Mục lục
Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, tỉnh Giang Nam, trong đình hóng mát trên mái nhà một tòa nhà cao.

Một người đàn ông trung niên Châu Âu để râu quai nón, nhận lấy cà phê nữ giúp việc khêu gợi mới nấu xong.

Cái chén mới để bên miệng, bỗng nhiên ông ta nhíu mày.

- Quay về rồi à, đại tiểu thư Bạch gia đâu?

Người đàn ông râu quai nón nói tiếng Hoa Hạ.

Người đàn ông thần bí rời đi lúc trước đi tới, quỳ một gối trên đất, gương mặt không hoảng hốt cung kính nói:

- Bạch tiểu thư được người ta cứu đi, mong đạo sư [Thầy hướng dẫn] trách phạt.

Người đàn ông râu quai nón nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

Thân là đạo sư của Roa, ông ta hiểu rất rõ thực lực của Roa nhất.

Ngoại trừ 20 người trước Hắc Bảng ở Hoa Hạ ra, không có ai là đối thủ của Roa.

- Là Bạch Vô Thành ra tay sao?

Trước 20 trên Hắc Bảng ở Bạch gia chỉ có mình gia chủ, cũng chỉ có ông ta mới mang được Bạch Tiểu Tuyết đi.

- Không phải, là một người đi đường, nhưng có thể phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm của con một cách dễ dàng.

Roa giải thích.

- Hửm?

Người đàn ông râu quai nón hơi nheo mắt lại, ánh mắt phát lạnh.

Nữ giúp việc ở bên cạnh ông ta nghe thấy câu này, vẻ mặt lại càng ngẩn ra, bình cà phê trong tay rời khỏi tay, cà phê nóng và bình cà phê rơi xuống đất.

Không đợi cà phê và bình cà phê rơi xuống đất, trong mắt người đàn ông râu quai nón lóe lên chút xám trắng, cà phê và bình cà phê lập tức dừng lại, giống như quay ngược thời gian.

Cà phê quay trở về bình cà phê, trở lại tay người giúp việc lần nữa.

- Thực xin lỗi, đại nhân.

Sắc mặt nữ giúp việc thay đổi, giống như rất sợ người đàn ông râu quai nón, vội vàng quỳ xuống nói.

- Lui ra đi, không được nói những lời này ra ngoài.

Người đàn ông râu quai nón lạnh lùng nói.

- Dạ, đại nhân.

Nữ giúp việc để cà phê lên trên bàn, hoảng sợ vội vàng lùi ra ngoài.

Mãi đến khi người giúp việc rời đi, vẻ mặt người đàn ông râu quai nón nghiêm trọng, lúc này mới mở miệng.

- Người nào có bản lĩnh lớn như vậy?

Bạch Tiểu Tuyết được người ta cứu đi, thật sự không sao, lát nữa giải thích với vương tử một chút là được.

Nhưng Thẩm Phán Chi Kiếm bị người ta phá giải, chuyện này không phải nhỏ.

Thẩm Phán Chi Kiếm của Thần Điện bọn họ lấy danh nghĩa của thần, được xưng là có thể xét xử tất cả.

Nếu để người ta biết có người không thể xét xử được, không chỉ khiến địa vị của Thần Điện bọn họ dao động, còn dễ dàng ảnh hưởng đến tín ngưỡng của tín đồ Thần Điện bọn họ.

Thần Điện bọn họ có được những tài nguyên không đếm hết, đều dựa vào những tín đồ này.

- Một người còn trẻ tuổi, chưa tới 20 ạ.

Roa có chút khó mở miệng nói.

Người đàn ông râu quai nón khẽ nâng mí mắt, trên gương mặt bình tĩnh nhấc lên chút gợn sóng.

Nếu Thẩm Phán Chi Kiếm bị người trong top 10 Hắc Bảng phá giải, thật sự không sao, nhất là hai người như Lâm Thiên Nam và Vạn Thiên Tuyệt.

Dù sao bọn họ cũng là vô địch trong đám người Hoa.

Nhưng bị một thanh niên chưa tới 20 tuổi phá giải, chuyện này đáng sợ rồi.

Nếu không phải đệ tử của ông ta tự mình nói ra, chắc chắn ông ta sẽ không tin.

- Hoa Hạ có thiên tài như vậy sao?

- Đúng vậy, đạo sư.

Tuy Roa không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu.

- Đứng dậy đi, con lập tức đi điều tra gia cảnh của tiểu tử này, sau khi tra ra được lập tức dẫn người giết cậu ta và toàn bộ người liên quan, không để một ai.

Lão giả râu quai nón nói, trong mắt lóe lên sát ý.

Loại người ảnh hưởng đến tín ngưỡng của Thần Điện bọn họ, nhất định không thể lưu.

Cũng may bị Roa phát hiện ra, nếu không chắc chắn sau này sẽ trở thành cản trở phát triển của Thần Điện bọn họ ở Hoa Hạ.

Hiện giờ thừa dịp tiểu tử này còn chưa mạnh lắm, diệt trừ trước rồi nói sau.

- Dạ, đạo sư.

Roa cung kính nói.

Anh ta vừa định đứng dậy, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.

- Không cần điều tra nữa, tôi đến rồi.

Roa giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh niên đứng trên lan can, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Sao cậu tìm được đến đây?

Roa vô cùng khiếp sợ nói.

Anh ta đi một vòng mới quay về được, là vì phòng ngừa có người theo dõi, vậy mà Mạc Phàm lặng yên không một tiếng động tìm tới chỗ này, điều này làm anh ta có dự cảm không hay lắm.

- Anh cho rằng anh có thể chạy được sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu không phải sợ một mình Tuyết Nhi sẽ gặp nguy hiểm, Roa căn bản không trốn được đến đây, đã bị hắn giết chết.

- Cậu đã đến đây rồi, vậy đi chết đi.

Roa nhíu mày, muốn ra tay lại bị người đàn ông râu quai nón ngăn cản.

- Tiểu tử, cậu là người phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm của Roa sao?

Người đàn ông râu quai nón uống một ngụm cà phê, thản nhiên hỏi.

Dù sao ông ta cũng là đạo sư của Roa, từng thấy không ít cục diện, tất nhiên xử lý mọi chuyện tốt hơn Roa nhiều.

ế ể ấ ể ếGiết tiểu tử Hoa Hạ này rất đơn giản, nhưng có thể giải quyết theo hướng khác.

Mạc Phàm nhảy xuống khỏi lan can, không để ý đến hai người đi tới.

- Không sai, là tôi phá giải.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói, không để hai người vào mắt.

- Loại tà thuật này cậu đừng nên nắm giữ, nói cho tôi biết phương pháp phá giải từ đâu mà có, tiếp nhận chúng tôi tẩy não, Thần Điện chúng tôi có thể tha cho cậu một con đường sống.

Người đàn ông râu quai nón trầm giọng nói.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Nếu vừa rồi tôi nghe không nhầm, các người định giết tôi và những người liên quan đến tôi, không để lại một ai?

Người đàn ông râu quai nón bị Mạc Phàm vạch trần, cho dù ông tu dưỡng tốt, cũng phải nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

- Tiểu tử, giao bí pháp phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm ra đây, chúng tôi có thể tha cho người thân của cậu, nếu không ngay cả bọn họ cũng phải chết.

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén lóe lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông râu quai nón.

- Ông cảm thấy tôi tới nơi này để làm gì?

- Làm gì?

Người đàn ông râu quai nón trầm giọng hỏi.

- Giết ông.

Mạc Phàm lạnh lùng nói, giọng điệu như hàn băng vạn năm.

Người của Thần Điện này có ý đồ với Tuyết Nhi, đã đáng chết.

Lại uy hiếp người bên cạnh hắn, chết không luyến tiếc.

- Tiểu tử, cậu có thể phá giải Thẩm Phán Chi Kiếm, cậu nghĩ rằng Thần Điện tôi hết cách với cậu sao, cậu quá coi thường Thần Điện chúng tôi rồi đó.

Người đàn ông râu quai nón tức giận nói.

Tiểu tử này quá càn rỡ, một mình xông đến trước mặt ông ta, vậy mà tuyên bố giết người, không biết sống chết.

Ông ta để cái chén lên bàn, trong mắt lóe lên xám trắng, không khí xung quanh lập tức yên lặng.

Mạc Phàm mới giơ chân lên, còn chưa hạ xuống, chân liền lơ lửng giữa không trung.

Người đàn ông râu quai nón thấy Mạc Phàm bị chế trụ, cười đắc ý.

Nếu ông ta là đạo sư của Roa, tất nhiên thực lực ở trên Roa, Roa không phải là đối thủ của tiểu tử này, ông ta muốn giết tiểu tử kia, chỉ là chuyện một ngón tay.

Ông ta vươn một ngón tay ra, âm thanh “boong boong” lập tức vang lên.

18 cái dùi màu bạc tỏa ra ánh sáng bạc trôi nổi sau lưng ông ta.

Mỗi cái dùi dài ngắn bằng chiếc đũa, to bằng hai ngón tay, phía trên khắc đầy Ma Văn phức tạp.

- Đi!

Ngón tay ông ta chỉ Mạc Phàm phía xa, cái dùi sắc nhọn đâm về phía Mạc Phàm.

Những cái dùi này có tên là Hàng Ma Đinh, mỗi cái đều là thánh khí của Thần Điện bọn họ.

Một khi bị Hàng Ma Đinh đánh trúng người, mỗi một cái sẽ làm suy yếu một tầng thực lực của người đánh trúng, 18 cái Hàng Ma Đinh nhập thể, cho dù là Lâm Thiên Nam, Vạn Thiên Tuyệt cũng sẽ như gần đất xa trời, không có một chút năng lực chống cự.

Hàng Ma Đinh này phối hợp với năng lực khống chế không gian của ông ta, vô cùng hoàn mỹ.

Ông ta từng dùng Hàng Ma Đinh này đâm trúng một Tiên Thiên Tông Sư ở Hoa Hạ, cuối cùng Tiên Thiên Tông Sư này đổ máu mà chết.

Nếu có vị tông sư không chết, chắc chắn là Lâm Thiên Nam đứng đầu Hoa Hạ.

Tiểu tử này, chính là Tiên Thiên Tông Sư kế tiếp chết trong tay ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK