừng mắt với Mạc Phàm một cái, vội vàng đứng dậy.
Cha mẹ Mạc Phàm cũng vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Phàm và Tiểu Vũ, lau nước mắt trên mặt Tiểu Vũ, vẻ mặt lo lắng.
- Tiểu Vũ, làm sao vậy?
Tiểu Vũ còn chưa nói một chữ, Tưởng Vân Sinh đã nổi giận đùng đùng kêu lên.
- Hai người nuôi dạy con giỏi thật, Minh Minh nhà tôi chỉ đùa với con gái cậu một chút, muốn xem vòng tay của nó, nó liền đánh Minh Minh nhà tôi một quyền ngất xỉu, tôi hỏi nó nguyên nhân, không biết con trai cậu từ đâu xuất hiện, trái lại tát tôi một cái, Bằng Bằng bị dọa buông tay ra, để chó ngao Tây Tạng trốn thoát, ai biết nó đánh chết cả chó ngao Tây Tạng của Bằng Bằng...
Mạc Phàm cười khinh thường, chuyện này vốn là ỷ thế hiếp người, đến miệng Tưởng Vân Sinh lại giống như bọn họ bị cưỡng gian.
Tưởng Vân Sinh còn chưa nói xong, Triệu Nguyệt vợ của Tưởng Vân Phong,
một mỹ phụ diêm dúa lòe loẹt, cao quý nhìn thoáng qua chó ngao Tây Tạng không nhúc nhích bên cạnh Tưởng Bằng Bằng, ánh mắt lập tức âm u.
- Cái gì, Bạch Hổ nhà chúng tôi bị giết,
cậu có biết Bạch Hổ nhà chúng tôi đắt bao nhiêu không, mạng của các người cũng không đáng giá như thế.
Bình thường tìm sát thủ giết người cũng chỉ mấy vạn tệ mà thôi, chó ngao Tây Tạng nhà bà ta giá trị mấy trăm van đó. Lần này Tưởng Vân Phong không quát Triệu Nguyệt câm miệng nữa, chó ngao Tây Tạng kia là ông ta dùng mấy trăm vạn, sắp bằng tiền một chiếc Porsche, cứ bị Mạc Phàm giết chết như vậy, ông ta cũng hận Mạc Phàm đến nghiến răng. Hơn nữa ầm ĩ cũng không phải không có lợi.
Triệu Nguyệt mới mở miệng, mắt Mạc Phàm hơi híp lại, sát khí bắn ra bốn phía. Lông mày lão mẹ Mạc Phàm nhíu lại: Nhị tẩu, chó dù quý đến mấy cũng là chó, không thể so được với con trai và con gái em, cho dù thật sự là con em giết, chúng em bồi thường chị là được. Chỉ cần các người bồi thường là được, đừng để đến lúc đó...
Hai tay Triệu Nguyệt vòng quanh bộ ngực cao ngất, âm dương quái khí nói.
Bà ta không có tình cảm gì với con chó, chỉ để ý đến tiền, Mạc gia bồi thường bà
Ў ta là được.
-- Một con chó mà thôi, người một nhà còn tính toán chi ly như thế, Vân Sinh, con không mau xem Minh Minh thế nào?
Lão phu nhân thúc giục.
Triệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, căn bản không nghe, trong mắt không có một chút thành kính.
Tưởng Vân Sinh vội vàng xem Tưởng Minh Minh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Minh Minh không còn thở... Khi ông ta vừa tới Minh Minh còn rất tốt, chỉ bị ngất đi, lúc này nhìn lại, vậy mà đã không còn thở.
Ngay sau đó khuôn mặt mập mạp của Tưởng Vân Sinh hung dữ.
- Mạc Quốc Hoa, cậu trả mạng con trai tôi đây.
Tưởng Vân Sinh vừa nói vậy, ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Tiệc mừng thọ lão phu nhân, cháu nội Tưởng gia bị đánh chết.
Bầu không khí u ám hiện lên ở sân sau, ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng lộ vẻ bối rối. Tiểu Vũ hiểu được xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nắm chặt lấy quần áo Mạc Phàm, trốn sau lưng hắn.
- Không thể nào?
Lão phu nhân vội vàng đi qua, ngón tay đặt lên cổ Tưởng Minh Minh. Không còn thở không có nghĩa là không còn nhịp tim, phải xem động mạch chủ ở cổ còn đập đều không.
Tay lão phu nhân run run, khuôn mặt già
nua như tờ giấy vàng, vậy mà thật sự không còn nhịp tim.
Một lúc lâu sau, lão phu nhân hít sâu
một hơi, ôn hòa hỏi:
- Tiểu Vũ, cháu nói cho bà ngoại, vừa rồi có chuyện gì thế.
- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Tiểu Vũ ra tay quá nặng với Minh Minh, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ đáng yêu, trái tim lại độc ác, vừa rồi mẹ không nên cho nó vòng tay, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đó?
Triệu Nguyệt lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên độc ác.
- Triệu Nguyệt, chị đừng nói linh tinh, bình thường Tiểu Vũ nhà tôi không cầm
nổi bình nước, lấy đâu ra sức lực mà ra tay nặng chứ?
Lão mẹ Mạc Phàm tức giận nói, xưng hô cũng đổi thành gọi Triệu Nguyệt. Tôi nói bậy, con trai của cô đều có thể giết chó ngao Tây Tạng nhà chúng tôi, vì sao con gái cô không có sức giết Minh Minh, đứa bé vì bảo bối làm gì mà chẳng
được, vòng tay kia còn vô giá đó?
- Chị...
Lão mẹ Mạc Phàm nghiến răng, trừng Triệu Nguyệt đầy hung dữ.
- Tiểu Vũ, cháu nói cho bà ngoại biết, sao lại thế này?
- Tiểu Vũ, đừng sợ, cha mẹ và anh con đều ở đây.
Cha Mạc Phàm cũng khuyên nhủ, trên mặt đều là lo lắng.
Tưởng gia ngoại trừ lão phu nhân ra, những người khác đều bất thiện với bọn họ, nhất là anh em Tưởng gia, quyết tâm muốn xưởng dược nhà bọn họ.
Nếu chỉ đánh ngất Tưởng Minh Minh thì thật sự không có gì, đánh chết, chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết rồi. Nói đi, không sao. Mạc Phàm nắm lấy tay Tiểu Vũ nói.
Người Tưởng gia có can đảm đâm bị thóc chọc bị gạo, hắn có thể điên đảo càn khôn, chậm rãi vui đùa. Bọn họ khuyên bảo, lúc này Tiểu Vũ mới
đi tới, giống như đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu, vẻ mặt đầy ấm ức.
Bọn họ cho cháu tiền muốn mua vòng tay bà ngoại tặng cháu, cháu không muốn bán, bọn họ liền đi lên cướp, còn đánh cháu nữa, cháu chỉ đẩy anh ta một cái, cháu thật sự không nghĩ sẽ như vậy. - Nghe thấy chưa, là con gái cậu đẩy Minh Minh, còn nói ngay cả bình nước cũng không cầm lên nổi, các người nhanh đền mạng con trai tôi đi. Tưởng Vân Sinh như điên rồi nói.
- Vân Sinh, đừng có gấp, Minh Minh mới tắt thở không lâu, có lẽ còn cứu được.
Lão phu nhân vội vàng trấn an. - Vân Thiên, Vân Phong, mẹ nhớ hình
như bác sĩ Trương cũng đến, con nhanh đi mời bác sĩ Trương đến đây.
Bác sĩ Trương là danh y thành phố Nam Sơn, có danh xưng Hoa Đà tái thế, cũng
là thượng khách hôm nay của Tưởng gia.
Mẹ, Tiểu Phàm cũng là bác sĩ, lần trước Bằng Bằng chết đuối, là Tiểu Phàm cứu sống, để Tiểu Phàm khám cho thằng bé được không ạ?
Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.
- Con trai của cô biết y thuật, đã cứu y
Bằng Bằng nhà chúng tôi, sao tôi không biết chuyện này, Tố Tố, không phải cô
nói đùa đấy chứ, chuyện vui đùa này liên quan đến mạng Minh Minh, không buồn cười chút nào đâu.
Triệu Nguyệt khinh bỉ nói, vẻ mặt không tin.
Chúng con đi gọi bác sĩ Trương.
Tưởng Vân Phong cười nói, kéo Tưởng Vân Thiên đang đắc ý xoay người đến
tiền viện.
Trong hậu viên người Tưởng gia đều lắc đầu.
- Quá tệ, lúc này còn nói đùa.
Chi!
Lão mẹ Mạc Phàm nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt, đôi tay trắng như phấn
nắm chặt, đôi mắt gần như phun ra lửa.
- Tôi làm sao, cô nên cầu nguyện Minh Minh không sao đi.
Triệu Nguyệt cười mỉa nói, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Bà ta thích nhất loại cảm giác này, người khác tức muốn chết nhưng không làm gì được bà ta, bây giờ là như vậy.
Ngay lúc Triệu Nguyệt cười đắc ý, Mạc Phàm cười lạnh lùng. Bà đúng là người đê tiện, còn là loại vô cùng để tiện.
- Cái gì?
Triệu Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt âm trầm có thể vặn ra nước. Tiểu Phàm, cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?
Mạc Phàm không để ý đến bà ta, bảo hắn lặp lại một chuyện, Triệu Nguyệt
không đủ tư cách.
Lão mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm làm Triệu Nguyệt mất mặt, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút.
- Tiểu Phàm, con xem Minh Minh sao vậy?
- Anh ta sao?
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tưởng Minh Minh nằm trên đất một cái:
- Anh ta không chết được.