Mục lục
Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiểu Long!

Vẻ mặt Tôn Huyền Ky thay đổi, ống tay áo vung lên, chân khí như dây thừng kéo Tôn Thiên Long lại.

Hai ngón tay trắng nõn của Diệp Thiên Tinh để ở cổ Tôn Thiên Long, khuôn mặt nhỏ nhắn thay đổi theo.

- Ông nội, anh Thiên Long chỉ bị hôn mê, chữa trị sẽ tỉnh lại, nhưng có lẽ mắt hỏng rồi.

Vẻ mặt Tôn Huyền Cơ sửng sốt, lúc này sắc mặt mới dịu đi.

- Cảm ơn Mạc đại sư thủ hạ lưu tình.

Mọi người xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh, vẻ mặt khó mà tin.

Vừa rồi Tôn Thiên Long còn rất tốt, liếc mắt một cái biết số mệnh của con người, bói toán như thần.

Nhưng chỉ liếc nhìn Mạc Phàm một cái, hai mắt chảy máu, biến thành người mù.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thầy bói toán xem mệnh cho người ta, có thể tính đến trình độ này.

- Rốt cuộc Mạc đại sư này có mệnh gì?

Ngoại trừ người Mạc gia ra, ánh mắt những người khác liếc Mạc Phàm một cái lại nhanh chóng rời đi, hay cúi đầu.

Sợ nhìn nhiều một lần, sẽ có kết cục như Tôn Thiên Long.

- Cảm ơn thì không cần, ông tính giúp tôi xem.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Chuyện này…

Sắc mặt Tôn Huyền Cơ mới khá hơn lại thay đổi.

Vừa rồi cháu nội ông ta chỉ nói một chữ “nghịch”, nhưng ông ta đã đoán được số mệnh của Mạc Phàm.

- Bách thế luân hồi, vạn trung vô nhất, mệnh nghịch thiên!

Loại mệnh này mấy trăm năm không có một người, lần trước xuất hiện là lúc Tôn gia bọn họ chưa lánh đời.

Lúc ấy Tôn gia bọn họ xuất hiện thiên tài, 16 tuổi đã mở Thiên Cơ Nhãn, 18 tuổi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, là thiên tài đứng đầu gần trăm năm của Tôn gia bọn họ, ngay cả hoàng đế cũng phong cho vị thiên tài của Tôn gia bọn họ là tiểu thiên sư.

Tôn gia bọn họ khí thế, phong quang vô hạn một lần, có dấu hiệu là thế gia đứng đầu Hoa Hạ.

Thậm chí thiên tài Tôn gia bọn họ thông qua Thiên Cơ Nhãn tiên đoán, chưa đến năm năm Tôn gia bọn họ sẽ thành thế gia mạnh nhất Hoa Hạ.

Ai biết lúc này Hoa Hạ xuất hiện một đứa bé không bình thường.

Nghe nói đứa nhỏ này mới sinh ra đã nói chuyện, ba tuổi tu đạo, tám tuổi đến cảnh giới Tiên Thiên.

Thiên tài Tôn gia bọn họ tìm tới người này, khiếu chiến với người ta.

Kết quả kỳ tài ngút trời của Tôn gia bọn họ chỉ liếc mắt nhìn đứa bé này một cái, chảy máu thất khiếu mà chết.

Trước khi chết nói năm chữ:

- Mệnh nghịch thiên, trích tiên!

Tôn gia bọn họ vì thế lánh đời trăm năm, sợ trích tiên này trả thù.

So với thiên tài Tôn gia bọn họ, Mạc Phàm chỉ hủy đôi mắt cháu nội ông ta, quả thật là thủ hạ lưu tình rồi.

- Mạc đại sư, mệnh của cậu không cần phải coi đâu?

Tôn Huyền Cơ khó xử nói.

Bảo ông ta tính mệnh, đây chẳng khác nào lấy mạng ông ta.

- Mệnh của tôi, tất nhiên không cần ông tính, ông coi cho vị Lục đại tiểu thư này đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn về phía Lục Kỳ, Tôn Thiên Long đã nhận trừng phạt, Lục Kỳ chạy kiểu gì.

Lần trước ở Đông Hải, hắn đã bỏ qua cho Lục Kỳ một lần.

Lần này xem Lục Kỳ có mệnh sống sót hay không.

Đôi mắt Lục Kỳ âm tình bất định, thân thể run rẩy.

Tôn Thiên Long là đại thiếu Tôn gia, có Tôn Huyền Cơ ở bên cạnh cầu tình, vẫn bị Mạc Phàm hủy đôi mắt.

Cô ta trêu chọc Mạc Phàm hai lần, sẽ có kết cục gì?

Không chỉ có cô ta, vẻ mặt Lục Thiên ở bên cạnh cũng ngẩn ra.

Chuyện Lục Kỳ với Mạc Phàm ở Đông Hải, tất nhiên ông ta biết.

Chuyện tối nay, chỉ hơi suy nghĩ cũng biết được, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến con gái ông ta.

- Mạc đại sư, tôi là cha Tiểu Kỳ, có phải trong này có hiểu lầm gì không?

Mắt ông ta hơi híp lại, đi lên trước cười nịnh nọt nói.

Mạc Phàm yên lặng liếc Lục Thiên một cái, lạnh lùng hỏi:

- Lần một là hiểu lầm, lần hai thì sao?

Hiếm khi Lục Thiên luống cuống tay chân, tươi cười trên mặt ông ta cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui.

- Tiểu Kỳ còn nhỏ tuổi, quả thật có chút không hiểu chuyện, cũng bị tôi làm hư, mong Mạc đại sư giơ cao đánh khẽ, cho con bé một cơ hội?

- Ý của ông là còn trẻ nên có thể mạo phạm tôi liên tục, hay là nói, ông muốn chịu phạt thay con gái mình?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, hỏi.

- Chuyện này…

Lục Thiên chau mày, lộ ra vẻ khó xử.

Hiện giờ Lục Kỳ là minh tinh hạng B ở Hoa Hạ, con đường ngôi sao vô hạn.

Có Lục Kỳ ở đây, chưa tới 10 năm, không phải Lục gia không thể danh chấn Hoa Hạ.

Nhưng bảo ông ta nhận trừng phạt thay Lục Kỳ, làm sao có thể.

Ông ta mới 40 tuổi, ông ta hoàn toàn có thể sinh thêm mấy người, thay thế Lục Kỳ.

- Mạc đại sư nói đùa rồi, cả Hoa Hạ có ai dám mạo phạm cậu, hay là như vậy đi, Mạc đại sư cứ ra giá, chỉ cần Mạc đại sư đồng ý tha cho con gái tôi, bảo tôi đưa bao nhiêu tiền cũng được.

Lục Thiên tránh nặng tìm nhẹ nói.

- Ông có rất nhiều tiền sao?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, hỏi ngược lại.

Hiện giờ tiền bạc đối với hắn mà nói, chỉ là con số.

Hắn dùng chút y thuật, công pháp, luyện chế một số pháp khí, bất luận là cái nào cũng kiếm được rất nhiều tiền.

So với những con số không có ý nghĩa gì, hắn càng nguyện ý có cừu báo cừu, có tức thì trút giận.- Không, không, tôi không có ý này.

Sắc mặt Lục Thiên thay đổi, vội vàng nói.

- Tôn đại sư, ông có thể bắt đầu rồi?

Mạc Phàm không để ý đến Lục Thiên nữa, nói với Tôn Huyền Cơ.

- Dạ, Mạc đại sư!

Trong mắt Tôn Huyền Cơ xuất hiện màu xám trắng quỷ dị, nhìn về phía Lục Kỳ.

Nhìn con ngươi trống rỗng của Tôn Huyền Cơ, sắc mặt Lục Thiên và Lục Kỳ rất khó coi.

Nhất là Lục Kỳ, như tù nhân sắp lên pháp trường, sắc mặt cô ta trắng bệch, đứng cũng không đứng vững, trong lòng vô cùng hối hận.

Sớm biết Mạc Phàm trở nên đáng sợ như vậy, cho dù nơi này là Tây Hồ, địa bàn Lục gia cô ta, chắc chắn cô ta cũng không đi trêu chọc Mạc Phàm.

- Cha, cứu con.

Trong mắt Lục Kỳ đều là cầu xin, nhìn về phía Lục Thiên.

Ở trong này, người duy nhất có thể cứu cô ta là cha cô ta.

Sắc mặt Lục Thiên trầm xuống, không phải ông ta không muốn cứu Lục Kỳ.

Dù sao Lục Kỳ cũng là con gái ông ta, nói không có chút tình cảm chắc chắn không có khả năng.

Nhưng Mạc Phàm có thể giết cao thủ Thanh Bang, giết hai bọn họ không khác gì giết một con kiến.

- Kết quả thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Con đường ngôi sao của Lục tiểu thư sáng lạn, nhưng mệnh phạm vào kiếp đào hoa, khi 30 tuổi có đại kiếp nạn, nếu không thoát khỏi, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mắt Tôn Huyền Cơ trở về bình thường, nói thẳng.

- Con đường ngôi sao sáng lạn?

Mấy chữ này lọt vào tai Mạc Phàm, khiến Mạc Phàm nghĩ đến một chuyện.

Kiếp trước Giang Nam có một minh tinh tên là Lục Kỳ, vì tích lũy tài phú, dụ dỗ một phú hào từng kết hôn.

Hẹn hò không lâu, không chỉ khiến phú hào thê ly tử tán, lừa gạt hết tài sản của phú hào này, còn giẫm đạp phú hào dưới chân.

Phú hào này dưới cơn giận dữ, tự sát ở công ty Lục Kỳ.

Chuyện này qua không lâu, Lục Kỳ vì tai nạn xe cộ mà chết.

Sau đó lộ ra ánh sáng, đây không phải là lần đầu tiên Lục Kỳ sử dụng biện pháp lừa gạt tài sản người khác.

Tai nạn xe cộ cũng không phải ngoài ý muốn, là vợ phú hào tự sát gây ra.

Xem ra Lục Kỳ kia là cô ta.

- Hôm nay cô không có số kiếp phải chết, tôi có thể không giết cô, nhưng cô chọc tôi liên tục, tôi cũng không thể tha thứ cho cô, cô đến Linh Ẩn Tự xuống tóc làm ni cô đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Thân thể Lục Kỳ run rẩy, như bị sét đánh.

Cô ta không khiến Mạc Phàm xuất gia đổi họ được, cuối cùng mình phải xuống tóc làm ni cô.

Cô ta mới quay một bộ phim điện ảnh và truyền hình, chỉ cần phim điện ảnh chiếu trên mạng, cô ta có thể tiến quân một đường là minh tinh.

Bảo cô ta xuống tóc làm ni cô, tương đương bảo cô ta bỏ xuống tất cả vinh quang, phú quý, không bằng giết cô ta đi.

- Không, tôi không muốn, tôi không muốn!

Lục Kỳ bối rối nói.

- Không xuống tóc làm ni cô, vậy cô đi…

Mạc Phàm chưa dứt lời, không thấy hắn cử động một ngón tay, chỉ dùng ý niệm.

Mắt Lục Kỳ mở to, đôi mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.

“Phịch!” Sau Tôn Thiên Long, cô ta cũng ngã trên đất.

Mấy chữ từ miệng Mạc Phàm thốt ra.

- Nếu thiên mệnh không cho cô chết, vậy tôi sẽ cho cô chết!

Trong Lâu Ngoại Lâu, mọi người lại hít thở không thông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK